Hàn Phong dâng lên tinh thần, lập tức xoay người chạy về bên kia.
Trong một nhà kho, hai cái xác thây ma đã bị chém chết nằm đó. Ba đội viên đang liên tiếp lôi ra các thùng chứa bằng sắt ra giữa phòng.
Hàn Phong bước vào nhìn từng dãy súng AK74 trên vách tường mà vô cùng vui mừng. Nơi này có ít nhất 100 khẩu AK74 phiên bản cải tiến, ngoài ra còn có quân phục chiến đấu, lưỡi lê, xẻng quân dụng các loại.
Từng thùng sắt được mở ra, bên trong là hàng dài các viên đạn 7.62mm sắp xếp chỉnh tề. Mỗi thùng có tới 2000 viên, mà nơi này có tới mười mấy thùng.
- Tốt, tốt, haha. Từ Thôi, cho người vận chuyển hết số quân trang này ra ngoài.
- Tuân lệnh.
Từ Thôi bắt đầu cho đội viên tiến vào, đem súng đạn vận chuyển ra ngoài xếp lên xe tải.
Dù nơi này nhiều súng đạn, nhưng Hàn Phong vẫn chưa được thoả mãn khẩu vị, hắn vung tay kêu lên:
- Tiếp tục tìm kiếm cho tôi.
Hắn quay lại toà nhà chỉ huy trung tâm, chỉ đạo đội viên dưới trướng bắt đầu thu hết mớ tài liệu lại.
Đây đều là tài liệu huấn luyện binh lính giai đoạn tân binh, huấn luyện chó nghiệp vụ, huấn luyện kỹ chiến thuật phối hợp cơ bản, phối hợp tác chiến cấp tiểu đội cho tới cấp tiểu đoàn. Những kiến thức này đối với Hàn Phong bây giờ chính là của báu, hắn chung quy vẫn là một tên ô hợp, không chính quy, để đánh một trận chiến ra hình dạng, tất cần phải học tập.
Học tập từ tài liệu này là ổn thoả nhất.
Ngoài ra còn có một tấm bản đồ huyện Liễu Lâm, bố trí có điểm khác biệt so với bản đồ hắn nhận được ở ký túc xá cảnh sát cơ động, tất cả đều được thu lại.
Một lúc sau, một đội viên dưới trướng lại chạy tới báo cáo hắn:
- Đại đội trưởng, lại tìm thấy súng đạn và trang bị các loại.
Hàn Phong nâng cao tinh thần, lập tức theo đối phương đi.
Ở trong một căn phòng, 10 khẩu đại liên RPD 7.62mm đang được các đội viên vận chuyển ra ngoài, ngoài ra còn có 4 khẩu súng chống tăng RPG-7 to như cổ chân người trưởng thành.
Hàn Phong hai mắt toả sáng lập tức hỏi:
- Haha, súng chống tăng sao, có bao nhiêu viên đạn tất cả?
Từ Thôi lập tức trả lời:
- Đại đội trưởng, có tổng cộng 20 viên đạn chống tăng.
Hàn Phong âm thầm gật đầu, 20 viên, cũng không quá tệ. Không, phải nói là quá tốt.
Nếu có 20 viên chống tăng, hắn sẽ rất nhẹ nhàng đem thể sức mạnh P2 lv25 tại siêu thị Thanh Hà kia bắn thành cặn bã.
Căn phòng này còn có hơn vạn viên đạn, mấy trăm quả lựu đạn, giáp toàn thân và ống nhòm quân dụng nữa. Hàn Phong trực tiếp đem một cái ống nhòm nhét vào balo.
Vật này rất cần thiết để trinh sát.
Một lúc sau, một đội viên lại mừng như điên chạy tới báo cáo:
- Đại đội trưởng, phát hiện hai chiếc máy bay.
Hàn Phong nhướng mày, máy bay?
Thế quái nào có máy bay ở đây, đây chỉ là một trung tâm huấn luyện chó nghiệp vụ của một tiểu đoàn bộ binh thôi mà.
- Dẫn tôi đi.
Một lúc sau, hắn đã nhìn thấy cái “máy bay” mà đội viên nói.
Hàn Phong tức cười hỏi ngược lại đội viên:
- Đây có phải máy bay đâu?
Đội viên kia đứng ở một bên gãi gãi đầu cười ngượng ngùng. Hắn trước đây là nông dân, nào có biết phân biệt mấy thứ đồ này.
Dù đây không phải máy bay thật, Hàn Phong vẫn vô cùng vui mừng.
Vật này gọi là Drone, tên thông dụng là Flycam, là một thiết bị bay gắn camera. Đây là loại flycam quân sự, hẳn là có thể bay tương đối xa, hình ảnh truyền về cũng tương đối rõ nét chính xác.
Bên cạnh còn có hai bộ tay cầm điều khiển và đống máy tính đi kèm.
Hắn tươi cười nói:
- Tốt, phát hiện này tính công cho anh, mau thu thứ này lại, cẩn thận một chút.
Đội viên kia mừng rỡ nói:
- Đa tạ đại đội trưởng.
