Hàn Phong dừng một chút rồi lại trầm giọng nói:
- Các vị nên đốc thúc đội viên chấp hành cho nghiêm chỉnh, tốt nhất đừng để tôi phải tự mình ra tay.
Nghe thấy âm điệu lạnh nhạt của Hàn Phong, những người ở đây đều mơ hồ bốc lên một hơi lãnh khí, sau đó đều đồng loạt rùng mình.
Hàn Phong bình thường vô cùng điệu thấp bình thản, cách làm người cũng vô cutng khép kín, cực kỳ ít khi giao lưu hay trao đổi chuyện riêng với người khác. Ngoài những lúc giao tiếp với Ngô Soái, mọi người gần như không thấy hắn cười đùa bao giờ, bởi vậy những tiểu đội trưởng đều dần dần dâng lên cảm giác Hàn Phong vô cùng xa cách, thậm chí có chút lãnh cảm lạnh lùng, vô cùng khó tiếp cận.
Hàn Phong cũng chưa từng trực tiếp đặt ra luật lệ cụ thể nào nhằm vào việc quản lý đội viên, hắn gần như buông lỏng kỷ cương, toàn quyền uỷ thác cho tiểu đội trưởng chỉ huy thành viên dưới trướng, không có bất kỳ đụng tay đụng chân nào vào nội bộ.
Đây chính là lần đầu tiên hắn ban hành thiết quân luật nhằm thẳng vào kỷ cương đội ngũ.
Tất cả những người ở đây vẫn luôn luôn khắc ghi cảnh tượng Hàn Phong dùng 3 khoả băng cầu một chiêu tiêu diệt gần 300 thây ma. Đó đã là nănh lực một tuần trước, thời điểm đó hắn đã có thể một tay diệt sạch trấn Hi Vọng, không có bất kỳ ai chống cự nổi. Đừng nói hiện tại thời gian đã trôi qua rất lâu, sức mạnh của hắn là vô cùng khó đoán.
Bọn họ chưa từng nghĩ rằng Hàn Phong cần trấn Hi Vọng. Tất cả uy hiếp từ trước tới nay, hắn đều xung phong đứng ra gánh vác tuyến đầu, thế nhưng không có nghĩa là hắn cần cái trấn này. Hắn thừa năng lực dẫn thưo vài người sống thoải mái, là trấn Hi Vọng cần hắn, bọn họ cần hắn, đây là mối quan hệ một chiều.
Nếu không quản tốt thành viên dưới trướng, để hắn phải tự mình ra tay… Không ai biết hậu quả là gì cả.
Bọn họ đều cao giọng nghiêm túc đáp lại.
- Tuân lệnh!
Hàn Phong khe khẽ gật đầu, hắn chính là muốn một cái thái độ như vậy làm như vậy. Thay vì bỏ tâm sức ra nói quá nhiều, chi bằng buông lỏng để họ tuỳ ý làm sao thì làm, hắn chỉ cần kết quả mà thôi. Hắn chỉ là một tên nhân viên văn phòng, tuyệt đối không phải một nhà quản trị giỏi, càng không phải một lãnh đạo hợp cách, bởi vậy uỷ thác người khác, chia sẻ bớt gánh nặng ra ngoài chính là lựa chọn sáng suốt nhất.
Những ai không quản lý tốt, sau trận chiến này sẽ dần bị loại bỏ. Những ai có tài năng, vậy tương lai sẽ càng tiến xa hơn.
Những người chết trong trận chiến này sẽ dùng chính máu của mình để viết ra tài liệu quản trị nhân sự cho Hàn Phong trong tương lai.
Sau khi mơ hồ đe doạ xong, Hàn Phong lại dùng lợi dụ:
- Ba quả ớt biến dị đã sắp chín, những quả non tiếp theo cũng đang bắt đầu mọc ra. Không chỉ ba người đứng đầu chiến công được hưởng dụng, những người khác tất nhiên cũng sẽ được chia phần. Trận chiến này nếu thắng, xác chết thây ma cấp cao để cung cấp cho bảo bối kia, mọi người không cần tính toán cũng có thể tưởng tượng ra.
Những người ở đây đều hai mắt sáng lên, sau đó hơi thở nhanh chóng trở nên nặng nề.
Đây là lợi ích thực chất nhất, có thể nhìn thấy, có thể cầm nắm, có thể sử dụng. Cây ớt kia quả nhiên vẫn có thể tiếp tục ra quả, vậy thì bọn họ có thể hưởng dụng trái ớt rất nhiều lần. Số xác thây ma trên chiến trường mà dùng để nuôi ớt…
Liệu có kết ra 100 quả không? Rất có khả năng a…
Hàn Phong lại tiếp tục vẽ tiếp khung cảnh chiến thắng:
- Súng máy hạng nặng, súng chống tăng đều là đại sát khí diệt trừ thây ma. Nếu sử dụng đúng cách, có thế đánh hấp hối chúng nó, sau đó tự tay kết liễu kẻ địch. Haha, mọi người ở đây đều hiểu, những quái vật kia đều ẩn chứa kỹ năng tam giai, thậm chí là tứ giai…
Lợi dụ lần này lại một bước nữa kích thích tất cả mọi người. Kỹ năng tam giai, đây chính là đại sát khí mà ai ai cũng mong muốn sở hữu a.
