Bất chợt một giọng nói vang lên cắt đôi sự thất thần của Thiên Minh.
Uyển Linh quay đầu về phía sau nói với Thiên Minh :
"Đến nơi rồi, người muốn gặp mặt cậu đang chờ trong căn phòng này ."
Thiên Minh khẽ gật đầu ra hiệu bản thân đã hiểu, sau đó đưa tay chỉnh sửa lại quần áo của mình một cách chỉnh tề .
Uyển Linh đến trước cánh cửa căn phòng, đôi bàn tay trắng gõ nhẹ lên cánh cửa khiến chúng vang lên những tiếng " cốc cốc "truyền vào sâu bên trong phòng. Bên trong căn phòng truyền đến một giọng nói tràn đầy uy nghiêm của một ông lão :
"Vào đi ."
Uyển Linh đẩy cánh cửa ra và bước vào bên trong căn phòng .
Thiên Minh liếc nhìn hai người Iros và Mulan khẽ gật đầu sau đó bước theo sau đi vào căn phòng. Cả hai giống như hiểu ánh mắt vừa rồi của hắn, im lặng đi theo sau lưng Thiên Minh bước vào bên trong.
Bước vào bên trong căn phòng, cảm giác mang đến đầu tiên cho Thiên Minh là sự cổ kính, thoáng mát và hài hòa trong thiết kế của căn phòng. Một chiếc bàn tròn nâu tỏa ra ánh sáng bóng dưới những tia sáng chiếu vào từ cửa sổ.
Lớp rèm trắng đung đưa theo những cơn gió, có thể nhìn thấy những người ăn mặc sang trọng đang thảnh thơi dạo bước dưới khuôn viên của khách sạn.
Phía bên phải của cái bàn là hàng giá sách dài bên trong chứa đầy những hàng sách dày cộp, cũ kĩ tỏa ra cảm giác năm tháng.Tên những vĩ nhân ở thời đại này thoáng lướt qua trong sự di chuyển tầm mắt của hắn trên giá sách .
Thay đổi sự chú ý, Thiên Minh bắt đầu đưa mắt đánh giá những người còn lại trong căn phòng này.
Một người đàn ông cao to mặc một bộ trang phục quân nhân xanh. Sở hữu một thân hình cường tráng cùng với khí chất hung hãn khiến ai nhìn đến cũng phải cảm giác được e ngại.
Một người thanh niên khoảng 27 tuổi, mang một bộ Vest đen trông vô cùng lịch sự, làn da trắng nõn khiến phụ nữ cũng phải ghen tị , mái tóc đen cùng với cặp mắt đen được giấu sau thấu kính gọng vàng thể hiện ra sự lịch thiệp đến kì lạ.
Nụ cười lịch sự trên khuôn mặt khiến người thanh niên toát ra khí chất trí thức đậm đặc .
Và cuối cùng là một ông lão khoảng 50 tuổi, mái tóc đã bắt đầu chuyển bạc, khuôn mặt đã xuất hiện nếp nhăn thế nhưng ánh mắt vẫn mang cho người khác cảm giác vô cùng sắc bén và tỉnh táo, ông lão đang mặc trên người một bộ thường phục quân đội cũ xanh lục .
Toàn thân trên dưới tỏa ra sự uy nghiêm dày nặng của một thượng vị giả và Uyển Linh đang bình tĩnh đứng sau lưng ông lão này.
Trong khi hắn đang đánh giá ba người họ, thì họ cũng đang đánh giá hắn với biểu tình khác nhau .
Người đàn ông cao to trong đôi mắt không giấu được sự hứng thú cùng một tí cảnh giác trong khi đó người thanh niên trong đôi mắt giống như có ý cười nhìn về ba người Thiên Minh. Và cuối cùng là ông lão, ánh mắt ông lão bình tĩnh nhìn lướt qua cậu sau đó chuyển lên trên thân của lão Iros và Mulan .
Nhận thấy ánh mắt của ông lão, Iros nhìn thẳng vào mắt ông lão sau đó đưa tay trước ngực khẽ chào theo kiểu một vị quản gia.
Sau khi nhìn thấy thái độ và ánh mắt của Iros nhìn mình, đôi mắt ông lão xẹt qua một vệt hứng thú .
Chuyển ánh mắt về phía Thiên Minh, ông lão trầm giọng nói :
"Rất làm phiền cậu đã đến, cứ tự nhiên . "
Thiên Minh khẽ gật đầu thể hiện sự cảm ơn sau đó kéo chiếc ghế ngồi xuống , còn hai người Iros và Mulan yên lặng đứng sau lưng Thiên Minh. Nhìn thái độ của hai người với Thiên Minh, giống như nhận ra điều gì, đôi mắt ông lão né qua hai vệt sáng sau đó nhạt đi .