Hắn nhanh chóng tìm kiếm xung quanh, phát hiện hai cái rương lớn để đựng drone, ngoài ra còn có vài camera và vài cái linh kiện thay thế.
Từng nhà kho được đào bới ra, bọn họ phát hiện mũ giáp, bia tập bắn, trang phục nguỵ trang các thể loại, thu hoạch coi như rất khá.
Phía sau khu nhà còn có căng tin quân nhu, bọn họ phát hiện khối lượng gạo, bột mỳ, trứng, thịt khô, rau củ khô và lương khô khổng lồ. Đây đều là nhu yếu phẩm thiết yếu nuôi quân, chất lượng rất tốt, Từ Thôi đội trưởng đội hậu cần vui sướng tới tít cả mắt.
Một lúc sau, có đội viên vội chạy tới báo cáo với Hàn Phong:
- Đại đội trưởng, đã phát hiện tầng hầm, bên dưới còn có người. Chẳng qua bọn họ không chịu hợp tác, vừa nói chuyện qua hai câu liền nổ súng.
Hàn Phong dâng lên tinh thần lập tức nói:
- Dẫn tôi đi.
Trước một ngọn đồi nhân tạo xa xa, hơn chục đội viên đang đứng đó canh chừng. Đây chính là ngọn đồi mà mấy con chó biến dị vây kín lúc trước.
Hàn Phong bước tới, một đội viên tên Triệu Tứ nhanh chóng tiến lên nói:
- Đại đội trưởng, bên dưới không chịu đầu hàng. Họ nói chúng ta là lũ thổ phỉ, tội phạm chiến tranh, tội phạm quốc gia, chắc chắn chúng ta sẽ bị toà án binh xử lý.
Hàn Phong nghe vậy thì mỉm cười, hắn cũng không có đứng ra thuyết phục, càng không ra lệnh cường công căn hầm, chỉ thản nhiên nói:
- Đi gọi Quan Bình tới đây.
Quan Bình được hắn mang theo chính là để giải quyết những vấn đề thế này.
Một lúc sau, Tường Vi và Quan Bình đã được mời tới.
Hàn Phong nhìn hắn ta thản nhiên nói:
- Nếu anh thuyết phục được người bên dưới đầu hàng, tôi có thể để cho anh dẫn dắt một nửa người bên dưới thành lập một tiểu đội chiến đấu, còn cung cấp vũ khí hệ thống và súng đạn hợp cách. Nếu không thể thuyết phục, vậy cho tới khi anh trở về huyện Tam Giang, anh vẫn sẽ dừng lại ở cấp độ hiện tại.
Quan Bình nghe vậy trong lòng không khỏi run lên. Hắn hiểu đây là lúc giá trị của bản thân cần phải biểu hiện, nếu không thể, e rằng sau này không còn cơ hội nữa.
Hắn gật đầu nói:
- Tôi sẽ thử.
Quan Bình đem trảm mã đao gài vào thắt lưng, sau khi bước tới cửa hầm thì hô lên:
- Xin chào, tôi đã thiếu uý bộ binh thuộc lữ đoàn 291, trực thuộc sư đoàn…
Pằng pằng…
Quan Bình còn chưa có nói hết câu, bên dưới hầm đã vang lên tiếng súng lục vang dội, sau đó người bên dưới lập tức mắng to:
- Chó má, đừng có lừa ông mày. Chúng mày đọc trộm tài liệu trong phòng liên lạc thông tin rồi bốc phét có đúng không.
Hàn Phong khoé miệng nhếch lên, kẻ bên dưới cũng tương đối thông minh nhanh nhạy đó.
Quan Bình thì khuôn mặt trầm xuống, đối phương cảnh giác như vậy.
Hắn tròng mắt xoay chuyển sau đó lập tức nói:
- Hừ, tiểu đoàn 531 các anh đứng áp chót trong hội thao toàn tỉnh năm ngoái, có tài liệu quái gì đáng để đọc.
Giọng điệu này còn mơ hồ mang theo giễu cợt.
Người bên dưới lập tức im lặng, sau đó lại quát lên yếu ớt:
- Chuyện này đúng là không có ghi lại, nhưng ai chăm chỉ xem thời sự đều biết.
Ai mà lại chịu ghi vào tài liệu việc xấu hổ kia cơ chứ. Ân, tất nhiên là có, nhưng nó không được lưu trữ tại nơi này.
Quan Bình nghiến răng, bắt đầu vắt óc nghĩ tới mấy tin tức ruồi bu kiến đậu về cái tiểu đoàn 291 này. Một lúc sau hắn lại hô lên:
- Nghe nói tiểu đoàn trưởng của các anh có quan hệ mờ ám nam - nam với một nam sĩ quan dưới trướng.
