Chương 110: Chiến báo

Trấn Hi Vọng.

Hơn 300 người già trẻ lớn bé đang tụ tập trong sân rộng. Người nào người nấy vẻ mặt vô cùng sầu lo, còn có vô hạn hoảng hốt cùng bất đắc dĩ.

Bọn họ vốn tưởng sẽ đón chờ một tương lai tươi sáng cùng vài điểm hi vọng an toàn, có ai ngờ đâu bên ngoài lại nguy hiểm tới vậy. Chẳng cần đâu xa, ngay bên cạnh trấn Hi Vọng này cũng có quái vật vô cùng mạnh mẽ xuất hiện.

Sau khi đoàn xe của đại đội trưởng Hàn Phòng rời đi một lúc, bọn họ bắt đầu nghe thấy những âm thanh ầm ầm rung động cùng những tiếng gào thét ghê rợn liên tục quanh quẩn.

Nhất là vừa rồi còn có một âm thanh rít lên chói tai như tiếng bom nổ, sau đó là rung chấn nhè nhẹ khiến ai nấy đều cảm tưởng như tận thế sắp sửa ập xuống đỉnh đầu.

Mặc dù hiện tại đang là tận thế, bọn họ vẫn tin rằng còn có tận thế lớn hơn luôn thời khắc rình rập bao phủ.

Trong một toà kiến trúc, Cao Trác ngồi cùng với Lý Hạ Vân và Quan Bình, lúc này hắn vừa sợ hãi vừa sầu lo nói:

- Bọn họ rốt cuộc đang làm gì chứ, dường như đang trêu chọc thứ gì đó rất kinh khủng…

Lý Hạ Vân trên khuôn mặt cũng tràn ngập sầu lo, hắn do dự một chút, vẫn là lặng lẽ thở dài:

- Hi vọng mọi điều đều diễn ra tốt đẹp…

Quan Bình hai tay nắm chặt tới tím tái. Hắn từ khi trở về từ chuyến hành trình dò xét liền mơ hồ bị giam lỏng, chỉ cần bước chân ra khỏi cổng trấn đều sẽ có người ngăn lại. Bọn họ thông báo cho hắn bên ngoài tạm thời rất nguy hiểm, không có lệnh của đại đội trưởng thì không được phép đi đâu cả.

Là một người phi phàm chính phủ, việc dậm chân tại chỗ hết ăn lại nằm, việc không thể tham gia công tác chiến đấu, việc không thể từng bước mạnh lên đều khiến cho hắn vô cùng nóng ruột.

Ngay cả Trương Húc, Cố Mạn Như hai người sống sót tại cứ điểm cầu Lệ Giang cũng có thể tham gia chiến dịch lần này, vậy mà hắn lại không thể.

Cảm giác chôn chân để cho Quan Bình còn khó chịu hơn xa việc đối mặt với thây ma khủng bố.

Đúng lúc này, từ ngoài cổng doanh địa chạy vào một chiếc xe mô tô đặc chủng của cảnh sát, sau đó người bên trên lập tức gào lên:

- Thắng! Chúng ta thắng rồi! Hàn thủ lĩnh đã dẫn binh thành công đánh bại thây ma kinh khủng kia…

Nghe thấy âm thanh thông báo của hắn, hơn ba trăm người tại trấn hi vọng ngẩn ra mất một giây, sau đó là những thanh âm hoan hô vang dội.

- Thắng!

- Thắng!

- Hoan hô…

- Chúng ta thắng rồi…

Đội viên kia lắng nghe thanh âm hoan hô đủ một phút sau đó nói tiếp:

- Hàn thủ lĩnh nói, hôm nay tất cả công việc sẽ được tạm đình chỉ, buổi tối nay mỗi người sẽ được hưởng một phần ăn 20 cống hiến.

Âm thanh hoan hô càng thêm phát ra dữ dội hơn trước.

Trong đám đông hò hét, có vài người ánh mắt loé lên một chút, sau đó hô lớn:

- Hoan hô Hàn thủ lĩnh.

- Hoan hô Hàn thủ lĩnh….

Âm thanh của bọn họ ban đầu chỉ lác đác, sau đó dựa theo hiệu ứng đám đông, âm thanh ca tụng cùng tán thưởng Hàn Phong trở nên ầm ầm dậy sóng.

Danh vọng của Hàn Phong giờ phút này được đẩy lên vô cùng cao.

Hàn Phong tất nhiên không tự tin bản thân có mị lực cao đến thế, có thể sau một trận chiến thu phục lòng người. Những người hô hào đầu tiên đều là “tích xanh” của Liễu Huyên trà trộn. Khi thắng trận, bọn họ sẽ kích động quần chúng, đề cao vai trò của hắn. Khi bại trận, bọn họ sẽ đứng ra phản bác những ý kiến trái chiều.

