Chương 176: Rung động và sắc dục.

Cảnh này vô cùng quen thuộc, quang hoa chói mắt cùng sự ngưng tụ kéo dài lâu hơn hẳn bình thường, hắn đã hai lần nhìn thấy rồi, kia chính là thời điểm khai mở Súng Diệt Quỷ level 4 và Nhẫn Mô Phỏng level 4.

Quang hoa trên bàn tay Tường Vi dần trở nên nhu hoà an tĩnh rồi toàn bộ ngưng tụ, sau 2 giây, một chiếc áo khoác trong suốt xuất hiện.

Hàn Phong ánh mắt co rụt, đây chắc chắn là trang bị level 4, còn có khả năng rất cao chính là trang bị phòng ngự.

Hắn không khỏi tiến về phía trước một bước, trong lòng bùng lên một ngọn lửa hừng hực. Thế nhưng ngay sau đó ngọn lửa kia liền nhanh chóng tắt ngúm.

Lần này hắn quyết đoán tự kìm chế nội tâm, không sử dụng kỹ năng Phá Tâm Linh nữa.

Có đôi khi không dùng kỹ năng sẽ mang lại hiệu quả tốt hơn rất nhiều so với dùng kỹ năng.

Tường Vi ánh mắt trong suốt nhìn qua Hàn Phong đang đứng trước mặt, mà Hàn Phong cũng lẳng lặng nhìn ngược lại nàng ta, khuôn mặt có sự khao khát, có sự thèm muốn, nhưng càng nhiều hơn chính là mừng rỡ.

Hơn 1 phút sau, Tường Vi mới chậm rãi hỏi:

- Anh muốn gì?

Hàn Phong khoé miệng cười mỉm đáp:

- Tôi muốn mượn trang bị này của cô một ngày.

Tường Vi ngay lập tức gật đầu đồng ý:

- Tốt, tôi cho anh mượn.

Vô cùng dứt khoát.

Người thông minh nói chuyện với nhau luôn dễ dàng như vậy.

Hàn Phong tiến lên thêm một bước tiếp nhận tấm áo khoác từ tay Tường Vi, trong lòng hắn nhanh chóng hiện lên một cái thanh âm không chút cảm tình.

“Đinh! Áo khoác phòng hộ level 4. Thuộc tính: +3 toàn bộ chỉ số. Kỹ năng gia trì: Phòng hộ. Khi chịu sát thương lớn hơn 30 điểm chống chịu, tự động gia tăng thêm 45 điểm chống chịu trong 60 giây. Kỹ năng làm lạnh: 8h/lượt. Tích luỹ tối đa 3 lượt. Trang bị miễn nhiễm bụi bẩn, có thể biến thành ngoại hình bất kỳ.”

- Q-quá mạnh…

Hàn Phong không nhịn được mà lẩm bẩm than thở.

Cái trang bị này có thể nói là một cái mai rùa chính hiệu. Phải biết tam giai Cự Nhân Biến của Ngô Soái đã trải qua 3 lượt cường hoá mới gia tăng 48 chống chịu, vậy mà cái trang bị level 4 này khi kích hoạt có thể tăng cho người sử dụng tới 45 chống chịu trong tối đa 180 giây liên tiếp, không hao tổn bất kỳ tài nguyên gì.

Lại còn là tự động kích hoạt, đây…

Hơn nữa chính bản thân nó đã gia tăng 7 dòng chỉ số, đã tự sở hữu 21 điểm thuộc tính, không khác nào 7 cái kỹ năng nhất giai hay 7 cái nhẫn liên tiếp.

Mặc áo này vào đi ra đường rõ ràng mang đến cảm thấy an tâm hơn hẳn. 45 điểm chống chịu, có thể dễ dàng chống lại viên đạn xạ kích rồi, thây ma dưới cấp 15 cũng không gây ra nổi thương thế.

