[[Ps: Ta lại ở nhà rồi, xíu thì bị bế đi mất!]]
[[Thông Báo là bộ này trở lại với 5c/ngày]]
[[Thích thì đọc, hk thích thì đợi lúc nào thích thì đọc nha!!]]
[[Còn đây là chuyên mục ăn xin của Tác Giả: Làm ơn hãy cho ta biết rằng truyện ta viết vẫn có người đọc bằng cách cmt đi chứ hả? Còn hào phóng nữa thì nhớ để lại dấu tích gì đó có được không, các ngươi mà im ru là ta đi thật á!! Ít ra cũng tạo cho ta cái động lực để bỏ hơn 5h viết truyện đi.]]
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\
Âm thanh va chạm vẫn tiếp tục vang. Tôi giữ lấy hai bắp chân của Thập Tam Gian không ngừng thúc đẩy, banh háng cô ấy rộng nhất có thể tôi đâm thanh kiếm của mình xuyên qua tử cung cổ từng đợt nhẹ nhàng rồi dần trở nên hung hăng.
Đôi mắt tôi chưa bao giờ rời khỏi cái thân thể mỹ miều này giây nào, dưới ánh sáng mờ nhạt của cây đèn ngủ, làn da trắng như tuyết của Thập Tam Gian như phát sáng.
Cơ thể cô ấy rung lên từng đợt bởi tôi, đôi dưa hấu thì không ngừng đàn hồi lên xuống, nhìn qua vô cùng kích thích. Đây có lẽ là đợt cuối cùng, Thập Tam Gian cảm nhận được từng nhịp nhấp vội vã của tôi mà lập tức cong người, đưa đôi mắt say đắm cô ấy nhìn tôi với cái bĩu môi đầy mê hoặc.
Bình minh lên, tôi đâm sâu vào tử cung Thập Tam Gian rồi bơm vào đó dòng tinh hoa tràn ngập. Rút nó ra tôi để tinh dịch trào phúng với lượng lớn dâm thủy của Thập Tam Gian pha trộn.
Cơ thể Thập Tam Gian ướt át mồ hôi, đôi mắt mệt mỏi cô ấy hôn lên môi tôi cái rồi thiếp đi.
"Cố gắng rồi...."
Tôi giọng nhẹ mở vuốt ve mái tóc vàng óng mượt của Thập Tam Gian nói, nhìn cô ấy suy tình như thế, vì tôi làm nhiều thứ như thế quả thật Hổ Thẹn.
Hổ thẹn vì kiếp trước đã không làm được gì quá nhiều cho cô ấy, thôi thì nay giữ cô ấy lại bên mình coi như sự hối lỗi.
Dù là Đấng Cứu Thế hay Pháp Sư Nguyên Tố có đến thì cũng không cướp nổi cô ấy khỏi tay tôi.
Nghĩ tới đây lại cảm thấy phiền phức, tôi già rồi, chỉ muốn cùng mấy lão bà sinh vài đứa, trồng cây hái quả sống qua ngày thôi.
Không lẽ các ngươi lại nhẫn tâm tới giết lão già như ta đây sao?
Tôi cười, nụ cười khiến kính cửa sổ nứt nẻ.
A, Lâm Thừa Anh lại la tôi mất, thứ quý giá nhất trong nhà là mấy tấm kính cửa, bởi cô ấy không có nguyên liệu để làm ra chúng mà mỗi lần tôi lỡ tay lại bị cô ấy bắt kiểm điểm. Eo, tôi không biết gì hết, do mấy con Zombie ném đá vào đó, tôi vô tội.
Cơ thể tôi không sao, dù hoạt động thể chất khá lâu nhưng thứ tổn hại duy nhất là tinh thần, nói đúng thì tôi hơi u sầu bởi quá khứ đen tối của mình chợt ùa về.
Đệch!!
Không có hứng thú để ngủ tiếp luôn.
Kéo chăn đắp cho Thập Tam Gian, tôi đệ lại nụ hôn lên trán cô ấy rồi rời đi.
Tìm Lý Diễm Huỳnh giải quyết vậy.
