Chương 183: Lợi thế của nhân loại

Nữ đội viên khuôn mặt đã hoá thành màu đen kịt, ngay cả da thịt cũng xuất hiện mục ruỗng, răng cùng tóc tự động mọc dài ra từ trong miệng, thế nhưng nàng ta vẫn nghẹn ngào hô lên:

- Con của tôi… Bảo hộ…

Châu Lam khuôn mặt đã vương đầy nước mắt, nàng ta vươn tay muốn nắm lấy bàn tay đội viên xấu số này, thế nhưng quang hoa nhu hoà toả ra từ trang bị level 4 khiến cho hai bên không thể chạm vào nhau.

Trang bị này không nhiễm bụi bẩn.

Châu Lam vội vã gấp gáp hô lên:

- Ninh Thường, Ninh Thường, chị phải tỉnh táo lên, tiểu Vân còn cần chị tới bảo hộ. Quân y, quân y đâu…

Nàng ta hốt hoảng hô lớm, đồng thời giơ tay muốn phóng xuất kỹ năng trị liệu, thế nhưng chỉ số thể lực cùng trí lực đều chỉ còn lại 1 điểm, không đủ điều kiện thi triển.

Sau một hồi hoàng hốt, chiếc vòng tay trị liệu level 2 trên tay trái nàng ta chợt sáng lên, nhưng ngay lập tức lại bị một bàn tay khác đè chặt lại.

Hàn Phong cầm tay Châu Lam lôi ngược về phía sau, tránh đi cú cắn của vị đội viên Ninh Thường chỉ còn lại nửa người này, hắn trầm giọng nói:

- Nàng ta đã chết.

Thây ma Ninh Thường dùng hai tay bò tới phía trước, khuôn mặt đen kịt chảy mủ hiện lên sự khát máu cùng hung ác vô cùng kinh tởm, hoàn toàn không nhìn ra nửa điểm nhân tính nào.

Châu Lam mặt đầy nước mắt giãy thoát khỏi tay Hàn Phong, nàng ta chống hai tay xuống nền đất rồi khóc ầm lên:

- Tại sao. Tại sao a… Hàn Phong, vì sao anh cản tôi cứu cô ấy… Vì sao người chết không phải là tôi chứ, vì sao chứ… Huhuhu…

Hàn Phong im lặng một chút rồi nhàn nhạt đáp:

- Vì cô quá yếu, cô không có đủ khả năng bảo hộ họ.

Châu Lam nghe tới đây chợt ngừng lại tiếng khóc, sau đó là nước mắt càng thêm tuôn trào mãnh liệt.

Đúng vậy, là do nàng quá yếu, quá yếu. Một đao kia nếu có thể chém chết quái vật, vậy thì sẽ không có ai phải chết cả. Long Hưu, Ninh Thường, Vân Mai, Đường Hùng, Trần Khả Tuyết, tất cả bọn họ đều không phải chết.

Bởi vì nàng quá yếu nên mới bất lực trốn sau trang bị level 4, nhìn đồng đội từng người lại từng người ngã xuống, chết thảm ngay trước mặt mình.

Bởi vì nàng quá yếu nên mới bất lực trước thây ma đột kích. Chỉ một thây ma này có thể tàn sát toàn bộ những người ở đây, nàng hoàn toàn vô lực cải biến.

Châu Lam cảm giác cả tinh thần và thể xác đều cạn kiệt năng lượng. Trước mắt nàng ta hoa lên, vô cùng có xúc động muốn chết đi.

Hàn Phong híp mắt nhìn cảnh này, hắn cuối cùng vẫn là âm thầm lắc đầu, xoay người nhìn tới Lưu Giang.

Người kia trên mặt vẫn còn nguyên nét kinh sợ cùng khiếp hãi, khi Hàn Phong nhìn tới hắn, hắn chợt sực tỉnh, vội vã rút ra trảm mã đao tiến lên mấy bước.

Phập!

Trảm mã đao xuyên qua đầu lâu thây ma Ninh Thường, kết thúc toàn bộ sự đau khổ của nàng ta.

Chiến trường bắt đầu dâng lên những âm thanh thút thít khóc lóc thê lương kéo dài. Trước đó vẫn khá an bình, thế nhưng chỉ trong nửa phút đồng hồ bị đột kích, năm người bỏ mạng, mấy chục người bị thương, thực lực và sĩ khí đội ngũ suy giảm vô cùng nghiêm trọng.

Hai người Triệu Tứ, Lê Tam Ba cũng là khuôn mặt trở nên tái nhợt, ánh mắt đỏ bừng lặng lẽ rơi lệ. Long Hưu và bọn họ tiếp xúc thời gian thực tế không dài, nhưng 7 ngày sinh tử bên nhau cũng tuyệt đối không ngắn. Qua một trận chiến, vậy mà đã âm dương cách biệt.

Hàn Phong nhìn một vòng chiến trường rồi trầm giọng nói:

- Tất cả chúng ta đều là người yếu nhược, nhưng đồng thời cũng là những người bảo hộ cuối cùng.

