Chương 13: Sự hiểu lầm đẹp đẽ.
Edit: Thượng Quan Thiên Uyên
Beta: Thượng Quan Nguyệt Vũ
Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là người đàn ông này đẹp mắt đến nỗi người thần căm giận. Mỗi lần thấy hắn Trương Duyệt cũng bị mê hoặc đến mất hồn, lúc hồi hồn thì cực kỳ ghen tị, chỉ hận không thể xé nát hắn. Cô mơ ước thiết tha nhưng vẫn không thể có được khuôn mặt đẹp như vậy.
Chẳng qua chọc người đàn ông này cũng không tốt, rõ ràng hắn là một người có thể dùng mặt để kiếm cơm nhưng lại chọn dựa vào thực lực bản thân để nói cho mọi người rằng hắn không chỉ có dáng vẻ đẹp mắt mà còn mạnh đến mức đáng sợ.
Bây giờ quân công trên người hắn đếm không xuể, nếu không phải ba hắn cùng ba cô cố ý trấn áp thì chỉ sợ trình độ đã vượt qua hai lão rồi.
Người đàn ông như vậy ở bất cứ nơi đâu đều khiến người khác ghen tị, cho nên trong quân đội cũng có người nhìn hắn không thuận mắt, muốn nghĩ cách chỉnh hắn, nhưng những người đã từng trêu chọc hắn phần lớn đều không có kết quả tốt.
Từng có người không tin, dựa vào thân phận và quyền lực cao hơn hắn nhiều lần rồi cố ý gây khó dễ, vô tình chạm phải giới hạn của hắn. Kết quả sau cùng của người đó như thế nào?
Hắn ta bị kéo từ một Lữ đoàn trưởng xuống làm Tiểu đoàn trưởng, thấp hơn hắn một cấp. Từ đó về sao không ai dám đi trêu chọc hắn nữa.
Ánh mặt trời buổi trưa vẫn còn rất gắt nhưng người đàn ông đứng trên ban công cũng không bị nắng chiếu đến. Nhưng không biết tại sao Trương Duyệt cảm thấy nơi hắn vừa đứng dường như có nhiều luồng ánh sáng tỏa ra như thiên thần hạ phàm... Nhức mắt.
Ừ, đúng! Là nhức mắt chứ không phải chói mắt. Với Trương Duyệt ghen tị sự đẹp đẽ của hắn mà nói thì là nhức mắt.
Chắc hẳn người đàn ông này là con trai tử địch của ba mình - Thẩm Nhiên.
Nếu là con trai của tử địch của ba vậy chính là địch nhân của mình, dáng vẻ đẹp mắt thì thế nào? Lại trêu chọc không nổi nên sau khi hồi hồn Trương Duyệt cực kì tức giận "Hừ" một tiếng rồi quay đầu đi.
Thẩm Nhiên đứng trên ban công không nghĩ cô sẽ đi ra, càng không nghĩ tới phản ứng của cô khi thấy mình sẽ như vậy.
Nhất thời : “...”
Sau đó nghĩ, có phải hắn đã chọc giận nha đầu kia lúc nào rồi không?
Nhưng nghĩ hồi lâu cũng không có mà?
Lúc này bộ hạ theo hắn trở về - Lý Húc mang cho hắn một ly nước sôi, sau khi nhận lấy mới nhớ tới chuyện lúc sáng hắn chạy bộ trở về cùng với phản ứng vừa rồi của Trương Duyệt, hỏi: "Hôm nay đối diện có chuyện gì à?"
Lý Húc vừa nghe hắn hỏi liền hưng phấn trả lời: "Đúng vậy, chẳng những xảy ra chuyện mà còn rất náo nhiệt."
"Ồ?" Thẩm Nhiên nhíu mày ý muốn hắn nói tiếp.
Lần đầu tiên thấy sếp mình hứng thú với chuyện nhà người khác, Lý Húc hứng thú kể như chuyện cổ tích vậy.
Hắn đổi một tư thế thoải mái rồi mỉm cười bắt đầu kể chuyện:
"Hôm nay người đàn bà Trương Duyệt nhặt về kia, tên là Lâm Sở Sở thừa dịp Trương Duyệt không thoải mái nghỉ ngơi ở trên giường, ả ta cùng bạn trai của Trương Duyệt đến phòng ả ôm ấp lăn giường. Kết quả không những bị Trương Duyệt phát hiện mà còn có video. Trương Duyệt trong cơn tức giận đã chia tay bạn trai, rồi cho Lưu Cương cùng Trần Khải Đông ở trước mặt mọi người ném khỏi khu nhà ở quân đội. Anh nói xem chuyện này có sôi động không? Có náo nhiệt không?"
"Đúng là thật náo nhiệt." Sau khi nghe xong Thẩm Nhiên đạm mạc trả lời.
Lý Húc thấy hắn nghe xong mặt vẫn đạm mạc, nói chuyện cũng đạm mạc, không biết đang nghĩ gì nhưng bình thường sếp mình cũng biểu hiện như vậy nên hắn không nói gì nữa. Thấy mình không có chuyện gì, nói một tiếng rồi lui ra.