Ông lão đối với Thiên Minh tỉnh táo nói :
"Đầu tiên ta sẽ giới thiệu trước. Ta tên là Nguyễn Ngọc Bác Văn, cậu có thể gọi ta là Văn lão và ta là người yêu cầu gặp mặt cậu hôm nay ."
Sau đó Văn lão lần lượt đưa tay chỉ về người đàn ông cùng với người thanh niên sau đó nói :
"Vị mặc quân phục này là Đại tá Nguyễn Trọng Hùng còn người thanh niên này là Thiếu Tá Dương Thế Uy ."
Văn lão nhìn sang Thiên Minh đặt câu hỏi:
"Vậy còn cậu và hai người phía sau thì sao."
Thiên Minh đối với mỗi người gật đầu cười lịch sự sau đó giới thiệu bản thân :
"Ta tên là Trần Thiên Minh , đến từ thành phố Bắc Tuyết ."
Sau đó hắn chỉ vào Mulan và Iros cười giới thiệu :
"Còn vị này gọi là Iros cùng vị này gọi là Mulan, cũng đến từ thành phố Bắc Tuyết."
Khóe miệng ông lão khẽ giật, nở nụ cười thâm ý nhưng không nói thêm gì.
Ngồi ở một bên đại tá Hùng nhìn sang Mulan đang đứng phía sau Thiên Minh, khuôn mặt có sự cảnh giác sau đó hỏi:
"Người nước ngoài, vậy các người có giấy phép nhập cư được cấp phép chưa."
Thiên Minh phất tay, một bộ thái độ phủ nhận:
"Đương nhiên là có giấy phép rồi."
Nói xong, hắn cúi người xuống ba lô đem theo sau đó mở ra lấy ba phần giấy tờ chuyển qua cho vị đại tá Hùng.
Vị đại tá nhìn giấy phép mà Thiên Minh đưa sang, cười lạnh sau đó hỏi với giọng điệu phẫn nộ:
"Giấy phép từ Hắc xà bang đấy à, thú vị đấy, ngươi nghĩ loại giấy phép này đượ công nhận sao."
Khuôn mặt Thiên Minh tương đối bình tĩnh làm ra biểu tình ngạc nhiên hỏi lại:
"Hắc xà bang, ngài đang nói gì vậy đại tá."
Vị đại tá còn muốn nói thêm điều gì đó, bất ngờ ngồi ở một bên im lặng từ nãy đến giờ thiếu tá Uy với nụ cười rực rỡ trên môi, hắn ta bình tĩnh nói với đại tá Hùng:
"Đại tá Hùng, dù gì thì vị thanh niên này rõ ràng đã nói không biết về Hắc xà bang, ngài cũng đừng truy hỏi như thế, thật bất lịch sự. Còn nữa dù sao cả ba người miễn có đủ giấy tờ là được, đâu cần biết mục đích hay xuất xứ đúng không."
Nghe lời nói của thiếu tá Uy, vị đại tá tức giận đập mạnh vào bàn với khuôn mặt âm trầm mở miệng nói:
"Như thế là trái với pháp luật, ta có thể hiểu ngài đang bao che cho họ đúng không, thiếu tá Uy."
Văn lão ngồi ở giữa hai người, đưa tay ra hiệu hai người ngừng lại sau đó bình tĩnh nói:
"Việc đó để bàn luận sau, hai vị cũng biết lần này ta mời hai vị tới với mục đích gì mà. Cứ tranh luận như thế đang khiến cho người trẻ tuổi cười đấy."
Đại tá Hùng muốn nói gì nữa nhưng nhìn biểu tình trên khuôn mặt Văn lão sau đó liếc nhìn nụ cười trên mặt thiếu tá Uy mà có phần khó chịu ngồi xuống.
Thiên Minh ở một bên quan sát tranh luận của ba người, đôi mắt Thiên Minh híp lại do nụ cười trên khuôn mặt, nhưng trong con mắt của hắn lại giấu thật sâu một vệt ngạc nhiên xuất hiện trong đôi mắt của hắn.
"Khá lắm, diễn đúng là hay đến mức đáng ngạc nhiên đấy." Thiên Minh thầm nghĩ.
Nếu không phải lão Iros với ma pháp thăm dò của lão ta cảm nhận được sự giám sát từ thành phố Bắc Tuyết đến tận nơi này cộng với tinh thần lực của hắn có thể cảm nhận được chi tiết những sự giả tạo trong hành vi và ngôn ngữ của vị đại tá này không thì hắn cũng đã tin thái độ đó rồi.
