Chương 185: Tiêu hao vô nghĩa

Hàn Phong đem tất cả mọi năng lực có thể gia tốc của bản thân đều kích hoạt cùng lúc, tốc độ của hắn đột ngột vọt lên tới hơn 140 điểm. Hắn tóm lấy Sử Thắng rồi vút một tiếng nhảy qua căn nhà đối diện.

Ầmmmm…

Thân ảnh hai người vừa chớm rời khỏi vị trí cũ, một vụ nổ khủng bố mang theo nhiệt khí và áp lực điên cuồng lan toả ra bốn phương tám hướng. Sóng xung kích ầm ầm chấn bay tất cả mọi sự vật, đất đá cùng gạch vụn cũng bị văng ra xa mười mấy mét.

Sử Thắng bị chấn tới đầu óc ong ong, máu mũi cũng nhanh chóng rỉ ra ướt cả mồm miệng, hắn hoảng sợ nhìn lại nóc căn nhà ba tầng vừa rồi, nơi kia đã trở thành một mảnh vỡ vụn.

Nếu không phải vừa rồi Hàn Phong lôi hắn theo, hắn đã trở thành một đống thịt nát bét. Không, phải nói ngay cả thịt nát cũng không thể lưu lại.

- T-Thủ lĩnh… Vừa rồi là có chuyện gì vậy.

Sử Thắng mồ hôi lạnh tuôn ra như suối. Hắn mặc dù là quân nhân chuyên nghiệp, bất quá sự tình quỷ dị như vậy vẫn đem đến cho hắn lực trùng kích không nhỏ.

Hàn Phong đứng bên cạnh không đáp, hắn thân thể bốc lên bạch quang nồng đậm, khuôn mặt vô cùng âm trầm nhìn về phương xa.

Khoảnh khắc vừa rồi chính hắn cũng không quá rõ ràng, chỉ là sau khi đạn RPG-7 vừa được bắn ra, kỹ năng nhất giai Dự Cảm Nguy Hiểm của hắn dâng lên báo động vô cùng nguy cấp. Kia chính là nếu không chạy đi, hắn sẽ chết, chắc chắn chết, kể cả dâng lên tất cả phòng ngự cũng khó có thể ngăn nổi, kể cả kỹ năng tam giai Ảo Pháp Cầu cũng rất khó ngăn nổi.

Bởi vậy hắn làm ra lựa chọn cực nhanh, đó chính là chạy, chạy trước lại tính tiếp, tuyệt đối không thể dây dưa. Mà lựa chọn hắn đưa ra quả thật đã đem tới kết quả chính xác.

Hiện tại nghĩ lại mà thấy sợ hãi, kia là cỡ nào lực lượng huỷ diệt cơ chứ. Một đòn của tồn tại không biết tên đánh tới, năng lượng bộc phá e rằng phải giết hắn cả chục lần.

Có thể nói một cái kỹ năng nhất giai đã cứu mạng hắn.

Hàn Phong lấy ra ống nhòm quân dụng nhìn về phía xa xa, thấy lũ quái vật vẫn bình an vô sự, hắn trong mắt loé hung quang, thật có xúc động muốn ngay lập tức đánh ra công kích thảm liệt nhất hướng về bên kia.

Thế nhưng hắn cuối cùng cũng nhịn xuống mà đứng nguyên tại chỗ, sau gần 20 giây, quang mang trên cơ thể hắn nhạt dần rồi tắt ngúm, bộc phá lực đã trôi qua rồi.

Tiêu hao hết 200% điểm bộc phá và một quả đạn RPG-7, kết quả chẳng nhận lại điều gì cả.

Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, hắn rút súng lục D.E ra bắn chỉ thiên ba phát.

Phương xa, Kha Thành chớm thấy vụ nổ khủng bố trên một toà nhà 3 tầng thì trong lòng run lên vì sợ hãi, chẳng lẽ Hàn Phong đã gặp chuyện không may? Thế nhưng sau khi nghe thấy tiếng súng lục từ phương xa vang lên, hắn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi cao giọng hô lên:

- Tiếp tục xạ kích, đồng thời bắt đầu tiến hành lui lại một chút.

Hàn Phong sau khi bắn súng báo hiệu xong thì trầm giọng nói với Sử Thắng:

- Tôi tạm thời không rõ là điều gì, có điều rất nhanh sẽ hiểu. Hiện tại anh xoè tay ra, đồng thời nhắm mắt lại.

Sử Thắng dù không hiểu Hàn Phong muốn làm gì, nhưng hắn là một quân nhân, tuyệt đối tuân lệnh là điều đầu tiên cần ghi nhớ, bởi vậy hắn nhanh chóng nhắm mắt lại rồi xoè tay ra.

Hàn Phong từ trong ngực móc ra một tờ giấy màu vàng óng được đựng cẩn thận trong một túi zip trong suốt.

Trang bị level 3: Giấy Suy Tưởng.

