Chương 163: Trang bị level 4 thứ hai.

Lời nói của Hàn Phong để cho Tường Vi hoàn toàn im lặng.

Một người muốn theo đuổi lực lượng, muốn đạt được tự do, tự cường, tự chủ thì có gì sai? Chẳng những thế, người đó còn hỗ trợ những người khác cũng đạt được lực lượng, đạt được sức đề kháng với tận thế nghiệt ngã, vậy càng không thể sai.

Nàng rốt cuộc hiểu tại sao Hàn Phong lại thoải mái thú nhận việc hắn đang kích động lòng người. Bởi vì nàng biết, kể cả hắn không kích động, tương lai cái chân tướng mà hắn nói cũng sẽ có người từ từ nhận ra mà thôi.

Hắn chỉ đang thúc đẩy quá trình này diễn ra sớm hơn, khiến cho mọi người sớm bước ra một bước quyết đoán kia mà thôi.

Vấn đề không nằm ở đúng - sai, vấn đề nằm ở quan điểm trái ngược. Chính phủ muốn mọi người tiếp nhận bảo hộ, tất cả chung tay hợp sức xây dựng lại trật tự. Mà Hàn Phong thì muốn độc lập đứng trên đôi chân của mình, không muốn phụ thuộc ai cả.

Kết quả của hai hành động này đều là mang tới cuộc sống tốt đẹp hơn cho người dưới trướng. Thế nhưng…

Tường Vi cũng không có vạch trần điều gì, cả hai người sớm đã ngầm hiểu rõ nhiều vấn đề, không nhất thiết lại khơi gợi rồi tranh luận. Nàng chỉ chậm rãi hỏi lại:

- Sau này anh sẽ không ngăn cản người khác quyết định tương lai của mình chứ? Ví dụ như, ngăn ai đó trở về bên chính phủ?

Hàn Phong cười lớn đáp lại:

- Tường Vi tiểu thư, tôi từ trước tới nay chưa từng ép buộc ai điều gì. Tất cả hành động của tôi đều xây dựng trên tinh thần tự nguyện, ngay cả đăng ký lính dự bị cũng là tự nguyện chứ không hề ép buộc. Nếu tôi lãnh đạo họ đi đến tự do rồi lại tước đoạt sự tự do đó, cô nghĩ tôi có thể an ổn mà sống sao? Có khi ngay sau đó liền có thuốc độc được bỏ vào phần cơm của tôi liền.

- À, thực ra là cũng có ép buộc, tôi mới ép hơn 90 người đi đào đất giữa đêm, cô không trách tôi chứ?

Tường Vi liếc nhìn Hàn Phong bình tĩnh nói:

- Anh không ép buộc họ, nhưng anh ngầm thao túng họ.

Hàn Phong cầm cốc trà xoài ướp đá lên uống rồi thản nhiên đáp:

- Không phải cô tới nơi này cũng là muốn ngầm thao túng tôi quy phục chính phủ sao? Tường Vi, vấn đề nằm ở chỗ những hành vi của tôi không hề sai trái, người khác cũng không hề biểu đạt phản cảm. Nếu tôi làm sai ở đâu, cô có thể chỉ ra, tôi rất cầu thị mà sửa đổi, còn thưởng thêm cho cô vì có cống hiến.

Tường Vi bàn tay nắm chặt. Tên thổ phỉ này, kể từ ngày hắn biết nàng có thuật đọc tâm, ngôn từ càng lúc càng không kiêng nể gì nữa.

Những hắc ám trong lòng hắn cứ tuỳ tiện như vậy mà bày tỏ sao.

Nàng không khỏi thầm tức giận, sau đó vẫn giữ bình tĩnh nói:

- Được rồi, tôi tạm tin anh, chỉ mong chiến dịch sẽ thắng lợi…

Hàn Phong từ trong ngực móc ra 150 exp tinh thạch rồi thản nhiên nói:

- Đây là cống hiến ngày hôm nay của cô, đủ để cô lên level 6.

Tường Vi cũng không chối từ, đây là thoả thuận giữa nàng và Hàn Phong, bởi vậy nhanh chóng đem exp hoá thành điểm kinh nghiệm.