Đáng tiếc, mọi chuyện không có nếu như.
Xem ra bọn họ đã kế hoạch sẵn gặp hắn thì rất có thể bọn họ đang mưu tính cái gì đó về bản thân hắn và đoạn đối thoại vừa rồi chắc chắn là một lời cảnh báo đến hắn.
Thật thú vị đấy.
Thế nhưng, hắn có thể không thèm chú ý đến lời cảnh báo này nhưng đúng là cuộc gặp mặt lần này mang cho hắn một bất ngờ khá lớn đấy.
Chính là sự xuất hiện của người thanh niên lịch sự đang ngồi tay trái Văn lão vừa mở miệng nói giúp hắn này.
Sự quen thuộc của hình dạng người thanh niên khiến Thiên Minh có thể cảm nhận được nhịp tim của mình đang đập nhanh hơn, một cảm giác lạnh cả sống lưng xuất hiện làm phía sau lưng của hắn toát mồ hôi .
Với ông lão, từ khi nhận ra thân phận của Nguyễn Ngọc Uyển Linh thì hắn đã có suy đoán về người mà hắn sắp gặp có thể là vị thống lĩnh xếp thứ tư trong Thất thống lĩnh. Còn với người đàn ông mặc quân phục dù là kiếp trước thì hắn cũng chưa từng nhận ra hay nghe đến tên của người đàn ông này.
Thế nhưng .... với người thanh niên , cái tên của người thanh niên đối với hắn có vẻ vô cùng chói tai và ngoài ý muốn .
Dương Thế Uy - Đây là tên của vị thống lĩnh thứ bảy trong Thất thống lĩnh của Chiến Tự. Cũng là vị thống lĩnh thần bí nhất trong bảy người và đương nhiên cũng trẻ tuổi nhất trong bảy vị thống lĩnh .
Con đường quật khởi của vị thiếu tá này mang đậm sắc thái truyền kì, thậm chí có thể nói khó tin.
Với xuất thân bình dân, khi mạt thế bắt đầu buông xuống chỉ trong vòng 1 năm vị này leo lên trở thành thiếu tướng quân đội hơn nữa còn được bổ nhiệm làm một trong bảy vị thống lĩnh tối cao bởi Siêu Phàm Nghị Viện.
Mặc dù có nhiều người nghi ngờ việc bổ nhiệm này nhưng không có bất kì ai nghi ngờ tài năng của người thanh niên này.
Vị đệ thất thống lĩnh này được đồn đoán sở hữu một tài năng quân sự kiệt xuất trong việc điều tra tình báo, thẩm vấn tù phạm cùng với quyết sách chiến lược. Hơn nữa bản thân của người thanh niên này còn là một chức nghiệp giả vô cùng hiếm thấy - Tâm linh ma thuật sư .
Mặc dù những thông tin về chức nghiệp giả này vô cùng ít ỏi nhưng chẳng có bất kì ai dám can đảm xem thường chức nghiệp này cả.
Tâm linh - với tư cách là một trong sáu pháp tắc thuộc cấm kị pháp tắc của vũ trụ. Chỉ có kẻ ngu mới dám xem thường về mức độ nguy hiểm và quỷ dị của nó .
Cùng với năm cấm kị pháp tắc còn lại là thời gian, không gian, hiện thực, linh hồn, sức mạnh, tất cả chúng được liệt vào trong những cấm kị pháp tắc mà dù là thứ nguyên sinh vật nhắc đến vẫn có thể thấy sự e ngại sâu trong bản năng của chúng .
Bất kì chức nghiệp hay năng lực liên quan đến các pháp tắc cấm kị này đều được dán mác nguy hiểm dù tại bất kì vị diện nào hay bất kì chủng tộc nào trong vũ trụ .
Hơn nữa quan trọng nhất ......
Đôi mắt Thiên Minh lóe qua vệt ngưng trọng và ngoài ý muốn .
Vấn đề là tại sao vị này lại xuất hiện ở đây ?
Với tư cách là vị thống lĩnh duy nhất xuất thân bình dân, sự tích của vị này được người ta tìm hiểu rất kĩ và theo thông tin mà hắn biết vị này hiện giờ đáng lẽ ra không nên ngồi đây.
Nếu như hắn không nhầm thì vị này sau một tháng khi mạt thế bắt đầu mới tham gia quân đội cơ mà.
Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này?
Chẳng lẽ lại là hiệu ứng hồ điệp sao. Nhưng có cần như vậy khuyếch đại hay không.