Vật này càng giống da của một loại động vật hơn là giấy. Nó có chức năng “xem lại” sự vật sự việc ấn tượng nhất liên quan tới người sử dụng tại bên trong “thể tiềm thức”.

Thể tiềm thức bao quanh tất cả mọi đối tượng, chỉ cần điều gì đó có liên quan tới bản thân, xuất hiện xung quanh bản thân, không cần biết tâm trí liệu có nhớ hay không, thể tiềm thức đều sẽ có ấn tượng.

Hàn Phong mở túi zip, nhẹ nhàng đổ giấy suy tưởng lên tay Sử Thắng. 10 giây sau, trên tờ giấy xuất hiện một hình ảnh vô cùng rõ nét, đó chính là hình ảnh hắn ta đứng trên một toà nhà cao tầng, bên cạnh còn có một nam nhân đang dùng ống nhòm quan sát.

Hình ảnh này tất nhiên Hàn Phong biết rõ, vị trí kia là vị trí hai người tập kích thây ma, nam nhân kia cũng chính là hắn.

Hình ảnh tiếp tục tiếp diễn với cảnh tượng Sử Thắng bóp trên cò súng PRG-7, viên đạn phụt khỏi nòng súng bay về xa xa, sau đó khoảng gần 2 giây, viên đạn chống tăng kích thước 85mm mang theo động năng cực đại vút một tiếng phóng ngược trở lại, cùng với đó là Sử Thắng được Hàn Phong xách lên rồi bỏ chạy.

Tất nhiên không thể thiếu cảnh tượng một góc căn nhà 3 tầng bị bắn cho nát bét.

Hàn Phong nhìn tới đây, trước hết là thu Giấy Suy Tưởng lại, sau đó ra lệnh cho Sử Thắng mở mắt. Hắn hai hàng lông mày không khỏi giãn ra, sau đó lại lập tức cau lại.

Hoá ra không có tồn tại khủng bố nào nhắm vào bọn hắn, chỉ là chính bọn hắn đã “tự bắn” mình. Điều này là một cái may mắn, xem như không xuất hiện biến số thứ tư, không có thây ma mạnh mẽ nào đột nhiên tham gia trận giao tranh này.

Nhưng đây cũng có thể xem như biến số thứ 3,5.

Hắn lại móc ống nhòm quân dụng ra quan sát, tất cả sự chú ý đều tập trung vào thân ảnh quái vật Thể Phòng Hộ level 20 kia.

Nó vẫn như vậy, béo múp như con lợn, trên thân thể gắn vào chi chít cốt khiên lớn nhỏ, trên các khớp xương cũng gắn lên mai rùa nứt nẻ, phần bụng phình to thì tách ra, một cái mồm đầy máu há lớn, bên trong là một đống răng nanh và lông tóc lởm chởm.

Trên khuôn mặt vênh như cái lưỡi cày không có bất kỳ ngũ quan nào của nó, mũi tên hai chiều màu đỏ máu vẫn tồn tại, chẳng qua so với trước đó thì nhạt hơn rất nhiều.

Nhạt hơn một nửa.

- Chết tiệt thật…

Hàn Phong đã hiểu nguyên nhân cùng suy đoán. Vừa rồi là tác phẩm của quái vật thể phòng hộ kia.

Nó giống như có năng lực đảo chiều công kích ngược trở lại nguồn tấn công.

Thật sự đúng với cái từ “phòng hộ” mà. Phòng hộ của đám Shield 1 chỉ là da lông mà thôi, sau khi bật khiên chắn, công khích đánh tới vẫn phần nào đó ảnh hưởng xung quanh. Mà phòng hộ của cái con Shield 2 này còn triệt để hơn nhiều, chẳng những ngăn được thiệt hại, còn đẩy thiệt hại cho đối thủ.

Phòng ngự tuyệt vời nhất chinhd là “phòng ngự phản công”. Vừa ngăn cản đối thủ, vừa tiêu diệt đối thủ, uy hiếp tự nhiên mất đi một lần rồi mất đi mãi mãi.

Cái này có chút tương tự với kỹ năng tam giai “lấy tĩnh chế động”, nhưng hai bên cũng có khá nhiều điểm khác biệt, mỗi kỹ năng có ưu nhược điểm khác nhau.

Hàn Phong không khỏi cắn chặt hàm răng tự mình lẩm bẩm:

- Khỉ thật. Quái vật này quá khó chơi. Khắp chiến trường có năm con thể phòng hộ Shield 2, mỗi con đẩy ngược được 2 lần đạn RPG-7, thậm chí đầu S2 level 23 tại đại lộ Thanh Hà kia có khả năng đẩy được nhiều hơn, vậy chẳng lẽ muốn tiêu tốn hơn 10 viên đạn chỉ để tiêu hao đối phương?

- Không, còn là vừa tiêu hao đối phương, vừa tự mình hại mình… Hơn nữa nếu toàn bộ nhắm vào S2, vậy số đạn còn lại sẽ bắn được ai nữa đây. Phải biết phòng ngự đơn thuần của nó cũng vô cùng cao, vài con đồng thời bật khiên chắn huyết quang lên cũng có thể cứng rắn chặn đạn, có gấp đôi số đạn hiện tại lên cũng chưa đủ bắn.