Sau khi hấp thụ xong, Tường Vi do dự một chút vẫn là hỏi:

- Hàn Phong, lý tưởng của anh là gì?

Vấn đề này, nàng chưa bao giờ “đọc” được.

Hàn Phong nghe vậy không vội đáp lại, hắn xoay người nhìn lên vầng trăng bạc trắng ngoài cửa sổ.

Đầu hè, trời quang mây tạnh, không khí ban đêm bắt đầu có chút oi bức. Chẳng biết mấy con ve đã chết sạch vì dị biến, hay chúng nó đã hoá thành loài gì đó không kêu được nữa.

Trấn Hi Vọng được dọn dẹp tương đối sạch sẽ, vì thế không có chút mùi vị hôi thối nào.

Một lúc sau hắn mới chậm rãi trả lời:

- Tường Vi, rất nhanh thôi cô liền sẽ nhận ra, một tên thổ phỉ có rất nhiều thời điểm còn tốt đẹp hơn một chính khách.

- …

Tường Vi cuối cùng vẫn là thở hắt ra, sau đó đứng lên chậm rãi nói:

- Hàn Phong, chỉ mong anh giữ vững bản tâm của mình.

Nàng nói xong liền không chút do dự bước ra ngoài cửa.

Hàn Phong nhìn bóng lưng nàng ta, khoé miệng nở một nụ cười lạnh lẩm bẩm:

- Có vẻ 11 người chết là chưa đủ với cô sao?

Hắn đầu tiên là đem hết thảy trà xoài còn lại uống vào trong bụng sau đó mới kêu lên:

- Xuân Hoa, Xuân Thu.

Hai cái tì nữ cả ngày không được gặp Hàn Phong lúc này vội vã mở cửa bước vào.

- Chủ nhân.

- Chủ nhân.

Hàn Phong gật đầu, hắn chỉ 11 tấm thẻ trên bàn rồi nói:

- Mỗi người 5 thẻ.

Hai người này sớm quen với việc lật thẻ, đây chính là công việc duy nhất nhất mà Hàn Phong đều đặn yêu cầu các nàng làm, bởi vậy bọn họ đều vô cùng coi trọng.

Lúc này Xuân Hoa không khỏi hồi hộp tiến lên cầm lấy một tấm thẻ mà nhiệt tình khấn vái.

Một lúc sau, nàng ta nhận được một chiếc đai lưng.

“Đinh! Đai lưng lực lượng level 3. Thuộc tính +3 sức mạnh. Kỹ năng gia trì: Mạnh hơn nữa. Mỗi khi kích hoạt kỹ năng, nhận 6 sức mạnh trong 6 giây. Thời gian làm lạnh: 6h/lượt. Tích luỹ tối đa 6 lượt. Trang bị giới hạn, không thể trang bị với vật phẩm cùng loại.”

Đây là một trang bị tốt, Hàn Phong vô cùng hài lòng đem đai lưng lực lượng đeo lên hông.

Thấy chủ nhân vui vẻ, Xuân Hoa tâm trạng không khỏi vui vẻ theo, nàng bắt đầu khấn vái rồi lật liên tiếp 3 tấm thẻ, xuất ra 3 thanh trảm mã đao.

Lúc này khuôn mặt nàng đã trở nên tái nhợt.

Tại sao toàn là đao chứ…

Hàn Phong thì không có như vậy buồn rầu, trái lại còn thật sự vui mừng. Gần đây đội viên biểu hiện ra trung thành rất nhiều, hắn rất cần thêm số lượng lớn trảm mã đao để lôi kéo. Chỉ cần có đao đem cho thuê, lòng người sẽ luôn được giữ lại, càng nhiều đao càng tốt.

Xuân Hoa cầm tấm thẻ cuối cùng của mình lên mà khấn vái liên tục:

- Đầu lâu đỏ, đầu lâu xanh, đầu lâu vàng, có linh xin hiển, đừng ra đao nữa.