Xem ra hắn cần làm rõ chuyện xảy ra với trường hợp này nếu như không muốn những kí ức trong đầu mà hắn dựa vào trở thành một đống phế thải. Ít nhất hắn cũng phải kiểm tra mức độ ảnh hưởng của sự thay đổi .
Hít một hơi thật sâu để cho mình bình tĩnh lại, Thiên Minh nhìn thoáng qua người thanh niên sau đó quay đầu về phía lão tướng đang ngồi đánh giá ba người, nói bằng giọng nghi hoặc:
"Không biết ngài cho gọi ta đến đây có việc quan trọng gì không ?"
Văn lão nhìn Thiên Minh một lúc, sau đó mở miệng hỏi một câu khiến Thiên Minh tương đối bất ngờ :
"Dạo gần đây ngươi có nhận thấy điều gì bất thường không."
Thiên Minh không chút suy nghĩ nói :
"Ta có thấy vài chuyện bất thường, ta thậm chí chuẩn bị đem báo những chuyện này với cảnh sát nữa ."
Nghe câu nói của hắn , Văn lão bất chợt run bàn tay đang cầm tách trà sắp đưa lên miệng. Uyển Linh đứng sau lưng Văn lão ngạc nhiên liếc hắn một cái, hai vị còn lại đưa mắt nhìn nhau.
Hai người Mulan và Iros đứng sau lưng hắn khóe miệng khẽ giật một cái sau đó quay về biểu tình nghiêm túc.
Lão Iros nghiêm chỉnh đứng sau lưng Thiên Minh, khẽ liếc mắt nhìn thái độ của ba người khi nghe câu trả lời ở trong lòng thầm than:
"Tiểu hồ ly a, không hổ là thần sứ đại nhân. Một câu trả lời thành thật lúc này thật sự quá hợp lý, vừa thể hiện lập trường còn nắm quyền kiểm soát những thông tin mình đưa ra cho đối phương."
Không khí bất chợt cứng đờ bởi một câu trả lời có phần ngoài ý muốn.
Văn lão đưa tay đặt chung trà xuống bàn, khẽ trầm ngâm sau đó nhìn Thiên Minh cười hỏi :
"Ngươi nhận thấy sự bất thường gì ?"
Thiên Minh nhớ lại về con oán linh thái độ sau đó vô cùng thành thật nói :
"Ta thấy một sinh vật kì lạ, nó mang đến cho ta cảm giác không giống như con người, nếu muốn hình dung kĩ hơn thì nó như là ... một linh hồn trong lời kể vậy ."
Khuôn mặt Văn lão chợt xuất hiện sự trầm trọng, vị tướng quân già thở dài một hơi sau đó nói :
"Lại một loại quái vật mới sao, ta chẳng ngạc nhiên gì về sự xuất hiện của nó, dù sao đã gần 3 ngày liên tục các vụ như thế này diễn ra trên khắp Việt Quốc rồi. Đủ loại quái vật được báo cáo khiến chúng ta trở nên vô cùng đau đầu"
Văn lão quay sang nhìn Thiên Minh với ánh mắt dần thâm thúy sau đó nói :
"Ta muốn hỏi ngươi một câu nữa. Ngươi đánh giá như thế nào về quốc gia này."
Thiên Minh nhìn ánh mắt của Văn lão, khẽ tha thở một tiếng "đến rồi" trong lòng , có phần trầm ngâm sau đó nói:
"Rất tốt và ta luôn có thiện ý với đất nước này. Nếu có bất kì sự giúp đỡ nào muốn có cứ việc nói, ta sẽ giúp đỡ hết sức."
Nghe Thiên Minh nói xong, Văn lão đưa mắt ngắm nhìn hắn và Mulan với Iros đang đứng sau lưng hắn, cảm khái nói :
"Thế thì thật sự rất tốt, dù gì ban đầu ta thật sự khá ngạc nhiên khi chỉ với ba ngày một người bình thường lại trở nên mạnh mẽ với những năng lực kì lạ như vậy đấy. Có lẽ các người sẽ có ích hơn so với những đội đặc nhiệm mà chúng ta đã đi do thám."
Khuôn mặt Thiên Minh có sự nghi hoặc, hắn hỏi lại Văn lão với giọng điệu nghi ngờ :
"Đội đặc nhiệm ?"
Văn lão im lặng không nói gì , ngồi ở một bên đại tá Nguyễn Trọng Hùng mở miệng giải thích :
"Hai ngày trước khi có thông tin về những vụ quỷ dị này, quân đội đã phái một đội đặc nhiệm đến nơi xảy ra vụ án gần nhất ở Vĩnh Thịnh để điều tra ."