Tạm thời chưa nghĩ ra cách giải quyết hợp lý nhất, hắn cuối cùng đành phải bất lực thở ra:

- Chúng ra về trước.

5 phút sau, phòng tuyến số 3. Hàn Phong đã xách theo Sử Thắng trở lại, lúc này hắn cầm ống nhòm lên quan sát thi đàn đông nghịt trước mặt.

Thây ma đã sắp vượt qua phòng tuyến thứ nhất rồi, hố sâu cuối cùng đã bị lấp đầy, gần 2000 thây ma cấp thấp đã toàn bộ bị nuốt chửng, vĩnh viễn nằm dưới lòng đường không bao giờ có cơ hội trồi lên.

Một phòng tuyến hạ được 20% binh lực thi đàn, đây là con số khả quan, nhưng chưa đủ. Tiếp theo mới là thời gian thử thách thực sự, 6 phòng tuyến còn lại chưa chắc đã tạo ra hiệu quả như ý muốn.

Chẳng mấy chốc, thây ma đầu tiên đã bước lên địa phận phòng tuyến số 2. Phòng tuyến này dài 200 mét, mỗi 10 mét lại có một sợi dây thép căng ngang mặt đường, hai đầu dây được cố định chắc chắn vào cột nhà hoặc trụ sắt, độ cao mỗi sợi dây khoảng 30cm so với mặt đường.

Thây ma vô tri, cứ như vậy tiếp tục lầm lũi tiến lên theo mệnh lệnh thần bí. Mà cách di chuyển của thây ma cũng đơn điệu một màu, bàn chân lê lết trên mặt đất, xệt xệt xệt từng bước bước ra, sau đó vướng vào dây sắt.

Phịch.

Thây ma bị vướng vào dây sắt lập tức mất đà ngã sấp mặt xuống đường, nó còn chưa kịp bò lên, thây ma phía sau đã tiếp tục vướng vào dây sắt, sau đó phịch một tiếng ngã đè lên lưng nó.

Liên tiếp có thây ma đá vào dây sắt rồi mất đà ngã xuống, con trước nối tiếp con sau, thoáng chốc bọn chúng đã ngã thành một hàng dài lúc nhúc dãy dụa. Thây ma chồng chất càng lúc càng cao tạo thành một bức tường thịt, cả đám phía sau có xu thế bị cầm chân tại chỗ.

Thế nhưng thi đàn vẫn tiếp tục đẩy tới, không chút do dự dẫm lên đồng bạn mà vượt qua dãy thi thể. Âm thanh “khà, khà, khà” thảm thiết bắt đầu truyền ra, thây ma ngã xuống dần dần bị đè ép dẫm đạp cho nát bét, máu đen cùng dịch thuỷ nhớp nháp thoáng chốc lan tràn ra bốn phương tám hướng.

Bất quá điều gì cần đến cũng sẽ phải đến. Thi đàn quá đông đúc, dây sắt có mạnh hơn nữa cũng không thể trụ nổi, sau khi đã ngáng chân hơn 100 thây ma, lại bị rất nhiều thây ma đè lên, nó bang một tiếng đứt rời, mối nối tại hai đầu đường đã không giữ nổi nữa.

Dây sắt đầu tiên đã đứt.

Hàng dài thây ma chồng chất bị thi hải phía sau đẩy tới cũng dần bị san thành bình địa, mặt đường rải đầy chân tay gãy vỡ cùng nội tạng rữa nát, khoảng cách 10 mét đầu tiên bốc lên mùi xú uế vô cùng nồng đậm.

Hàn Phong nhìn cảnh này thì trong lòng trầm xuống. Ải thứ 2 này là ải cuối cùng mà thây ma tự triệt tiêu nhau, nhưng hiệu quả không đủ khiến hắn hài lòng. Hắn dự định mỗi dây sắt sẽ ngáng chân khoảng 150 thây ma, nhưng hiện tại chỉ đạt được 60% yêu cầu mà thôi.

Hắn không khỏi tự mình lẩm bẩm:

- Dây sắt quá yếu, không giữ được lực trùng kích lớn lao. Vậy nếu lần tiếp theo đối mặt thì nên làm thế nào cho hiệu quả đây…

Tiếng súng bắt đầu dồn dập vang lên. Thi đàn càng lúc càng tiến gần, tư thái lạnh lùng vô cảm không hề sợ chết, áp lực tâm lý mang đến cho tất cả đội viên là vô cùng lớn.

Hàn Phong nhìn thêm một lúc nữa, nhìn tới đám thây ma tiến hoá lầm lũi nấp sau lưng thể phòng hộ chậm rãi đẩy lên, hắn trầm giọng nói với đội viên phụ trách liên lạc:

- Gọi Tường Vi tiểu thư tới đây.