Bọn họ đã nhìn thấy băng nô của Hàn Phong có uy lực thế nào, cự nhân biến của Ngô Soái có uy lực ra sao, tiếp đó là Kha Thành, Chu Vấn, đây đều là những cá nhân sở hữu kỹ năng tam giai, họ đều có chiến lực vượt trội tất cả những người khác, có xu thế đã mạnh lại càng mạnh hơn.
Mà chìa khoá sức mạnh tất cả đều nằm ở những thây ma ngoài kia. Bọn họ yếu hơn nhưng có địa lợi, có vũ trang hoá, có cường giả áp trận. Nếu may mắn, hơn 100 thây ma tiến hoá cũng phải rơi ra hơn chục bản kỹ năng tam giai chứ hả?
Tới lúc đó mỗi người chỉ cần được một bản, vậy thì thực lực sẽ càng thêm tăng cao. Mà địa vị tiểu đội trưởng của họ cũng cần kỹ năng tam giai tới đảm bảo hòng củng cố vững chắc. Khỏi phải nói, có năng lực vượt trội mới có uy vọng của người đứng đầu.
Hàn Phong lại ném ra lợi dụ thứ ba:
- Năm đội viên đứng đầu bảng chiến công trong chiến dịch lần này sẽ được tấn thăng tiểu đội trưởng. Mà một tiểu đội trưởng có chiến công lớn nhất sẽ tấn thăng phó đại đội trưởng.
Hơi thở những tiểu đội trưởng lại thêm một bước trở nên nặng nề.
Phó đại đội trưởng có quyền chỉ huy tất cả đội viên, quyền ưu tiên chọn lựa trước chiến lợi phẩm, cùng quyền điều động tài nguyên trong kho lưu trữ không giới hạn. Đây khỏi phải nói, đều là những đặc quyền vô cùng hấp dẫn.
Không nói những thứ khác, quyền điều động tài nguyên trong kho lưu trữ kia, Ngô Soái đã vận dụng vô cùng thuần thục. Hắn ưu tiên cho đội viên dưới trướng được phép đổi sách kỹ năng quan trọng phù hợp hơn, được ăn nhiều thịt biến dị hơn, nhiều rau dại tươi mới hơn, được cung cấp nhiều súng đạn hơn, quân tư trang tốt hơn…
Nếu đoạt được chức phó đại đội trưởng, có thể nói là một bước lên trời, người người vây quanh.
Lực ngưng tụ đối với đội viên dưới trướng cũng sẽ càng thêm mạnh mẽ, số người muốn ra sức, muốn trung thành đi theo cũng càng thêm tăng cao.
Chu Vấn, Kha Thành, Châu Lam đều là hai mắt bốc lên hừng hực quyết tâm. Bọn họ đều có lý do cố gắng của riêng mình. Chu Vấn chính là chấp niệm tuổi trẻ, Kha Thành chính là khát khao bảo vệ thân nhân, mà Châu Lam chính là nỗ lực tìm đường sống trong chỗ chết.
Không chỉ bọn họ, những tiểu đội trưởng khác cũng đều là hai mắt lấp lánh, trong đầu dâng lên vô vàn suy nghĩ. Ngay cả Quan Bình cái tên nhân viên chính phủ kia cũng là mơ hồ kích động.
Hắn ở căn cứ huyện Tam Giang chỉ là một tên lính quèn, đem mạng sống ra đánh cược mới có thể lấy tới một kỹ năng nhị giai. Nhưng ở bên này…
Sau khi để mọi người tiêu hoá thông tin, Hàn Phong mới nhẹ nhàng khoát tay nói:
- Đi chuẩn bị đi. Nửa tiếng sau, chúng ta sẽ xuất phát!
- Rõ!
Nhìn hàng dài tiểu đội trưởng bước ra bên ngoài mang theo thông tin trở về tiểu đội của mình phổ biến cùng đốc thúc, Hàn Phong cuối cùng cũng thở ra một hơi mệt mỏi, hai tay đưa lên bóp bóp trán cho đỡ nhức đầu.
