Chương 28: Kinh diễm

*Edit: Thượng Quan Kiều Nhược

Beta: Thượng Quan Huyền Kiếm

*

Có điều thời gian đổi dời, năm đó nhiều người hợp tác qua lại cùng nhà họ Trương đều không liên lạc nữa. Chỉ vào dịp đặc biệt như ăn tết, nhà họ Lâm gọi điện sang hỏi han thân thiết một tiếng. Tuổi tác cô với Lâm Diệu Tâm gần bằng nhau, tuy số lần gặp mặt không nhiều nhưng mà tình cảm của hai người rất tốt.

Hiện tại cô sống lại một lần, hiếm khi còn được nhìn thấy bạn tốt, cho dù cô có bận rộn chuẩn bị để ứng đối mạt thế trong tương lai, cô vẫn sẽ đi tham dự yến hội.

Nếu không ai biết có phải giống như đời trước hay không, sống chết cũng không gặp lại được.

"Vâng, vậy tôi đi xuống gọi điện thoại lại cho cô ấy đây." Mẹ Vương thấy cô trả lời thế, gật đầu xoay người đi xuống lầu gọi điện trả lời cho tiểu thư nhà họ Lâm.

Sau lần gõ cửa đột nhiên của mẹ Vương, dường như sự xấu hổ mà cô gặp phải ở nhà họ Thẩm sáng nay tan biến ít nhiều. Chỉ là nhớ lại một màn kia, cô vẫn còn ngượng ngùng và giận dữ.

Đồ vật cô mua cứ như vậy mà mất, giờ bảo cô đi tìm Thẩm Nhiên đòi lại, sao cô dám đi.

Chưa kể trước đó anh ta đã nhìn ra ý đồ của cô, chưa biết chừng sẽ trừng phạt cô. Nếu chọc giận tới, anh ta đem những chuyện từ nhỏ đến lớn cô làm, tìm cô tính toán sổ sách, vừa dọa dẫm vừa giở trò lưu manh đùa giỡn cô thì làm sao?

Đầu tiên là cô đuối lý, hơn nữa cô đánh không lại anh ta.

Càng nghĩ ngợi, cuối cùng bĩu môi, "Quên đi, coi như vài thứ kia cho chó vậy. Dù sao trong nhà cũng không thiếu tiền, tiêu tốn vài ngàn tệ mà thôi, nếu không đau không ngứa thì chút thiệt hại này đối với tôi chả tính là gì."

Vì thế, chuyện này cứ để vậy trôi qua.

------

Bầu trời đêm lẳng lặng buông xuống, sau khi Trương Duyệt làm kiểu tóc xong chọn một chiếc váy dài màu vàng mơ kiểu dáng dạ hội để mặc vào. Làn da cô rất trắng, cho nên hoàn toàn không lo sẽ không khống chế được màu sắc này. Với lại khi đứng giữa đám đông cũng không quá dẫn dụ ánh mắt của người khác, lấn lướt qua nhân vật chính.

Lại phối cùng một cặp dây chuyền và khuyên tai đính đá hồng ngọc tinh tế mà không mất vẻ cao quý. Mang đôi giày cao gót năm phân cùng màu với váy áo khiến cho cô giống như nàng tiên bay qua giữa vườn hoa, xinh đẹp vô cùng.

Lúc cô bước ra và lên xe, gặp Thẩm Nhiên cũng có việc chuẩn bị rời khỏi, nhìn thấy dáng vẻ đẹp đẽ lộng lẫy này của cô làm cho anh ta dừng lại bước chân, ngẩn ngơ tại chỗ quên mất còn lên xe.

Cho đến khi xe Trương Duyệt đi xa rồi, anh ta mới bừng tỉnh lại lái xe ra ngoài.

Tiệc sinh nhật tối nay của Lâm Diệu Tâm được tổ chức tại một khách sạn cao cấp, ở trong này có nhà họ Lâm trấn áp nên người bình thường không dám gây rắc rối, rất an toàn. Sau khi xuống xe, cô cho Trần Khải Đông về trước, dự định chờ lúc yến tiệc sắp kết thúc lại gọi điện anh tới đón cô, tiếp đó liền một mình đi vào.

Sự xuất hiện của cô làm không ít người cảm thấy kinh diễm.

Cô lớn lên rất xinh đẹp, điều này không thể nghi ngờ gì nữa. Bằng không Lục Tử Phong cũng sẽ không đến với cô, chỉ là tính tình cô ngay thẳng, làm việc cũng có chút mạnh mẽ kiên quyết, không phải kiểu người mà anh ta thích nên mới không bắt được trái tim Lục Tử Phong.

Nhưng là có mấy ai có thể nắm bắt được trái tim của Lục Tử Phong?

Trở lại chuyện chính.

"Công chúa nhỏ của tớ, cuối cùng cũng đợi được cậu tới rồi." Trương Duyệt được người tiếp đón dẫn tới trước mắt chính chủ của buổi tiệc này, Lâm Diệu Tâm vừa thấy lập tức vui vẻ mở hai tay ôm lấy cô: "Mấy tháng không gặp, cậu lại xinh đẹp hơn, làm thế nào vậy?"

"Ôi, không làm như nào cả. Ai bảo gien di truyền nhà tớ tốt, tớ không làm gì cũng có thể càng ngày càng xinh hơn."

Mặc dù Trương Duyệt với Lâm Diệu Tâm đã lâu không gặp, thế nhưng tình cảm không tệ lắm. Vì thế thời điểm cô nói chuyện cùng cô ấy, đều không câu nệ khách khí. Cô nói xong đem quà tặng mang đến đưa lên, kèm theo lời chúc mừng: "Sinh nhật vui vẻ!"

"Cậu đó, thật nghịch ngợm. Cảm ơn!" Lâm Diệu Tâm nghe cô nói vậy cũng không tức giận, ngược lại giống như bị trêu chọc mà bật cười khúc khích.