Mặc kệ nàng ta khấn vái thế nào, sau khi quang mang từ thẻ vật phẩm tản đi, một thanh đao dài 1,3 mét với những đường vân xanh nhạt trải đầy trên lưỡi đao xuất hiện.

Thanh Phong Đao level 3, chỉ số 5 nhanh nhẹn, 3 sức mạnh, vật này Hàn Phong vẫn thường xuyên sử dụng.

Hắn ngửa mặt lên trời cười lớn:

- Haha, Xuân Hoa, ngày mai cô đi tìm tiểu đội trưởng Chu Vấn, nói hắn ban thưởng cho cô một kỹ năng nhị giai.

Xuân Hoa không hiểu đầu cua tai nheo gì cả, nhưng thấy Hàn Phong chắc chắn như vậy thì tất nhiên vui vẻ, nàng ta vội vã tranh thủ sà vào lòng hắn rồi đáp lại:

- Dạ ~

Thanh Phong Đao này Hàn Phong sẽ để cho Chu Vấn. Tất nhiên, vẫn chỉ là mượn.

Sau khi Xuân Hoa xong nhiệm vụ, Xuân Thu mang theo hồi hộp tiến lên.

Khấn vái là thủ tục bắt buộc, tấm thẻ đầu tiên ra một nhẫn sức mạnh tăng cường, +6 điểm sức mạnh.

Hàn Phong hài lòng gật đầu, hắn đã có trang bị này, nhưng Ngô Soái thì chưa, ngày mai đưa cho tiểu im lặng là được.

Tấm thẻ thứ hai, lại tới một nhẫn nhanh nhẹn tăng cường.

Hàn Phong khoé miệng có chút co giật, vật này hắn cũng có rồi, lại còn là do chính Xuân Thu mở ra.

Lại béo bở Chu Vấn, tên nhóc trẻ trâu kia phen này được cả đao cả nhẫn sao?

Tấm thẻ thứ ba rốt cuộc cũng tới một món đồ Hàn Phong có thể dùng được.

“Đinh! Giáp tay tật phong level 3. Thuộc tính +3 nhanh nhẹn. Kỹ năng gia trì: Gió xoáy. Triệu hồi một cơn cuồng phong mạnh mẽ trên phạm vi lớn. Kỹ năng làm lạnh: 24h/lượt.”

Hàn Phong cười lớn đem giáp tay đeo vào tay phải. Vật này chỉ có một bên tay, chứng tỏ bên còn lại có thể đeo giáp tay khác. Lại còn là trang bị với kỹ năng gia trì 24h, khẳng định vô cùng mạnh mẽ.

Xuân Thu thấy chủ nhân hài lòng thì tiếp tục khấn vái lật thẻ, tấm thẻ thứ tư mang tới một vòng tay trị liệu level 2.

Vật này càng nhiều càng tốt, Hàn Phong không ngại chút nào. So sánh ra, nó tương đương một lượt thi triển kỹ năng cấp cứu nhị giai, không tệ chút nào.

Tấm thẻ cuối cùng Xuân Thu cầu khẩn rất lâu, mà Hàn Phong cũng vô cùng chờ mong.

Xuân Thu thường thường sẽ mở ra rất nhiều vật phẩm thiên kỳ bách quái. Hôm nay có tới 10 tấm thẻ, hẳn sẽ phải mở ra món gì đó tốt đẹp chứ hả?

Quả nhiên như hắn mong chờ, tấm thẻ vật phẩm màu bạc trên tay nàng ta phát ra hoa mờ ảo, 2 giây sau, một chiếc nhẫn trong suốt như thuỷ tinh thong thả ngưng tụ.

Hàn Phong hai mắt mở to nhanh chóng tiếp nhận chiếc nhẫn này, sau đó hơi thở của hắn trở nên vô cùng dồn dập.

“Đinh! Nhẫn Mô Phỏng level 4! Thuộc tính +1 toàn bộ chỉ số. Kỹ năng gia trì: Mô Phỏng. Có thể sao chép kỹ năng xuất hiện với tỉ lệ ngẫu nhiên từ 50 - 100% uy lực bản gốc. Mỗi ngày 3 lượt, hồi chiêu 8h/lượt.”