- Bởi vì cuộc sống này chính là ngược dòng nước mà đi, chỉ cần chúng ta vẫn đang tồn tại từng ngày, vậy chứng tỏ chúng ta vẫn còn tư cách tranh đấu.

- Nếu yếu nhược tất bại, mạnh mẽ tất thắng, vậy sinh mệnh này sẽ mất đi ý nghĩa. Thây ma mạnh mẽ, thị huyết ác độc, thực lực cao siêu, nhưng tuyệt đối không thể chiến thắng nhân loại có hi vọng.

- Yếu nhược cũng có thể đoàn kết để đạt được sức mạnh tổng hợp, có thể dùng quyết tâm và lòng dũng cảm tới bù đắp chênh lệch, có thể dùng sự hi sinh và ý chí mạnh mẽ tới duy trì. Chỉ cần chúng ta có hi vọng, chúng ta chắc chắn sẽ chiến thắng.

- Nếu không phải chúng ta, vậy chính là con cháu chúng ta, cha mẹ chúng ta, bạn bè người thân của chúng ta phải đứng tại đây. Các vị, ai cũng đều là người yếu nhược, nhưng nếu bảo hộ được những người yếu nhược hơn, đó chính là vượt qua bản thân, trở nên ngày càng mạnh mẽ, ngày càng bảo hộ được nhiều người hơn.

- Tiêu diệt thây ma, báo thù cho đồng bạn, bảo hộ thân nhân của chúng ta!

Nghe được lời động viên của Hàn Phong, những người ở đây đều thoáng chốc trở nên bừng tỉnh. Vài người bùng lên ngọn lửa hận thù sâu đậm, vài người tay nắm chặt báng súng vô cùng quyết tâm, vài người cắn răng xua tan khủng hoảng trong lòng.

Đúng vậy, nếu bọn họ sợ hãi, nếu bọn họ thuận theo dòng lũ thây ma đang tràn tới, nếu bọn họ lui bước bỏ chạy, vậy chẳng những chính bản thân bị nghiền nát, thân nhân phía sau phòng tuyến tuyệt đối cũng sẽ bị nghiền nát.

Bọn họ còn sống, còn cơ hội đi ngược dòng, còn cơ hội giành được thắng lợi, tuyệt đối không thể buông xuôi.

Con người ai cũng sợ chết, nhưng càng sợ hơn chính là chết trong tuyệt vọng. Chỉ cần còn một tia hi vọng, vậy nhân loại sẽ sẵn sàng theo đuổi, sẵn sàng chết trên con đường truy cầu hi vọng.

Đây là bản năng của loài người, bản năng cầu sinh. Mà thây ma thì tuyệt đối không có điều này. Thây ma vô tri, tuyệt đối không có lý tưởng, không có hi vọng, càng không có quyết tâm hi sinh vì người khác.

Đây chính là lợi thế của nhân loại.

- Giết chúng nó!

Không biết ai là người đầu tiên hô lên, sau đó dần dần lan toả tới toàn bộ những đội viên ở đây đều điên cuồng hô lên:

- Giết chúng nó!

- Giết! Giết! Giết!

Âm thanh kêu gào tới khản cả giọng vang vọng không trung, vang vọng tới nhóm tân binh đang từ hậu tuyến đẩy lên, vang vọng tới cả hai chiến trường còn lại. Chỉ trong vài phút, sĩ khí sa sút của chiến trường Thanh Lâm đã hoàn toàn được đảo chiều.

Tất cả đội viên đều cố gắng nén lại đau thương và sợ hãi, dựa theo chỉ đạo của Hàn Phong và ba quân nhân chuyên nghiệp tiếp tục cầm súng lên xạ kích vào thi đàn trước mặt. Lượt xạ kích này còn bao khoả thêm ngọn lửa hận thù vô cùng nồng đậm, những viên đạn mang theo động năng cự đạn vút vút vút phóng đi như muốn đốt cháy cả thi đàn.

Hàn Phong đứng bên cạnh Châu Lam thản nhiên hỏi:

- Còn muốn chết không?

Châu Lam toàn thân run rẩy, giống như người đuối nước vớ được cọc gỗ, nàng ta vội vã lau đi nước mắt trên mặt, lắc đầu kiên nghị đáp lại:

- Đại đội trưởng, tôi không thể chết, tôi phải chiến đấu, tôi phải nỗ lực, tôi phải bảo hộ. Tôi không… Hức…

Nàng ta còn chưa nói xong đã ngã lăn ra đất nằm im bất động.

Hàn Phong khoé miệng co giật, hắn vội dùng tay kiểm tra thử, cảm thấy nàng ta vẫn còn hai luồng không khí ra vào trước mũi, tâm thần không khỏi thở ta một hơi.

Nếu Châu Lam chết, vậy sẽ là tổn thất rất lớn.

Hắn thò tay xách nàng ta lên rồi trầm giọng nói

- Lưu Giang, Triệu Tứ, Lê Tam Ba, ba người duy trì trận tuyến, vừa cho đội viên tấn công thi đàn, vừa từng bước lui lại.

