Một lúc sau Hàn Phong và Ngô Soái đã trở lại bên cạnh ô tô. Nhìn hai người Nhạc Liên, Triệu Hà Vân nhiệt tình hưởng dụng bữa khuya, hai vị đứng đầu trấn Hi Vọng đều vô cùng bất đắc dĩ.
Bọn họ đùa nghịch vô tình hất đổ hai phần cơm của công nhân, cuối cùng phải tự lấy phần của bản thân ra đền bù.
Tóm lại, sau một trận đánh nhau tơi bời hoa lá, chẳng ai nhận được lợi lộc gì cả.
Hàn Phong ném chiếc nhẫn sức mạnh tăng cường ra rồi thản nhiên nói:
- Một kỹ năng nhị giai.
Ngô Soái tiếp nhận chiếc nhẫn cẩn thận xem xét, sau đó lập tức đeo vật này lên tay rồi cười lạnh nói:
- Đừng hòng đệ đưa.
Hàn Phong không thèm phản bác, chỉ thản nhiên ngâm thơ:
- Trăng hôm nay sáng quá, góc tường đổ có hai thân ảnh đang…
- Được rồi được rồi, đệ đưa.
Ngô Soái vừa lầu bầu vừa móc một đống lớn kỹ năng nhị giai ra. Hàn Phong hứng thú gẩy gẩy, chọn lấy một bản kỹ năng trong đó.
“Đinh! Kỹ năng chủ động nhị giai: Hoa Ăn Thịt. Kỹ năng kích hoạt: triệu hồi một bông hoa ăn thịt tấn công mục tiêu. Kỹ năng tiêu hao: 1 thể lực, 2 trí lực. Kỹ năng làm lạnh: 2 phút. Có thể cường hoá cùng tiến giai”.
Ân, cái tên nghe rất hợp với Xuân Hoa, vậy cho nàng ta đi.
Sau khi nhìn bản kỹ năng nhị giai bị thu mất, Ngô Soái vẫn không khỏi âm thầm ấm ức. Hắn đảo mắt một vòng rồi hỏi:
- Đại ca, huynh vừa rồi làm sao thi triển kỹ năng Cự Nhân Biến vậy?
Hàn Phong tuỳ tiện tháo Nhẫn Mô Phỏng ném qua. Nhìn thấy Ngô Soái xem xét rồi đem nó đeo vào ngón tay út, hắn không khỏi nhếch miệng hát khẽ:
- Trăng hôm nay sáng…
- Được rồi, trả cho huynh là được!
Ngô Soái khuôn hậm hực tháo trả lại trang bị level 4, đáy lòng vừa bất đắc dĩ, vừa hâm mộ Hàn Phong đến chết.
Tại sao đại ca hắn may mắn như vậy, luôn luôn lật thẻ được đồ tốt, đã có hai món trang bị level 4 rồi. Chẳng bù cho hắn vô cùng đen đủi.
Hắn bây giờ mới có 8 cái nhẫn, trong đó cái nhẫn lv3 thứ tư là vừa được Hàn Phong cho, còn lại toàn là nhẫn level 2. Quả thực là thảm mà.
Hàn Phong đưa tay che miệng ngáp một cái, giống như tuỳ ý hỏi:
- Tiểu Im Lặng, đệ nói xem con số nào là đẹp nhất?
Thấy đại ca đột nhiên hỏi vấn đề này, Ngô Soái tâm trạng không khỏi hơi trầm xuống. Hắn cân nhắc một chút rồi đáp:
- Ta nghĩ là 15, nếu thêm một số 85 nữa ở chỗ khác, có lẽ đã đủ rồi…
Hàn Phong từ dưới đất đứng lên rồi xoay người bước đi, không quên để lại một câu:
- Tốt, vậy ta nghe đệ. Rất nhiều người sẽ phải cảm tạ đệ đấy.
Nhìn bóng lưng Hàn Phong rời đi, đáy lòng Ngô Soái không khỏi dâng lên phức tạp.
Tận thế quá tàn khốc… Đại ca của hắn đã khác trước rất nhiều rồi, cũng không biết diễn biến này là tốt hay là xấu.
Hắn nắm lại bàn tay, trầm giọng tự mình nhủ thầm:
- Đại ca, thật ra đệ nghĩ con số đẹp nhất là con số 0, hoặc số 1…
Sáng sớm hôm sau.
Trải qua một đêm ngủ ngoài tiền tuyến, Hàn Phong hai mắt mở ra, điều đầu tiên nhìn thấy chính là bầu trời trong vắt không một gợn mây.
Hôm nay có lẽ sẽ là một ngày nắng đẹp.
Hắn từ trên nóc ô tô nhảy xuống ngáp một tiếng, tuỳ tiện vươn vai duỗi tay làm mấy cái động tác thể dục, tiện thể kiểm tra một chút thời gian sử dụng Ảnh Chiếu Ánh Trăng.