- F**k, quá ngưu bức!

Hàn Phong không nhịn được mà chửi bậy ra thành tiếng. Lại là trang bị level 4!

Sau súng diệt quỷ level 4, đây là trang bị level 4 tiếp theo của hắn a. Đúng là ông trời có mắt mà!

Vội vã đem Nhẫn Mô Phỏng đeo lên bàn tay, hắn rốt cuộc đã sở hữu 10 chiếc nhẫn rồi.

Hàn Phong toét miệng cười rồi nói:

- Xuân Thu, ngày mai cô đi gặp Ngô phó đại đội trưởng, nói hắn thưởng cho cô một sách kỹ năng nhị giai.

Xuân Thu thấy Hàn Phong vui tới mức chửi bậy, khuôn mặt không khỏi trở nên ửng hồng, nàng ta vội vã nhảy vào lòng hắn rồi thỏ thẻ đáp:

- Dạ ~

Xuân Hoa bên cạnh vừa cố gắng đem thân thể thành thục cọ vào trên người Hàn Phong vừa hồi hộp xen lẫn kích thích nói:

- Chủ nhân, ngươi tiếp theo định làm gì a, có cần bọn ta giúp ngươi không?

Nàng biết Hàn Phong còn chưa tắm rửa, thậm chí trang phục chiến đấu còn chưa có cởi ra đâu. Hiện tại muốn làm gì, hắc hắc…

Hàn Phong thò tay lật tấm thẻ cuối cùng lên, 2 giây sau, một đôi ủng gia tốc level 2 thong thả ngưng tụ.

Hắn khoé miệng co giật âm thầm chửi xuống mấy câu chó chết, sau đó ngáp một tiếng rồi đáp lại:

- Tiếp theo hả? Đi đào đất.

———

Thôn Xuân Lê.

Trong phòng họp trung tâm, sắc mặt ai nấy đều vô cùng nặng nề.

Bọn họ thiết lập mưu kế giết hại F2 level 22, tuy rằng đã thành công giết chết nó, nhưng hai trong năm vị ngũ tướng cũng bị nó kéo theo chôn cùng. Chẳng những thế, bọn họ còn không chiếm được tiện nghi gì, vật kia cuối cùng là bị súng bắn chết, không phải bị đánh chết.

Thiệt người mất quân lại nhận về công cốc.

Đổng Thành hơi thở nặng nề tức giận, hắn hừ một tiếng phát tiết bức bối rồi hỏi:

- Với tình hình tiếp theo, ai có ý kiến gì không?

Tình hình tiếp theo vô cùng nghiêm trọng.

Bọn họ giết một con F2, không ngờ kết thù với đám thây ma tại ngọn đồi kia, hiện tại chúng nó đang đàn đàn lũ lũ kéo về bên này, có xu thế muốn tìm bọn họ tính sổ.

Bành Lực nhanh chóng nói:

- Đại ca, chúng ta bỏ chạy đi.

Đổng Thành nghe vậy thì gào ầm lên:

- Bỏ chạy em gái ngươi, chưa đánh đã tính đường chạy, ngươi định chạy thẳng vào mồm thây ma à!

Hắn không điên mà bỏ chạy. Hiện tại bỏ chạy thì mất đi căn cứ cắm rễ, hắn biết dựa vào đâu, không thể sống lang bạt được. Hơn nữa, khu vực xung quanh hắn đã dò xét cả rồi, không phát hiện “thiên tài địa bảo”, chỉ có ngọn đồi kia khả năng cao là có.

Bỏ chạy thì lại dò xét từ đầu sao? Nhiệm vụ cũng có thời hạn của nó. Nếu thất bại, hắn sẽ tụt liền 3 cấp độ, kia chính là đòn trí mạng!

Bành Lực thấy đại ca tức giận thì rụt cổ lại không dám nói nữa.

Hà Tam ôm cánh tay băng bó, sau khi do dự một chút thì chậm rãi nói:

- Nếu không chạy, vậy thì chủ động xuất kích, bắt đầu thanh lý từ từ a…