Làm người đứng đầu vĩnh viễn không bao giờ là việc dễ dàng. Nhìn người, dùng người, quản người, thao túng lòng người, cân bằng lợi ích các bên, biểu lộ trừng phạt, đưa ra lợi ích… Không phải chỉ muốn là được, còn cần suy xét rất nhiều thứ, ân uy kết hợp, nhiều ít một chút cũng sẽ tạo thành hiệu quả khác xa mong muốn.
Con người không phải cái máy, quản lý một cái máy đã khó, quản lý đội ngũ với đủ mọi thành phần từ khôn ranh cho đến ngu ngốc bị thịt còn khó gấp vạn lần. Huống hồ đội ngũ của hắn còn có người trung thành, có người phân vân, có người thậm chí trực tiếp đứng ở trái chiến tuyến, dạng nào cũng có cả.
Có lẽ làm lão đại hắc bang như cái tên Đổng Thành tại thôn Xuân Lê kia vẫn là sướng nhất. Đem nữ nhân ra dụ dỗ, dùng vũ lực áp chế toàn bộ, ai không phục liền giết, kia là cỡ nào khoái hoạt…
Haha, cũng chưa chắc khoái hoạt đâu, theo phán đoán của hắn, Đổng Thành hiện tại cũng đang phải sứt đầu mẻ trán.
Ném việc này ra sau đầu, Hàn Phong lại nheo mắt nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ chiến cuộc trên bàn. Một hồi lâu sau, hắn bàn tay cấp tốc ngưng tụ một băng thương rồi phập một tiếng đâm xuống một vị trí trên bản đồ, khoé miệng âm thầm lẩm bẩm:
- Ngươi là đang ở đây sao?
- Vậy tên kia ở đâu?
- Tiếng hú hét trong đêm hôm trước, rốt cuộc là thứ quỷ gì? Tại sao lại có cảm giác quen thuộc…
Đây chính là ba vấn đề làm đau đầu hắn mấy hôm nay, tới tận thời điểm hiện tại vẫn chưa có câu trả lời chính xác.
Ba đường tấn công, ba biến số, đây là điềm báo sao…
3 phút sau, Hàn Phong bước ra bên ngoài, trực tiếp kiểm tra tình hình chuẩn bị.
Từng hàng dài đội viên đang được cấp phát quân tư trang chiến trận.
Những thứ được cấp phát bao gồm súng AK47, 3 băng đạn, 1 quả lựu đạn, 1 gậy bóng chày hoặc trảm mã đao, giáp tay, giáp chân, găng tay dày được cuộn bằng vải xé sợi.
Ba người một tiểu tổ sẽ có thêm một thanh giáo dài 2 mét, đầu giáo có vòng bán nguyệt, dùng để ngăn cản thân ma đẩy tới.
Ngoài ra mỗi người được phát một lá ớt biến dị, 300 gram thịt chó hấp, một bình nước được pha loãng từ “thuốc tốt”. Đây là những thứ bảo mệnh trong lúc nguy cấp.
Bên cạnh doanh trướng, từng chai bom xăng đang được vận chuyển lên xe jeep cơ động cao. Đây là chuẩn bị đập nồi dìm thuyền, nếu đại quân thây ma quá hung hãn, bọn họ sẽ dùng phương pháp cực đoan nhất, đó là đốt sạch tất cả.
Đội ngũ quân y đang túc trực liên tục, nhanh chóng đem từng ly nước tăng lực rót ra cung cấp cho đội viên chuẩn bị sử dụng. Hàn Phong biết, bác sĩ Huấn đã dựa theo lời của hắn âm thầm pha thêm một lượng thuốc kích dục, cùng với thuốc an thần nho nhỏ cũng được thêm vào thứ nước kia, mục đích chính là tạo độ lì lợm, chai sạn, bình tĩnh những vẫn ngập tràm cho quân nhân khi đối mặt hiểm cảnh.
Những chiếc xe chở quân đã vào vị trí, những quân nhân chuyên nghiệp đang kiểm tra lại hệ thống súng máy hạng nặng 12ly7, hệ thống súng chống tăng PRG-7. Những chiếc xe bọc thép đã chốt chặn giữ lối ra của ba đại lộ lớn…
Cỗ máy chiến tranh đã lên nòng, chỉ cần một mệnh lệnh sẽ sẵn sàng khai hoả.
20 phút sau, hai chiếc drone è è è bay trên không trung rồi hướng thẳng về phía xa.
5 phút sau, Hàn Phong rút Thanh Phong Đao ra. Hắn đứng trước toàn quân cao giọng hô lớn:
- Tiến lên!
Hơn 200 ánh mắt hừng hực chiến khí cùng quyết tâm nhìn thân ảnh Hàn Phong trên đài. Kia chính là thủ lĩnh tối cao của bọn họ.
Bọn họ đều há miệng hét lớn đáp lại:
- Chiến thắng…
- Chiến thắng!
- Chiến thắng! Chiến thắng! Chiến thắng!