Edit + Beta: TQ Huyền Kiếm
Lâm Sở Sở không ngờ Trương Duyệt nói năng hùng hồn như thế, càng không nghĩ tới cô ta (Trương Duyệt) lại lớn mật nói ra mọi chuyện như vậy.
Theo cô ta thấy, tuy mình và Lục Tử Phong phản bội là chuyện rất không có đạo đức. Nhưng chuyện xảy ra trong nhà cô (Trương Duyệt), phát sinh dưới mí mắt cô, việc này nói ra không sợ người ngoài sẽ nói cô rất vô dụng, rất doạ người sao? Nhà có tiền đối với chuyện này không phải đều che giấu không muốn bị người ngoài biết được hay sao?
Sao cô ta lại nói ra trước mặt công chúng chứ? Cô ta không sợ bản thân cũng bị xấu hổ à?
Nhưng mà cô ta đâu biết rằng, đối với Trương Duyệt, khi tận thế đến, những người ở đây sẽ có mấy ai còn sống. Cho dù còn sống, sau này chẳng ai rảnh đi quản việc như này.
Nếu Trương Duyệt biết cô ta nghĩ như vậy, cũng chỉ đáp lại rằng “cô nghĩ nhiều rồi.”
Nói có hơi xa, quay lại vấn đề.
Nhìn mọi chuyện phát triển đến nước này, ngay cả Lục Tử Phong cũng không chống đỡ nổi. Lâm Sở Sở biết thể diện không tìm về được, nhưng chuyện vòng ngọc cô ta không thể buông tha dễ dàng như thế.
Lúc trước cô ta ở Trương gia tìm một tháng đều không tìm được. Bây giờ cô ta lại không thể về Trương gia, chỉ có thể hướng đến Trương Duyệt.
Nhưng muốn lấy được đồ từ cô không phải chuyện dễ dàng. Huống chi hiện tại náo đến không chịu nổi, cục diện bế tắc như vậy.
Thấy Trương Duyệt đang nhìn mình. Cô ta vội vàng điều chỉnh trạng thái, cắn môi nói: “Trương Duyệt, chuyện tớ và Lục Tử Phong, là chúng tớ có lỗi với cậu. Vừa rồi tớ cũng đã xin lỗi cậu, nếu cậu không chịu tha thứ cũng không sao. Nhưng chuyện vòng ngọc kia, chiếc vòng ngọc đó thực sự rất quan trọng với tớ. Cậu có nhiều trang sức như vậy, thiếu một thứ cũng không vấn đề gì. Cậu không muốn đưa, vậy tớ mua bằng tiền. Có thể chứ?”
Nói xong vẻ mặt rụt rè, ánh mắt vừa ủy khuất vừa mong đợi.
Bộ dáng điềm đạm đáng yêu, làm người khác tâm cứng rắn mấy cũng mềm nhũn, sẽ không nhẫn tâm cự tuyệt cô.
Nhưng Trương Duyệt không phải là đàn ông, lại thêm ân oán của hai kiếp. Nhìn tư thái của cô ta, không khỏi khinh thường.
Giả vờ đáng thương, phải không?
Kiếm đồng tình, phải không?
Đáng tiếc tôi không nuốt nổi dạng này của cô, được chứ? Nhưng cô muốn diễn trò, vậy lão nương cùng diễn với cô. Cho cô biết thế nào là kỹ thuật diễn.
Cô hé miệng cười: “Mua của tôi? Lâm Sở Sở, cô đang nói đùa tôi à? Công việc của cô có bị hủy không thì không nói. Chỉ bằng tiền lương của cô, cô cảm thấy mình có thể mua được vòng ngọc mẹ tôi để lại cho tôi sao?”
Đừng nói không có tiền mua, cho dù cô có tiền. Cô muốn mua là tôi sẽ bán cho cô thật sao? Huống chi vòng ngọc đã bị tôi dùng. Trừ phi tôi chết, nếu không cô đừng mơ tưởng đến.
Nhưng việc này cô (Trương Duyệt) sẽ không nói ra.
“Tớ…” Lâm Sở Sở do dự một chút, nhìn nhìn Lục Tử Phong. Hiện tại cô ta không chắc Lục Tử Phong có giúp mình không, nhưng cuối cùng vẫn cắn chặt răng nói: “Tớ có thể vay tiền người khác mua của cậu.”
“Vay tiền mua? Lâm Sở Sở, đừng bảo tôi cười nhạo gì cô, cô có thể vay được bao nhiêu? Một vạn? Hai vạn? Hay là mườn vạn mấy chục vạn? Cô có biết vòng ngọc kia của tôi có giá trị bao nhiêu tiền không? Sợ cô có vay tiền cũng không mua nổi.”
Lúc Trương Duyệt nói chuyện còn cố ý dùng ánh mắt khinh bỉ miệt thị nhìn cô ta, bộ dáng thiên kim tiểu thư cao ngạo mười phần.
Lâm Sở Sở bị ánh nhìn của cô làm cho khó chịu và tức giận. Cô ta ghét nhìn bộ dáng kiêu căng ngạo mạn của Trương Duyệt. Trong lòng vừa tức vừa khó chịu, hai mắt đỏ hoe, vành mắt ngập nước. Bộ dạng đáng thương đến nhũn ra.
Đồng thời cũng thể hiện Trương Duyệt cố ý gây khó dễ.