Chương 16: Anh thì tính là đàn ông gì?

Chương 16: Anh thì tính là đàn ông gì?

Edit: TQ Huyền Kiếm

Beta: Thượng Quan Nguyệt Vũ


Giọng cô ta rất trong. Rất sắc, cũng rất ngọt. Như thanh âm của sơn ca. Đàn ông bình thường nghe âm thanh thế này, cho dù khuôn mặt có bình thường cũng sẽ bị ngây ngất choáng ngợp. Huống chi Lâm Sở Sở xinh đẹp, nhỏ nhắn động lòng người như thế, làm cho ai cũng phát ra ý muốn bảo vệ. Ai có thể thoát khỏi mị lực của cô ta?

Ví như, ngay cả cô ta có gọi người trước mặt mà không phải mình. Lục Tử Phong ở bên cạnh nghe xong đều mất hồn.

Đáng tiếc, trên đời không có cái nào tuyệt đối. Vẫn có người ngoại lệ.

Người bị gọi tên, Thẩm Nhiên không thèm để ý đến cô ta. Chỉ coi như là âm thanh tạp nham, lướt qua cô ta tiếp tục chạy đi. Ngay cả liếc mắt đều không cho cô ta.

Thấy Thẩm Nhiên chạy xa, trên khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của Lâm Sở Sở cứng lại, cả người sững sờ. Trong lòng buồn bực nghĩ: Chuyện gì đây, anh ấy không nghe thấy sao? Không thể có chuyện đó được. Nãy mình kêu lớn tiếng như vậy, khoảng cách gần như vậy, chỉ có mấy bước chân.

Nhưng sao anh ấy lại phớt lờ mình?

Cô ta nghĩ không ra vì sao. Có người không đợi cô suy nghĩ cẩn thận, Lục Tử Phong phục hồi tinh thần nhìn người con gái mình thích, mới vừa gặp không bao lâu đã đi nhìn chằm chằm vào tên đàn ông xa lạ. Trong lòng hắn rất tức giận.

Hắn thừa nhận mình quả thật không đẹp bằng tên nam nhân kia. Nhưng không biết vì sao, nhìn Lâm Sở Sở vẫn đang ở đây mà không nhìn mình, cứ thế nhìn chằm chằm vào bóng lưng tên đàn ông xa lạ kia. Làm cho hắn có cảm giác trên đầu một màu xanh mơn mởn.

Vì vậy, đợi cách xa mấy mét, hắn lớn tiếng quát với Lâm Sở Sở đang lộ vẻ háo sắc: "Người ta đã chạy xa rồi, cô còn nhìn chằm chằm cái gì, không biết xấu hổ sao? Tôi mới là người đàn ông của cô đấy cô có biết không?"

"Anh thì tính là đàn ông gì?"Xảy ra chuyện ngay cả đảm đương đều không có, đẩy hết trách nhiệm cho con gái.

Trong lòng Lâm Sở Sở nghĩ vậy, theo bản năng đáp lại một câu.

Nhưng lúc nói xong câu đó thì cô ta liền lập tức hối hận.

Bởi vì Lục Tử Phong nghe cô ta nói hắn như vậy, hắn nở nụ cười. Còn cười rất sáng lạn.

Nhưng Lâm Sở Sở nhìn hắn cười, không biết sao có cảm giác anh ta sẽ ném mình tế cho tang thi ăn. Âm trầm khủng bố, làm cho người ta không rét mà run.

Không phải chỉ muốn ăn sống cô ta rồi thôi.

Phải biết rằng, có tên đàn ông nào nghe người phụ nữ của mình nói mình như vậy mà không tức giận? Nhất là kiểu nói vô tâm, bản năng nói ra mới càng biết rõ mình trong mắt đối phương thật sự là thế nào. Cho nên Lục Tử Phong nghe xong, biết mình ở trong lòng Lâm Sở Sở không được tính là đàn ông, có thể không tức giận sao?

Đây chính là liên quan đến vấn đề tôn nghiêm của hắn.

"Cô vừa nói gì, tôi không nghe thấy. Cô nói lại xem."

Nụ cười Lục Tử Phong không đổi. Lúc nói còn chậm rãi tới gần Lâm Sở Sở, đôi mắt hằn đỏ lên, nhìn chằm chằm cô ta, như muốn cảnh cáo cô ta, nếu cô ta dám nói nửa chữ khinh thường, hắn lập tức dồn cô ta vào chỗ chết.

Lục Tử Phong lúc này rất đáng sợ, Lâm Sở Sở cảm giác được mình đang gặp nguy hiểm. Cổ họng yếu ớt căng thẳng, hít thở không thông. Dọa cô ta liên tục lùi vài bước ra sau.

Chỉ là Lục Tử Phong không ngừng tới gần cô ta, không có động tác gì khác. Rất nhanh cô ta bình tĩnh lại, sau đó mỉm cười nói với hắn: "Anh là người đẹp trai, khí chất, phong độ nhất mà em từng thấy. Người vừa đi qua kia chỉ là đẹp mắt một chút thôi, sao có thể so với anh ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang được."