- Rõ!

Ba người này gặp phải trùng kích cực lớn, nội tâm so với trước đây đột ngột cải biến tới nghiêng trời lệch đất. Có thể nói là so với chính bản thân họ tại thời điểm 30 phút trước đã cứng rắn và tinh nhuệ hơn không biết bao nhiêu lần.

Sau khi nhìn đội hình phòng ngự đã dần ổn định lại, Hàn Phong mới liếc mắt hướng về phía đại lộ Thanh Hà, khoé miệng nhếch lên lẩm bẩm:

- Rốt cuộc cũng khiến ngươi lộ ra bài tẩy. Nhưng, ngươi cũng có giới hạn, đúng chứ?

Hắn xách theo Châu Lam lui lại phòng tuyến số 4, đội ngũ quân y luôn túc trực ngay phía sau lưng đội chiến đấu, đảm bảo sẵn sàng giải quyết mọi tình huống nguy cấp.

Đem nàng ta ném cho bác sĩ Huấn, hắn thản nhiên nói:

- Xác nhận tình trạng của nàng ta.

Bác Sĩ Huấn không dám chậm trễ. Hắn biết đây là một trong những người đứng đầu, bởi vậy trực tiếp ra tay kiểm tra.

30s sau, bác sĩ Huấn khẳng định nói:

- Là hôn mê loại 1.

Hơi thở đều đặn bình tĩnh, chỉ số mạch đập và huyết áp tương đối ổn định, phản ứng đồng tử với ánh sáng vẫn nhạy bén… Đây là các cơ sở để kết luận chính xác.

Hôn mê loại 1 là tình trạng hôn mê ít nghiêm trọng, điểm thể lực, trí lực mới tụt về 1 hoặc 2 điểm. Chậm thì 30 phút, nhanh thì 10 phút sẽ phục hồi. Tất nhiên khi phục hồi cũng không bị mất chỉ số hay để lại quá nhiều di chứng.

Hôn mê loại 0 là tình trạng hôn mê khi chỉ số cạn đáy, cần thời gian rất lâu để phục hồi. Trần Diệu Âm kia đến giờ còn không biết đã tỉnh hay chưa, hơn nữa khi tỉnh lại chắc chắn sẽ bị tụt chỉ số vĩnh viễn.

Hôn mê loại 2, 3, 4 lần lượt do chấn thương, do choáng váng, hoặc do trúng độc khi thử nghiệm rau quả dại biến dị, tình trạng vẫn cần nghiên cứu thêm.

Nghe được tình trạng của nàng ta, Hàn Phong âm thầm cảm thấy may mắn. Chiến sự căng thẳng mà thiệt quân thêm, e rằng sẽ khó khăn chồng chất khó khăn.

Hắn chỉ một y tá rồi nói:

- Cởi áo của Châu đội trưởng ta ra.

Y tá kia buổi sáng sớm mới nhìn thấy Hàn Phong trần truồng chạy nhông nhổng ngoài đường, hiện tại liền nghe yêu cầu có chút kỳ dị của hắn, nàng ta trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác quái đản.

Thủ lĩnh làm sao có sở thích khó hiểu như vậy…

Nhưng nàng ta cũng không dám chậm trễ chút nào, vội vã tiến lên muốn cởi lớp quân phục ngoài cùng ra. Bất qua sau một hồi loay hoay, y tá này lắp bắp khó khăn nói:

- Không cởi được.

Hàn Phong nhướng mày, hắn tự mình bước lên thò tay muốn cởi ra trang bị level 4, nhưng làm thế nào cũng không cởi ra được.

Càng cố gắng cởi ra, lực bài xích càng lớn, Áo Khoác Phòng Hộ tạo thành hiệu quả phòng hộ ngay cả khi chính chủ hôn mê.

- Trang bị này có cổ quái, tuyệt đối không đơn giản như giới thiệu của hệ thống.

Cả ba trang bị level 4 hắn biết đều có điểm năng lực vượt xa giới thiệu hệ thống, thậm chí cái trang bị level 3 Giấy Suy Tưởng kia còn có khả năng ẩn giấu hoàn toàn điều tra, vứt ra ngoài đường sẽ không ai biết nó là thứ gì.

Cái thế giới dị biến này rốt cuộc ẩn chưa bao nhiêu bí mật, những trang bị này tới từ đâu, chúng nó do ai tạo ra, tại sao tiêu diệt quái vật lại xuất hiện kỹ năng, trang bị, kinh nghiệm?

Ném vấn đề này ra sau đầu, Hàn Phong thản nhiên ra lệnh:

- Khi nàng ta tỉnh lại lập tức truyền đạt mệnh lệnh của tôi, yêu cầu nàng ta chi viện tiền tuyến.

- Dạ.

Hàn Phong rời đi lều cứu thương, lại ra lệnh cho đội viên túc trực thông tin liên lạc:

- Chạy qua đại lộ Thanh Hà truyền đạt mệnh lệnh của tôi, điều động Kha Thành tới đây.