Chương 22: Cô muốn mở siêu thị sao?

Chương 22: Cô muốn mở siêu thị sao?

*Edit: Thượng Quan Thiên Uyên

Beta: TQ Tuệ Nhi.*

Nghe vậy Trương Duyệt liền nhíu mày, không trả lời câu hỏi của họ mà nói với Trần Khải Đông: “Anh Khải Đông, chúng ta so tài chút đi.”

Buổi sáng Trần Khải Đông thức dậy thấy người mình đen thui và nhớp nhúa kỳ lạ,

sau khi tắm xong cả người tinh thần khỏe mạnh, vừa hay cũng muốn tìm người so tài.

Lúc đầu hắn định tìm Lưu Cương nhưng Trương Duyệt lại gọi trước nên hắn thoải mái đồng ý.

Hắn gãi hàng lông mày rậm nói: “Được.”

Sau đó hai người đến khoảng trống trên sân bắt đầu luận tài.Họ so tài không phải cái loại đánh tùy tiện vài cái cũng không vì Trương Duyệt là phụ nữ mà Trần Khải Đông sẽ nương tay mà là cái loại đánh đấm thật, quét chân, đá người, lách qua kẽ hở, tìm nhược điểm của đối phương để phá vỡ phòng tuyến.

Trương Duyệt chỉ là một cô gái theo chân cha học được chút công phu da lông làm sao hơn lính xuất ngũ được trải qua huấn luyện đặc biệt như Trần Khải Đông, chỉ chống được mười phút là thua.

Trần Khải Đông thu tay, cười nói: “Không tệ, hôm nay kéo dài được mười phút, có tiến bộ.”

Đó là vì cơ thể cô trở nên nhạy bén hơn trước rất nhiều mới đỡ được như vậy. Tuy nhiên Trương Duyệt không nói gì mà chỉ bĩu môi tỏ vẻ bất mãn: “Tôi không chơi nữa, anh cùng anh Lưu Cương so tài đi.”

“Được thôi.” Trần Khải Đông tưởng cô thua mình mất hứng lại dở tính trẻ con nên cũng không để ý mà chỉ nhìn Lưu Cương đứng một bên vẫy vẫy tay: “Chúng ta đấu một trận đi.”

Lưu Cương thoải mái đồng ý, hai người bắt đầu rất nhanh, khó phân thắng bại. Lúc này Trương Duyệt mới chạy về giúp mẹ Vương làm bữa sáng. Cửa sổ phòng bếp hướng ra sân nên cô ở trong cũng thấy rõ hai quả đấm đánh vào nhau, cô tưởng tượng nếu đấm vào mình thì đau phải biết?

Hít~~

Xem ra vừa rồi Trần Khải Đông đã nương tay với cô rồi.

Đánh người không đánh mặt huống chi là so tài.

Vậy nên lúc bữa sáng được bưng lên Trần Khải Đông và Lưu Cương đang so tài cũng trở vào. Không ai thắng không ai thua, trên người không ít chỗ đỏ chỗ xanh nhưng trên mặt một vết xước cũng không có.

Tốc độ làm việc của Lưu Cương và Trần Khải Đông quả nhiên rất nhanh, ăn sáng xong không lâu thì có người đưa không ít đồ đạc vào nhà khiến phòng trống và sân trong nhà Trương Duyệt đầy tràn.

Thẩm Nhiên đứng trên sân thượng đối diện thấy đồ trong sân tò mò hỏi Lý Húc: “Trương Duyệt mua nhiều đồ về nhà như thế để làm gì?”