So sánh ba trang bị level 4 đã xuất hiện, Súng Diệt Quỷ chẳng có bất kỳ chỉ số nào, nhưng lực công kích cùng quang mang diệt quỷ nó mang lại cũng có giá trị rất lớn. Nhẫn Mô Phỏng cộng chỉ số kém hơn Áo Khoác Phòng Hộ, nhưng kỹ năng của nó lại quỷ dị đa đoan.

Áo khoác này giống như sinh ra để dành cho Tường Vi vậy. Nếu đặt lên bàn cân, người nhát chết như nàng ta khẳng định vô cùng ưa thích, sẽ lựa chọn không chút do dự.

Hàn Phong nắm Áo Khoác Phòng Hộ trong tay mà thiếu chút đã cắn phải lưỡi. Nữ nhân này, hắn đã coi thường trình độ may mắn của nàng ta rồi… Mở mắt có kỹ năng tứ giai, nhắm mắt trở thành tiến hoá giả, một đường lên cấp 5 không chút trắc trở, hiện tại liền mở thẻ lần đầu liền xuất ra trang bị level 4…

Tại sao hắn không có may mắn như vậy a…

Tường Vi nhìn biểu hiện khi thì hâm mộ, khi thì phức tạp của Hàn Phong, không khỏi khẽ cắn môi một cái, nàng ta hít sâu một hơi rồi bình tĩnh hỏi:

- Hàn Phong, vừa rồi anh đã nghĩ gì?

Hàn Phong có chút chột dạ, hắn tuyệt đối không thể nói: Vừa rồi tôi muốn giết người đoạt bảo.

Hắn đảo tròng mắt rồi tuỳ tiện đáp lại:

- Không nghĩ gì cả, tôi chỉ là tò mò xen lẫn khao khát thuần tuý thôi. Cô biết đó, tôi chỉ là một con người bình thường, sẽ có tham lam của con người bình thường.

Tường Vi vẫn không bỏ qua tiếp tục truy vấn:

- Chỉ vậy thôi sao? Tôi thấy anh dường như nghĩ nhiều hơn thế.

Hàn Phong mỉm cười nói:

- Không phải cô đã đọc tâm tôi rồi sao? Tôi chỉ nghĩ thế thôi.

Tường Vi nheo mắt nhìn Hàn Phong, một lúc sau, nàng ta thản nhiên nói tiếp:

- Tôi đúng là đã đọc tâm anh, đúng là không thấy bất kỳ suy nghĩ hắc ám nào khác… Nhưng trực giác và bản năng của tôi nói cho tôi biết, anh vẫn có điều giấu diếm.

“Trực cmm…”

Hàn Phong thật có xúc động muốn một gõ đập chết ả ngực to này. Mẹ kiếp, từ khi nào lại tuỳ tiện nhìn trộm suy nghĩ của người khác, không nhìn ra được thì hạch sách truy hỏi người ta, không truy hỏi được thì đổ cho trực giác bản năng.

Hắn nín một hơi rồi trầm giọng nói:

- Tôi đúng là có suy nghĩ hắc ám, nhưng tôi thấy cô không nên biết thì tốt hơn.

Tường Vi vẫn tiếp tục truy vấn:

- Tôi nên biết và có quyền biết. Điều này liên quan trực tiếp tới an toàn của tôi.

Hàn Phong khuôn mặt không khỏi co rúm lại. Xú nữ nhân này, nếu hắn thực sự dâng lên suy nghĩ xấu thì nàng ta liệu có an toàn được chăng? Hắn nhanh chóng đảo con mắt, trong đầu chợt nghĩ tới lời của Liễu Huyên.

“Đối phó một người, vậy đừng nên coi thường bất kỳ phương diện nào, nhất là phương diện sắc dục.”

Hắn mau chóng quét mắt nhìn một lượt trên dưới Tường Vi, tập trung chủ yếu vào mấy bộ vị nhạy cảm như thể đang đánh giá một món ăn, sau đó giả bộ nửa bất đắc dĩ, nửa giễu cợt nói:

- Tôi vừa rồi nghĩ, không biết khi cô mặc bộ đồ trong suốt này lên người thì sẽ là cái gì cảnh tượng. Nga, kia khi nhìn xuyên qua hẳn sẽ rất hấp dẫn, rất dâm mĩ, rất kích…

- Câm miệng! Đồ hỗn đản.

