Chương 25: Lấy mất một nửa
Edit + Beta: TQ Huyền Kiếm
Cô gái về đến nhà phát hiện đồ mình mua được cư nhiên bị người khác lấy mất, còn lấy đi một nửa. Cô tức giận nổi trận lôi đình, đùng đùng chạy sang nhà đối phương.
Không đợi đối phương hỏi cô đến làm gì, cô đã đẩy chủ nhà xuống ghế sô pha. Sau đó ngồi đè lên người đàn ông bên dưới. Giữ chặt tay đối phương không cho phản kháng, đôi mắt xinh đẹp hung tợn trừng mắt nhìn hắn. Cao giọng quát:
"Đây là đồ tôi dùng tiền mua, anh dựa vào cái gì lấy đi mất một nửa?"
Động tác này của cô khiến tất cả mọi người khiếp sợ.
Lý Húc: Oa, tiểu thư Trương gia thật nhanh nhẹn dũng mãnh, cư nhiên dám đẩy ngã lão đại nhà bọn họ, còn áp dưới thân. Lão đại chẳng những không đẩy ra, mà còn không phản kháng!
Lưu Cương và Trần Khải Đông: Oa, Thẩm đội trưởng khiến người e ngại không dám chọc, càng không gần nữ sắc, chưa từng có cô gái nào đứng gần anh ta nửa mét đây sao? Tại sao tiểu thư nhà bọn họ đẩy ngã, lại còn đè anh ta như thế mà anh ta một chút phản ứng cũng không có?
Ba người bị một màn này làm cho khiếp sợ. Ánh mắt trừng thật lớn, miệng há hốc, quai hàm như sắp rớt xuống.
Thật ra không riêng gì ba người họ, ngay cả Thẩm Nhiên cũng bị hành động của Trương Duyệt làm cho khiếp sợ.
Trước kia lấy điều kiện và thân phận của hắn, từng có không ít phụ nữ có ý đồ với hắn. Nhưng đa phần tiếp cận hắn, không phải vì ham mê khuôn mặt hắn thì cũng là có toan tính khác, khiến hắn cảm thấy chán ghét nữ nhân. Vì thế hắn đều dùng thủ đoạn lãnh khốc vô tình doạ họ chạy, không ai dám lỗ mãng. Trước mặt hắn trong vòng nửa mét sẽ không có bóng hồng nào tới gần.
Mà Trương Duyệt lớn lên cùng hắn chưa từng cố ý đến gần mình, có khi rời đi ngay khi hắn quay đầu lại. Cho nên cô ở trong lòng hắn khác với đám phụ nữ kia. Chỉ là cô ở trong lòng hắn chiếm vị trí gì, hắn đều chưa từng cẩn thận suy nghĩ.
Nhưng chỉ cần gặp cô, hắn đều sẽ chú ý đến từng cử chỉ của người con gái này. Từ nhỏ đến lớn cô đều lấy hắn ra làm lá chắn cho chuyện của mình. Hắn biết, nhưng vì là việc nhỏ không ảnh hưởng, hắn cũng mặc kệ cô. Còn giúp cô hoàn thành.
Hôm nay cô vậy mà lấy mình ra làm lá chắn mua đồ. Một cô gái đột nhiên mua nhiều vũ khí mô phỏng như vậy. Chuyện này nếu điều tra kỹ càng có thể lớn hoặc nhỏ, mà đối với hắn chỉ là việc nhỏ không khó xử lý.
Nhưng nhớ tới hành động kỳ quái của cô gái này hai ngày nay, hắn hơi tò mò có phải cô đã biết cái gì không. Ông chủ cửa hàng vũ khí mang đồ đến, vừa khéo hắn cũng có mặt. Nên hắn đã lấy đi nửa số vũ khí của cô, muốn xem cô có phản ứng gì.
Hắn đã nghĩ tới cô sẽ tức giận chạy đến tìm mình tính sổ. Nhưng hắn không nghĩ tới cô sẽ dùng cách ngông cuồng này đẩy ngã mình, còn đè nặng hắn. Làm sao cô có lá gan ấy?
Từ trước đến giờ chưa từng có ai đối với hắn như vậy. Trương Duyệt là người đầu tiên, mà hắn, cư nhiên không thấy chán ghét! Vậy nên trong lúc nhất thời sững sờ, hắn quên phản kháng.
Lúc này Trương Duyệt còn chưa nhận ra hành động của mình làm cho người ta có bao nhiêu khiếp sợ, sẽ có nguy hiểm hay không. Cô chưa hết tức giận, thấy đối phương không trả lời câu hỏi của mình. Tưởng hắn chột dạ, cô lại chất vấn: "Nói đi, tại sao? Tôi chỉ viết nhầm số nhà mà thôi, anh dựa vào cái gì lấy mất một nửa của tôi? Dựa vào cái gì?"
Cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình cố ý viết địa chỉ nhà hắn đâu.