Tôi mở cửa tiến vào, hai khuôn mặt thân quen lập tức quay lại xem.
Mục Kiều khuôn mặt đỏ ửng lên rồi nhẹ cúi đầu chào, do lúc trước tôi quá tay mà mấy hôm nay cô ấy như chả xuống nổi giường.
Mục Kiều là thế nhưng Lý Diễm Huỳnh lại khác, cô ấy cười tới mang tai nhìn Mục Kiều đầy ám muội, đệch! Con điên này lại nghĩ cái gì đó xấu xa rồi chăng?
"Chồng~! Anh tới phạt em đúng hơm? Mông nèk, đánh đi, nhớ mạnh tay lên đó!"
Khuôn mặt biến thái, tới cái điệu chạy cũng không hề giả trân, thế giới lại nợ con điên này giải Oscar về mục diễn xuất rồi.
Cô ta chạy õng ẹo tới thôi không nói, cái này còn chổng mông lên mà lắc lư qua lại trong cực gợi đòn.
Mục Kiều lúc này xấu hổ tới tía tai đỏ mặt, hai tay cổ lập tức che mắt lại không nhìn nổi nữa.
Tội nghiệp con bé, thân là người hầu mà gặp ngay con điên này thì khổ, chủ đã thế này rồi thì kêu tớ nó sống sao cho cam?
Không theo nổi thì tôi cũng không ép, nhìn qua thì Mục Kiều hình như có mang rồi, tôi lên chức cha nhanh vậy hở?
Đúng là âm hộ tốt, làm lần dính luôn, mà nhìn xa hơn thì do cô nhóc này muốn thế, bởi nếu có con với tôi rồi thì sự bảo vệ của tôi lên em ấy lại cao hơn.
Hy sinh một chút lại được bảo vệ cả đời, đây là hời chứ không lỗ.
Mới mấy tuổi mà tâm cơ lại như thế, không đào tạo tôi thấy hơi tiếc nhưng đã là người của Lý Diễm Huỳnh rồi thì tôi không quản nữa.
Tôi xua tay ra hiệu cho em ấy rời đi, nhìn tôi cái em ấy cúi đầu rồi vội vã chạy đi, chắc lại tìm tới chỗ Lâm Thừa Anh, nói chung thì cô nhóc Mục Kiều này hơi ma một xíu xong cũng rất hòa thuận, con biết tạo nên mối quan hệ với mấy bậc tiền bối thế thì....hửm?
Xem ra cô nhóc Mục Kiều đã tạo nên mối liên kết bền vững với mấy nàng thơ của tôi rồi, được họ đồng ý và chấp thuận thì không ai làm khó được nàng.
Nước đi hay đấy bé yêu, mà ngay từ đầu tôi có mấy quan tâm với nàng thơ Mục Kiều này đâu. Quả là sai sót nhỉ?
Tôi thì mơi mốt quan tâm tới nàng ta hơn, giờ thì ăn sáng cái đã.
Tôi đôi bàn tay nhẹ đặt lên đôi mông căng tròn của Lý Diễm Huỳnh, cô ấy hôm nay vẫn mặc trang phục bác sĩ với áo khoác trắng và thẻ đeo, chắc do thói quen mà thôi, bên trong cô ấy mặc áo sơ mi đỏ, dưới mặc váy díp đen cùng đôi tất đen dài.
Vén díp của cô ấy lên qua eo một chút, đừng cong ma mị hiện ra, đôi mông lớn cùng chiếc quần lót đen nhìn thoáng qua cực kì dâm dục.
Xem ra tôi mất ngủ lần hai nữa rồi, dù không đến đây để chơi đùa với Lý Diễm Huỳnh nhưng hiện tại tôi đổi ý rồi.
Bàn tay đặt trên mông đẹp của cô ấy chợt đưa lên rồi vung xuống.
Chát!
"Á!! Đau...."
Lý Diễm Huỳnh hét lên đau đớn nhưng khi khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt đỏ ma mị của cô ấy quay lại nhìn lại hiện lên sự vui sướng và cực kỳ hưng phấn.
Tốt thôi, tôi vẫn ổn nhưng ít nhất là thêm vài giờ nữa thôi.