Tường Vi khuôn mặt đỏ bừng nhanh chóng xua tay cắt lời Hàn Phong. Tên thổ phỉ này, không ngờ dám nói ra những lời lẽ thô tục bẩn thỉu như vậy.

Hàn Phong giơ hai tay lên nói:

- Tường Vi, đó chính xác là những gì tôi đã nghĩ. Thật ra đó mới chỉ là một phần mười suy nghĩ hắc ám thôi. Tôi còn muốn… Được rồi, tôi sẽ không có nói ra, cô không cần nhìn tôi bằng thái độ thù địch như vậy.

Thấy Tường Vi sắp sửa bộc phát, Hàn Phong vô cùng khôn ngoan dừng lại đúng điểm, sau đó hắn nhếch miệng cười:

- Cô có thể nghi ngờ tôi, nhưng không nên nghi ngờ nhan sắc của bản thân mình chứ? Tôi đảm bảo nếu cho mười tên đàn ông tới đây thì có chín tên sẽ nghĩ bậy, một tên còn lại chảy máu mũi ngất xỉu rồi. Cô nói xem trong hoàn cảnh hiện tại, tôi có thể nghĩ điều gì khác được sao?

Hoàn cảnh hiện tại quả thật vô cùng mờ ám. Một tên đàn ông tráng niên có thực lực mạnh mẽ vượt xa nhân loại, một nữ nhân xinh đẹp với khí chất đỉnh cấp, cả hai người đang ở chung trong một căn phòng kín. Chẳng những thế, nữ nhân kia còn đang mềm nhũn yếu ớt nằm trên giường, tư thế có chút khiêu khích, thái độ có chút chống đối, biểu cảm có chút tức giận, có chút ghê tởm, có chút kỳ thị.

Bên ngoài thì thây ma gào thét, bên trong lại im ắng lạ thường. Hoàn cảnh này, địa điểm này, con người này, quả thật vô cùng phù hợp để làm mấy trò hắc ám vừa kích thích vừa sợ hãi.

Tường Vi nghe lời Hàn Phong nói, lại giật mình để ý không gian xung quanh, khuôn mặt thoáng chốc đã trở nên tái nhợt. Nàng ta lui vào một góc giường, hai tay đưa lên che ngực rồi hoảng hốt hô nhỏ:

- Anh… Anh muốn làm gì…

Hàn Phong lui lại hai bước rồi nhún vai nói:

- Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi muốn mượn trang bị của cô một ngày, hiện tại đã mượn được, tôi chẳng muốn gì nữa cả.

Thấy đối phương vẫn giữ nguyên ánh mắt cảnh giác, hắn lại lui tiếp ba bước nữa tới sát cửa phòng rồi đưa tay mở cửa, thản nhiên nói:

- Tường Vi tiểu thư, có một nhà sư đã từng được hỏi: Sư thầy, thầy nhìn phụ nữ xinh đẹp, vậy thầy có thích không, có rung động không? Cô có biết sư thầy kia trả lời thế nào không?

- Sư thầy trả lời rằng: Đã là đàn ông ai chẳng thích phụ nữ xinh đẹp, ta đương nhiên cũng thích. Ta nhìn các nữ thí chủ xinh đẹp, ta cũng cảm thấy rung động chứ. Nhưng mà ta rung chứ không động, ta nghĩ chứ không làm.

- Tường Vi tiểu thư, tôi không phải phật, càng không phải thánh nhân, khi nhìn cô, tôi tất nhiên sẽ dâng lên suy nghĩ đen tối, đó là bản năng của con người… Nhưng tôi khắc chế được cả suy nghĩ lẫn hành động của mình, đối với cô chưa hề làm ra bất kỳ hành vi phi lễ hay hắc ám nào. Ngay cả khi cô đọc tâm cũng không đọc được sự bất kính đó. Tôi không rung, càng không động. Vậy cô bảo tôi có thể làm gì hơn để chứng tỏ sự trong sạch của mình?