Tóm lại, họ có vai trò dẫn dắt định hướng dư luận theo ý mà Hàn Phong mong muốn.

Mà cái họ nhận lại chính là tài nguyên khổng lồ và hứa hẹn bảo hộ từ vị thủ lĩnh cao nhất trấn Hi Vọng.

Ai mà không muốn dựa vào người mạnh nhất cơ chứ.

Đây chính là cách làm của một người có xuất thân từ công ty lừa đảo.

Ngồi ở một góc, Quan Bình nhìn cảnh hơn 300 người tán tụng Hàn Phong và đội ngũ của đối phương, tâm thần hắn không khỏi dâng lên vô vàn bất lực.

Trấn Hi Vọng lại thêm một bước rời xa vòng tay chính phủ rồi.

15 phút sau, đoàn xe chiến đấu từ tiền tuyến lũ lượt kéo về.

Ngoài xe chở quân, một chiếc xe tải lớn còn chở theo một cỗ thi thể rách nát to lớn như con voi đỗ ngay chính giữa trấn Hi Vọng. Đây chính là tàn thi của P2 level 25 còn sót lại.

Cư dân trong trấn Hi Vọng nhìn thấy những đội viên tràn đầy mệt mỏi này, lại nhìn tới quái vật khủng bố dị hình vẹo dạng kia, một lần nữa dâng lên cảm giác kính trọng cùng biết ơn sâu sắc.

Đội ngũ này là người thân, là bạn bè, là anh em chiến hữu của họ. Có đứa trẻ chạy lên khóc trong lòng cha, có người em chạy lên thút thít với anh trai, có người vợ tiến lên ôm lấy chồng, có hai huynh đệ rưng rưng nước mắt nhìn nhau.

Đội ngũ này là những người đã bảo vệ bọn họ, đã liều mạng ra ngoài chiến đấu với quái vật khủng bố để đảm bảo an nguy cho bọn họ.

Đây là linh hồn của trấn Hi Vọng.

Hàn Phong bước xuống xe, áo choàng che phủ cánh tay cụt, hắn đi thẳng lên bục cao nhất tại trấn Hi Vọng.

Thấy vị thủ lĩnh dẫn dắt chiến thắng xuất hiện, hơn 300 người phía dưới đều dần an tĩnh lại.

Hàn Phong giơ tay phải lành lặn lên nói:

- Mọi người. Chúng ta có hi vọng, chúng ta sẽ có chiến thắng.

- Chỉ cần thời khắc đen tối nhất, khó khăn nhất, chúng ta chấp nhận đem trái tim trao cho Hi Vọng, vậy thì chúng ta sẽ có được nguồn sáng. Nơi này là trấn Hi Vọng, là nhà của tất cả chúng ta.

- Tôi ở đây dùng tính mạng của mình đảm bảo, thời thời khắc khắc sẽ ra sức bảo vệ trấn Hi Vọng.

- Mọi người, chúng ta hãy cùng nhau, cố gắng!

Hàn Phong sau khi phát biểu xong, bên dưới đã trở nên sôi trào.

- Hi Vọng! Chúng ta có Hi vọng!

- Cố gắng…

- Tiến lên…

- Hàn thủ lĩnh vĩ đại…

10 phút sau, phòng họp trung tâm.

Hàn Phong đem hết 4 lượt kỹ năng của hai cái vòng tay trị liệu đều dùng cho mình, phần cẳng tay mới mọc ra của hắn từ cây xúc xích ăn liền to lên thành cây xúc xích lốc xoáy.

Hắn tạm thời chỉ có thể cười khổ. Liễu Huyên đã dùng qua 3 lượt hồi tức cho hắn, nàng ta hiện tại không còn điểm trí lực dùng thêm.

Về phần Tường Vi, sau lượt hồi tức ở hố sâu, nàng ta trực tiếp than mệt, hứa hẹn sẽ hồi tức cho hắn sau.

Đối với việc này, Hàn Phong đã có dự đoán từ lâu. Chẳng qua với việc nàng ta “câu giờ”, hắn trong lòng nở một nụ cười lạnh.

Người thông minh sẽ không vội vã chọc vào điểm mấu chốt của nhau.

Hắn thậm chí còn muốn vờn đối phương một thời gian nữa, khẳng định chắc chắn suy đoán trong lòng.

Nhìn một vòng những tiểu đội trưởng dưới trướng, Hàn Phong chậm rãi giơ tay lên:

- Bắt đầu đi.

Sau hiệu lệnh của hắn, những tiểu đội trưởng bên dưới mới thở ra một hơi.

Vừa rồi Hàn Phong im lặng suy nghĩ gì đó, để cho bọn họ dâng lên hồi hộp không nhỏ.

Sau một trận chiến, hình tượng của hắn trong lòng họ hiện nay đã trở nên mạnh mẽ vô song, hầu như là không gì không làm được.