Ân, từ 6h30 phút tối tới 5h30 phút sáng, vậy là hắn có 11 tiếng “sạc pin”, tính ra sẽ có khoảng 1 tiếng 6 phút thời gian sử dụng kỹ năng.
Không tệ lắm, có điều cứ ngủ trên nóc ô tô mãi thực sự là đau lưng, không cẩn thận còn ngã tới chật vật. Đợi chiến dịch này thành công, hắn sẽ chuyển lên tầng thượng, hoặc tìm phòng nào đó có cửa sổ rộng một chút.
Sau khi tự động viên bản thân một hồi, Hàn Phong nhanh chóng chạy đi tìm Lý Võ Lạc. Vị đại uý này đang khẩn trương đốc thúc nhân công chuẩn bị những công đoạn chuẩn bị cuối cùng.
Hắn cả đêm không ngủ, muốn tự mình giám sát quá trình tạo dựng chiến luỹ diễn ra đúng theo kỹ chiến thuật. Thấy Hàn Phong tới gần, hắn ta nhanh chóng nghiêm người rồi giơ tay chào theo tiêu chuẩn:
- Đại đội trưởng.
Hàn Phong gật đầu, đưa mắt nhìn ra xa xa cẩn thận nhìn vào trận địa chờ sẵn quân địch.
Đánh giá sơ qua tình hình, cả đêm lao động của những nhân công này đã đào ra được bảy tám hố lớn hố nhỏ, những cái hố này đều có kích cỡ trung bình sâu 2 mét, rộng 3 mét, dài 4 mét, đáy hố được đổ đầy những chất lỏng dính nhớp đen kịt, còn được chôn xuống rất nhiều chông sắt.
Chỉ cần ngã xuống dưới, rất khó có sinh vật có thể trèo lên lại.
Ngoài ra, phần đất đào lên cũng được đắp lại thành những bức tường cao 1,5 mét, xung quanh được gia cố bằng rất nhiều chông gỗ, dây chằng, xích sắt, lại được xếp xen kẽ hai bên đường chợt trái chợt phải, la liệt kéo dài một đoạn đường 300 mét.
Ngoài 300 mét, Trên từng toà nhà được treo đầy những tấm lưới lớn đan lại từ sợi vải cắt ra từ quần áo rách. Số lượng những tấm lưới này phải tới mấy chục tấm, độ rộng phải trải dài cả năm sáu mét một tấm, chúng được kéo vắt vẻo từ ban công toà nhà bên đường nối qua ban công đối diện. Chỉ cần giật một sợi dây nút, những tấm lưới này sẽ đồng loạt hạ xuống.
Ngoài 500 mét, từng tấm phản gỗ được gắn chắc chắn treo cao hai bên đường, trên phản gỗ cũng gắn lên chi chít những mũi chông sắc bén.
Ngoài 700 mét, rất nhiều phương tiện được đỗ chật kín hai bên đường, để cho lòng đường chỉ còn thừa lại lối đi chừng 2 mét.
Đi hết đoạn đường 1 cây số này là một ngã tư, phía sau ngã tư xa xa có một chiến hào sâu 3 mét chắn ngang đại lộ thanh hà, sau chiến hào là bức tường đất cao 2 mét tạo thành từ những bao đất. Bức tường này cũng được gia cố cốt sắt, xích sắt quấn quanh, bên ngoài phủ một lớp keo đen kịt đã khô cứng.
Mà phía sau bức tường chính là trấn Hi Vọng, nơi cư ngụ của 463 người sống sót.
Hàn Phong âm thầm gật đầu, thiết kế nhiều như vậy, con người cũng không dễ vượt qua, đừng nói thây ma vô tri.
Hắn trầm giọng hỏi:
- Tình hình thi đàn thế nào?
Lý Võ Lạc nhanh chóng từ bên cạnh lấy ra 2 tờ A4 rồi nói:
- Đại đội trưởng, tình hình xấu hơn tôi dự đoán. Địch nhân đã bắt đầu di động rồi.
Hắn đưa một tấm bản đồ thô sơ giản lược của khu vực 6 cây số xung quanh nơi này ra rồi chỉ vào mấy chấm đỏ, chấm xanh chi chít bên trên.
- Chấm đỏ biểu thị đội nhóm thây ma cấp cao, chấm xanh biểu thị đội nhóm thây ma bình thường, đây là tình hình một tiếng trước.
Hai chiếc drone thay phiên nhau bay không ngừng nghỉ suốt đêm. Cứ bay 20 phút lại nghỉ ngơi 20 phút thay ca, báo cáo lại tình hình phương hướng trung tâm huyện Liễu Lâm.
Hàn Phong nhìn lên bản đồ, chỉ thấy từng vòng lớn thây ma cấp thấp đang bao bọc một nhóm thây ma cấp cao ở giữa, chúng nó đang tụ tập tại trung tâm huyện, không biết làm điều gì.
Lý Võ Lạc lại lấy ra một tấm bản đồ nữa rồi nói:
- Đây là tình hình 10 phút trước.
Hàn Phong lại cẩn thận quan sát diễn biến mới nhất này.
