Chương 11: Ánh mắt sắc bén của mẹ Vương

Edit: Thượng Quan Thiên Uyên

Beta: Thượng Quan Đãn Niệm


Nhìn hơi giống nông trường QQ, khác biệt duy nhất là trong nông trường QQ muốn chơi thì phải đi mua hạt giống để trồng và sản xuất, mà nơi này trừ nhà không có người ở, kho hàng trống rỗng, những nơi khác thứ gì nên có thì đều có. Dê bò thành đàn, cá tôm đầy ao, hoa quả chín mọng, căn bản không cần làm mà vẫn có ăn.

Nhìn thấy tất cả những thứ này, Trương Duyệt khiếp sợ trợn to hai mắt, cả người cũng ngẩn ra.

Sau đó cô chạy vào trong nhà nhìn một cái liền bị kinh ngạc thêm lần nữa.

Lúc ở ngoài cho rằng cái nhà này không lớn nhưng giờ đi vào thì phát hiện bên trong có năm phòng và hai sảnh, tất cả đồ đạc nhà bếp đều có, trang trí bên trong... Cô không thể nào tả hết được, nói chung nhìn vô cùng hài lòng, một chút khuyết điểm đều không tìm ra.

Chết tiệt, có cái không gian này cô đâu cần dự trữ đồ vật nữa. Đói, mệt liền vào đây ăn no ngủ say là được rồi.

Thật không hiểu kiếp trước Lâm Sở Sở có không gian tốt như vậy vì sao còn không ngừng thu thập đồ vật? Cũng quá tham đi?

Kỳ thật cô nào biết chiếc vòng ngọc này là nhà ngoại mẹ cô truyền lại, chỉ có người cùng huyết thống mới có thể mở ra. Nếu như không có dòng máu nhà bà ngoại cô thì không gian mở ra cũng chỉ là một không gian để đồ mà thôi, cũng không có những thứ cô nhìn thấy.

Cho nên, kiếp trước Lâm Sở Sở chẳng qua là có một không gian để đồ mà thôi, không có gì khác, không thu thập đồ vật thì cô ta ăn cái gì?

Có không gian này Trương Duyệt hơi hối hận lúc trước đã giao phó chuyện Lưu Cương và Trần Khải Đông đi làm, bởi vì việc đó hoàn toàn không cần thiết. Chẳng qua giờ hối hận cũng vô dụng, lấy thủ đoạn của hai người kia lại bị cô thúc giục gấp như thế. Giờ đã ra ngoài lâu như vậy hẳn là đã mua được hơn phân nửa, nếu giờ bảo họ dừng lại thì cô cũng thật phũ.

Cứ như vậy đi, đồ ăn trong không gian lớn cho cô ăn còn đồ mua về cho bọn họ ăn.

Vào giờ phút này tâm tình Trương Duyệt vô cùng vui vẻ, chẳng những đuổi được tra nam cùng bạch nhãn lang mà còn có một không gian vừa tốt lại vừa đẹp như vậy.

Cô hài lòng rời nhà chuẩn bị ra ngoài. Nhưng lúc đi qua sân nhìn thấy một cái giếng, nước trong giếng rất đầy, cho đến tận miệng giếng nhưng vẫn không tràn ra, làn khói nhẹ lượn lờ bên trên phiêu tán khắp nơi, giống như cây trong sân không gió mà vẫn lay động khiến cho người ta hít vào liền thấy trong người có một tia mát rượi nhàn nhạt.

Cỗ mát rượi ấy như lúc mùa hè nóng nực được uống một ly dưa hấu ướp lạnh vậy, vừa lạnh vừa ngọt.

Trương Duyệt không nhịn được nuốt nước bọt đi tới, vừa khéo thấy bên giếng để một cái muỗng múc nước, cô cầm lên múc nửa muỗng để uống.

"A~ Sảng khoái!" Trương Duyệt rộng rãi không tiếc khen một câu.

Uống nước xong Trương Duyệt định mang nước ra ngoài để đun trà uống thế nên rời khỏi không gian rồi đi xuống lầu tìm bình nước.

Bởi vì cơn ác mộng nên thực tế Trương Duyệt không ngủ được bao lâu, thời gian trong không gian với bên ngoài cũng không giống cho nên từ lúc cô đi ngủ tới giờ mới được hai tiếng.

Giờ là thời gian chuẩn bị làm cơm trưa, mẹ Vương đã mua thức ăn về đang chuẩn bị nấu cơm.

Trương Duyệt cầm bình nước đi rửa, thấy vậy cô liền nói:

"Mẹ Vương, bắt đầu từ hôm nay chỉ làm thức ăn cho bốn người chúng ta là được rồi. Bạch nhãn lang Lâm Sở Sở kia lại dám đào góc tường của con, con đã bảo Lưu Cương và Trần Khải Đông ném họ đi rồi."

"À, vậy được." Mẹ Vương không hỏi gì nhiều liền gật đầu trả lời.

Thật ra bà không thích Lâm Sở Sở một chút nào, mỗi lần thấy cô ta đều là bộ dáng ốm yếu nũng nịu khiến bà cảm thấy rất giả tạo, luôn dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ Trương Duyệt cho cô ta đồ tốt.