Ngay cả quái vật kinh khủng kia cũng chết dưới tay hắn, mà hắn bị thây ma cắn, tự chặt cụt tay vẫn có thể lành lại, những “người phi phàm” như họ đứng trước mặt Hàn Phong quả thật yếu đến đáng thương.

Phương Tường không có trải qua trận chiến, nhưng từ các con đường liên quan, lão vẫn nghe ngóng được một hai, cũng hiểu tâm trạng những tiểu đội trưởng này. Lúc này lão như mọi ngày đứng lên phát biểu:

- Dựa theo mức độ cống hiến, chiến dịch lần này dẫn đầu chiến công là Hàn đại đội trưởng, kế đó là Ngô phó đại đội…

Phương Tường dừng một chút nhằm cố ý tách hai phần cống hiến riêng biệt ra, sau đó lão mới tiếp tục đọc:

- Tiếp theo là Kha tiểu đội trưởng, Chu tiểu đội trưởng, Trần tổng giáo quan, Mã tiểu đội trưởng, đội viên Hứa Dương, Châu tiểu đội trưởng…

Từng cái tên được đọc lên, sau khi hết tất cả tên của tiểu đội trưởng, Phương Tường lại đọc tiếp:

- Kế đó là đội viên Đào Đại Tư, đội viên Kha Mã, đội viên Lưu Giang…

Sau khi nghe 3 cái tên này lần lượt đọc lên, Ngô Soái bên kia cười tới tít cả mắt, còn Hàn Phong thì khoé miệng co rúm lại.

Hắn đánh cược thua Ngô Soái rồi…

Hai người bọn họ có một cái cược nhỏ. Nếu Đào Đại Tư dẫn đầu chiến công, Ngô Soái sẽ được quyền lựa chọn chiến quả. Nếu Lưu Giang dẫn đầu, Hàn Phong sẽ được chọn chiến quả.

Hiện tại thắng bại đã rõ.

Ở một bên, Phương Tường vẫn tiếp tục đọc:

- Chúng ta chiến thắng thây ma kia. Bị thương 24 người nặng nhẹ khác nhau. Trong đó nghiêm trọng nhất có 6 người đã điếc, 2 người bị mờ mắt, 2 người vẫn hôn mê chưa tỉnh… Cần bác sĩ theo dõi thêm…

Những tiểu đội trưởng nghe xong thì âm thầm gật đầu. Thể sức mạnh P2 quá kinh khủng, dù đội viên dưới trướng không trực tiếp tiếp xúc, nhưng dư ba chiến cuộc vẫn chấn cho những người yếu nhược bị thương không nhẹ.

Phương Tường lại tiếp tục thống kê:

- Ngoài ra, 1 đội viên bị đạn lạc bắn chết, 2 đội viên thất khiếu chảy máu tới chết…

Hàn Phong tâm thần hơi động một chút. Đạn lạc bắn chết, hẳn là kẻ lâm trận đào tẩu.

Về 2 đội viên thất khiếu chảy máu, hẳn là do khoảnh khắc cuối cùng kia không kịp rút lui đủ xa.

Giết một thể sức mạnh level 25, tổn thất vài đội viên level 5. Đây là tổn thất cực lớn.

Ai nấy tâm trạng đều vô cùng nặng nề.

Hàn Phong nghiêm giọng nói:

- Tất cả những người chết, thành quả chiến đấu của họ sẽ được phân cho người thân trực hệ, đền bù thêm 200 cống hiến. Ngoài ra, nếu người thân trực hệ muốn, có thể kế thừa lại và sở hữu vĩnh viễn trang bị hệ thống của đội viên kia, đồng thời thay thế họ trong vị trí tiểu đội. Nếu không muốn tham chiến, vẫn nhận được đãi ngộ cấp đội viên chính thức.

Nghe thấy đền bù của Hàn Phong, những tiểu đội trưởng bên dưới đều âm thầm cảm thán. Hàn Phong đối xử với người hi sinh trong chiến đấu vẫn luôn đủ tôn trọng như vậy.

Đừng coi thường việc đền bù hậu chiến này, nếu tổ chức phân xử không tốt, đừng hòng mong những người khác sẽ hết sức cống hiến cho tổ chức, còn có thể khiến người bên ngoài chần chừ nếu có ý định gia nhập.

Ngay cả các tiểu đội trưởng cũng mong muốn người nhà của thành viên hi sinh nhận được đãi ngộ đủ tốt. Những người có người thân hi sinh này, đa phần sau này sẽ tiếp bước người đi trước mà gia nhập vào dưới tiểu đội của bọn họ.

Sau phần chiến tổn, Phương Tường hết nhiệm vụ ngồi xuống. Hàn Phong nhẹ gật đầu cười nói:

- Quái vật kia cho ra vật phẩm cực kỳ phong phú, hẳn là mọi người đều rất mong chờ. Ngô Soái, đệ lấy vật phẩm ra đi.