Hàn Phong đã bước ra ngoài hành lang, trong căn phòng chật hẹp chỉ còn lại Tường Vi nửa nằm nửa ngồi trên giường.

Hắn nhếch miệng tiếp tục nói:

- Nếu cô không thường xuyên thi triển đọc tâm lên người tôi, vậy thì cô sẽ không thấy được những suy nghĩ đen tối đó. Bên ngoài, chúng ta vẫn hợp tác bình đẳng, không ai xâm phạm tới lợi ích của ai, tôi vẫn luôn đảm bảo an toàn cho cô giống với cam kết từ những ngày đầu tiên.

- Cô nghĩ chỉ có mình tôi dâng lên suy nghĩ hắc ám, đen tối, dơ bẩn sao? Haha, Tường Vi, về vấn đề này, hẳn là trực giác cùng bản năng của cô rõ hơn ai hết…

Hắn nói xong liền đưa tay đóng cửa lại, hoàn toàn ngăn cách trong ngoài.

Trong phòng, Tường Vi trên khuôn mặt xuất hiện chút hoảng hốt, nhưng càng nhiều hơn chính là tức giận cùng bất đắc dĩ.

Nàng chắc chắn Hàn Phong đang che giấu điều gì đó còn nguy hiểm hơn cả việc xâm hại hay giết chóc thuần tuý. Hắn đang lừa dối, nàng có thể cảm nhận được điều đó, hắn đang lừa dối điều gì đó.

Nhưng những lý lẽ cùng hành động của hắn lại không thể phản bác vào đâu được, nàng không thể tìm ra một kẽ hở nào cả.

- Thổ phỉ vô sỉ, còn thật nhân danh phật pháp để bào chữa…

Bên ngoài cửa phòng, Hàn Phong ánh mắt nhanh chóng biến thành lạnh lùng.

Hắn vừa rồi còn chưa kể hết câu chuyện.

Nhà sư kia còn nói thêm: Ta thích phụ nữ xinh đẹp, nhưng ta càng thích phật pháp nhiều hơn. Bởi vậy kể cả phụ nữ có xinh đẹp cách mấy, trong lòng ta cũng vĩnh viễn chính là phật pháp quan trọng hơn, phụ nữ đẹp cũng không thể thay thế hay chiếm giữ.

Trong lòng Hàn Phong, phụ nữ xinh đẹp tất nhiên là có vị trí, sắc dục đương nhiên là có vị trí. Thế nhưng hắn cũng có thứ càng quan trọng hơn để theo đuổi, muốn đoạt được càng nhiều thứ hơn từ Tường Vi. Sắc dục sao, haha, chung quy cũng chỉ là thoả mãn nhất thời nửa khắc, công cụ phát tiết mà thôi.

Không có thực lực ngày càng mạnh mẽ duy trì ổn định, vậy sắc với dục rồi cũng sẽ biến mất như hoa trong gương, như trăng trong nước, vừa chớm xuất hiện liền nhanh chóng tàn lụi mà thôi. Nếu mải mê đắm chìm truy đuổi thứ tầm thường ấy, những thứ quan trọng hơn sẽ lướt qua đỉnh đầu, mãi mãi không bao giờ quay trở lại.

10 phút sau, Tường Vi đã tự cân bằng xong thể chất và tâm trạng rốt cuộc cũng mở cửa ra ngoài. Nàng ta nhìn thoáng qua Hàn Phong rồi bình tĩnh hỏi:

- Tiếp theo chúng ta làm gì?

Hàn Phong khoé miệng cười nhạt đáp:

- Tiếp tục hành động vừa rồi.

———

Còn lâu lắm mới tới cảnh “sắc” nha các đậu hũ ơi. Đọc truyện đi, đừng chờ nữa, niệm phật với ta nào :)))