Bên dưới hầm lại im lặng một lát, sau đó vang lên âm thanh chửi rủa dữ dội hơn:
- Im ngay, tôi không hề có quan hệ gì với lão béo kia…
Nghe thấy người dưới hầm đáp lại, tất cả đội viên đứng xung quanh đều cười to, Quan Bình thì cố nén cười nói tiếp:
- Tin tức này không lưu truyền trên tivi đúng không? Tôi là Quan Bình, xếp thứ 7 hạng mục cách đấu bộ binh trong hội thao năm ngoái, người đứng thứ nhất hạng mục này là Lưu Thiên thuộc tiểu đoàn 372. Ở đây tôi có mang theo giấy tờ chứng minh, anh không tin thì có thể xem xét.
Dưới hầm lại một trận im lặng, giốmg như bên dưới đang thảo luận tính thật giả. 2 phút sau, cửa hầm mở ra, bảy quân nhân mày mặt tái nhợt suy yếu lần lượt chui lên.
Nhìn thấy nhóm người Hàn Phong mặc thường phục nhưng vũ trang quân sự hoá đầy đủ, bọn họ đều biểu lộ ra tức giận vô cùng.
Thật sự đúng là thổ phỉ to gan rồi.
Người đứng đầu nhóm quân nhân này lập tức tiến lên nói:
- Tôi là Lý Võ Lạc, xin hỏi vừa rồi là ai tiến hành trao đổi.
Quan Bình lập tức tiến lên rút ra thẻ quân nhân cùng giấy xác nhận nhân viên chính phủ nói:
- Là tôi. Đây là giấy tờ liên quan, anh cứ xem một chút.
Hắn đồng thời nhìn quân hàm trên vai đối phương, phát hiện đây là một đại uý. Vậy là cao hơn hắn tới ba cấp bậc .
Lý Võ Lạc lập tức tiếp nhận giấy tờ liên quan, sau khi xác nhận thẻ quân nhân của Quan Bình không giả, còn có giấy xác nhận nhân viên chính phủ do trung tâm cứu hộ cứu nạn huyện Tam Giang cấp, hắn không khỏi thở dài một hơi:
- Cũng may, cũng may mà chính phủ phản ứng kịp thời.
Hai bên nhận ra nhau, thực hiện nghi thức chào hỏi tiêu chuẩn xong, Lý Võ Lạc mới nghiêm giọng hỏi:
- Quan Bình, tại sao anh lại đi cùng với thổ… Được rồi, những người này?
Quan Bình cười khổ, hắn do dự một chút vẫn là nói:
- Tốt nhất anh nên nói chuyện với người đứng đầu một chút.
Hàn Phong bảo hắn gọi người dưới hầm lên, hắn cũng không dám nhiều lời việc khác.
Hàn Phong bước hai bước tới, thản nhiên nói:
- Xin chào. Tôi là Hàn Phong, là người đứng đầu trấn Hi Vọng.
Lý Võ Lạc đánh giá Hàn Phong một chút sau đó nghiêm giọng nói:
- Hàn Phong, tại sao anh lại tấn công căn cứ quân đội, cướp đoạt tài sản quốc gia?
Hàn Phong cũng nghiêm giọng đáp lại:
- Bởi vì tôi cần phải bảo vệ 358 người khác khỏi nanh vuốt thây ma và quái vật dị biến. Những người này gồm 197 phụ nữ, 82 trẻ em và 79 nam nhân, trong đó có 19 người tàn tật không làm được bất cứ công việc gì, 23 người già yếu chỉ có thể cầm hơi sống qua ngày.
- 8 đội viên dưới trướng của tôi gồm Tiêu Tình, Lệ Hà Cơ, Hắc Quân… vì không đủ vũ khí khi chiến đấu với thây ma mà đã bị thương tật các loại như điếc, mù, hoặc đến giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh, 15 người khác vì các vấn đề khủng hoảng tâm lý mà thường xuyên phải gặp bác sĩ điều trị, 1 người vì trầm cảm mà tự sát.
- Còn có 7 người khác gồm Thương Đình, Mai Siêu, Vũ Hoàng Thái… Cũng đã chết vì đứng ra chiến đấu với thây ma.
- Sắp tới đây sẽ có hơn 3 vạn thây ma tấn công chúng tôi.
- Tôi không muốn bất kỳ ai phải hi sinh khi chiến đấu với thây ma nữa!
- Tôi bắt buộc phải có vũ khí để bảo vệ họ!
- ……!!!
Lời nói của Hàn Phong để cho toàn bộ những người ở đây đều im bặt, vài người thân thể khẽ run lên, vài đội viên đã mơ hồ chảy ra nước mắt.
Đây là thủ lĩnh của họ, người bình thường lạnh lùng ít nói, vài lời truyền miệng còn nói hắn vô tình, khắc nghiệt, độc đoán. Nhưng hắn cuối cùng lại là người nhớ rõ từng chi tiết một về trấn Hi Vọng, từng đội viên hi sinh, từng người đã ngã xuống. Thậm chí trấn Hi Vọng có bao nhiêu người, nam nữ già trẻ ra sao, hắn tuy không tiếp xúc nhưng vẫn luôn lưu giữ trong lòng.
Đây là Hàn Phong, Hàn đại đội trưởng, thủ lĩnh của bọn họ.