Đàn thây ma cấp thấp đang di động về phía này, binh lực phân bổ chia đều ra ba đường tiến quân. Đàn thây ma cấp cao cũng bắt đầu dị động, nhưng chúng nó không phân tán mà đã tập trung lại thành một nhóm lớn duy nhất, một đường tiến lên.
Từ trung tâm huyện muốn chạy tới trấn Hi Vọng có thể thông qua 3 đại lộ lớn, 2 đường nhánh nhỏ. Trong đó lớn nhất là đại lộ Thanh Hà, sau đó là Thanh Lâm, Thanh Liễu.
Bố trí công sự của trấn Hi Vọng cũng tập trung chủ yếu trên 3 đại lộ này, về phần hai đường nhánh đã bị lấp đầy bởi mười mấy chiếc xe tải lớn, có muốn thông qua cũng khó.
Mà thây ma cấp cao đang thẳng hướng đại lộ Thanh Hà tiến lên. Qua 1 tiếng đồng hồ, bọn nó đã di động được 500 mét.
Chiếu theo xu thế này, chỉ khoảng 2 tiếng nữa vào lúc 7h30 phút, bọn nó sẽ tràn tới phòng tuyến đầu tiên, so với kế hoạch dự định thì còn sớm hơn nhiều.
Địch nhân đến sớm, chuẩn bị của bọn họ chưa đủ, tỉ lệ chiến thắng dự đoán tụt từ 50% xuống chỉ còn 20%, vô cùng thê thảm.
Hàn Phong trầm giọng nói:
- Ông liên lạc ba người Từ Thôi, Tạ Hàm Hương, Trần Diệu Âm, điều binh lính dự bị và đội nhóm đào đất thứ hai tiếp tục thay ca, tôi sẽ dẫn quân đi đánh chặn đường tiến công của địch nhân.
Đội nhóm thứ nhất cả đêm đào bới đã sớm kiệt sức, hiệu suất suy giảm, cần đội nhóm mới bổ sung.
Lý Võ Lạc gật đầu sau đó cẩn thận nói:
- Hàn đội trưởng, hiện tại quân địch đang đi qua khu vực giao giới, vùng giáp ranh này tương đối trống trải, khá ít công sự che chắn…
Điều đó có nghĩa nhiệm vụ đánh chặn sẽ khó khăn hơn, vị trí ẩn nấp của bọn họ sẽ dễ bị bộc lộ hơn, mức độ nguy hiểm tất nhiên cũng lớn hơn.
Hàn Phong trong đầu cấp tốc suy nghĩ sau đó hỏi:
- Thây ma dạng thể tốc độ sắp xếp thế nào?
Đây là nhóm uy hiếp nhất trên chiến trường. Uy hiếp của thể tốc độ đối với nhân loại lớn hơn xa thể sức mạnh hay thể phòng hộ.
Lý Võ Lạc lấy ra một tờ báo cáo nữa rồi nói:
- Cụ thể như thế này, chúng nó phân bố… Ngoài ra còn…
Hàn Phong nhìn vào báo cáo trong tay, lòng thầm thở ra một hơi.
Kẻ sau màn kia quả nhiên là một đứa trẻ 8, 9 tuổi, giống như còn bị mắc bệnh OCD nặng nề.
Nếu phân bố binh lực kiểu khác, hắn phải suy nghĩ rất kỹ về hành động đánh chặn, nhưng hiện tại có thể thử một lần.
Hắn trầm giọng nói:
- Chuẩn bị một xe bọc thép áp trận và một xe bán tải chở bom xăng, 15 phút nữa, nhóm tiểu đội trưởng sẽ xuất phát hành động.
Thấy Hàn Phong nắm chắc, Lý Võ Lạc cũng thở ra một hơi. Hắn vội vã nói:
- Tốt nhất là chuẩn bị thêm một chiếc xe jeep cơ động cao nữa, chúng ta bố trí thế này… Hiệu quả hành động sẽ lớn hơn.
Hàn Phong cẩn thận ngẫm nghĩ sau đó hỏi thử:
- Vị trí đánh chặn tốt nhất là ở đâu?
Lý Võ Lạc chỉ một ngã ba trên bản đồ nói:
- Tốt nhất là tại đây, giao giới giữa đường S9 và đại lộ Thanh Hà. Nếu không thể căn kịp thời cơ, vậy tuỳ tình hình cân nhắc giữa giao giới M15 - Thanh Hà, hoặc vị trí Ngã Tư Hoa Liễu.
Hắn lại tiếp tục chỉ một vị trí trên bản đồ rồi nói:
- Nếu hành động không như ý, có thể cân nhắc rút qua hướng này, sẽ có hoả lực cao sẵn sàng phục kích yểm trợ.
Hàn Phong sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng thì mỉm cười nói:
- Tốt. Vậy cho người sắp xếp đi.
Hắn nói xong xoay người bước về trấn Hi Vọng.
Muốn đánh trận, vậy phải ăn no cái đã.