Giọng nói của vị đại tá hung hãn này mang theo tí bi thương :
"Mười hai chiến sĩ đặc nhiệm hạng A , trang bị hiện đại nhất , huấn luyện tốt nhất ,....tham gia nhiệm vụ này. Sau khi đến nơi xảy ra vụ việc , trạm thông tin nhận được những âm thanh lạ thông qua máy truyền tin và cho đến khoảng 15 phút sau họ đã hoàn toàn mất thông tin . Một nhóm khác được phái vào , chỉ còn lại mười một bộ thi thể tử trạng kì lạ cùng với một người mất tích đến nay vẫn chưa rõ ràng là còn sống hay chết."
Ánh mắt vị Đại tá này chuyển sang hướng Thiên Minh mang theo tí cuồng nhiệt nói:
"Thế nhưng nhờ vào một sự giúp đỡ từ vài người, chúng ta đã đang tiên hành truy sát con quái vật đó. Khi xem đoạn video từ camera hành động thì ta rất ngạc nhiên, rốt cuộc các ngươi dùng cách nào mà có thể nắm giữ những năng lực vượt xa người thường như vậy."
Nhìn cái ánh mắt cuồng nhiệt như muốn chia mình ra thành từng miếng để nghiên cứu của vị đại tá thô bạo này , đôi mi Thiên Minh khẽ nhíu .
"Uy hiếp và cảnh báo cho ta biết chính phủ cũng có những người như ta sao. Mặc dù không có ích gì hết với hắn nhưng nếu là thức tỉnh giả bình thường có thể đã bị ép vào khuôn khổ rồi." Thiên Minh ở trong lòng nói nhỏ.
"Đại tá Hùng, xin chú ý thái độ của ngươi, ngươi là quân nhân đấy ." Văn lão ở một bên bất mãn khiển trách .
Khuôn mặt vị đại tá chợt cứng đờ , sau đó đứng người lên cúi đầu nói:
"Thật xin lỗi, Tướng quân "
Sau đó quay sang Thiên Minh nói :
"Xin lỗi, là do ta quá kích động ."
Thiên Minh nhẹ gật đầu ra hiệu vị đại ta này không cần bận tâm, sau đó đối với Văn lão nói :
"Ta không biết xảy ra chuyện gì nhưng ta cảm giác mình có một năng lực vô cùng kì lạ vào vài ngày trước, cả hai vị phía sau ta cũng vậy."
Hắn liếc nhìn sang lão Iros mở miệng nói:
"Cho họ thấy năng lực mà ngươi có thể làm được đi, tốt nhất là chứng minh được với họ"
Nghe câu nói có thâm ý của Thiên Minh, lão Iros khẽ gật đầu sau đó nhìn sang một bình hoa đang đặt ở một nơi xa, chỉ tay vào nó và ngâm khẽ:
"Pháp sư chi thủ"
Iros sử dụng tinh thần lực câu thông nguyên tố xung quanh tạo thành một đồ án ma trận khắc trong đầu của lão với tốc độ nhanh chóng sau đó đồ án sáng lên.
Trước thân thể của lão ở hiện thực xuất hiện một đồ án kì lạ như trong đầu với những đường vẽ kì lạ.
Một cánh tay trắng hoàn toàn do khí áp tạo thành vươn ra từ ma trận sau đó cánh tay nhanh chóng kéo dài ra và nắm chặt vào bình hoa đặ cạnh cửa sổ. Bàn tay trong suốt nắm lấy bình hoa đưa lên không trung sau đó siết chặt khiến bình hoa bể nát và lả tả rơi xuống sàn tạo thành những tiếng "loảng xoảng"
Lão Iros kết thúc ma pháp của mình, cả ma trận và cánh tay dần hóa thành nhưng vệt sáng trắng sau đó tiêu tán trong không trung. Nhìn những người xung quanh đang khiếp sợ và kinh ngạc nhìn mình, Iros bình tĩnh đi đến sau lưng của Thiên Minh.
Văn lão nhìn hướng Iros, cặp mắt già nua híp lại giống như đang suy nghĩ chuyện gì sau đó ánh mắt bí mật nhìn cháu gái của mình đang nhìn hướng Iros với ánh mắt sáng rực tràn đầy hiếu kì.
Văn lão bình tĩnh nhận xét:
"Đây là năng lực thật sự rất kinh khủng, với năng lực này ta nghĩ vị lão quản gia này dư sức trở thành một vị sĩ quan. Ngài thấy sao."
Lão Iros vừa định mở miệng từ chối nhưng ánh mắt vô thức nhìn thấy Thiên Minh ở phía trước gật đầu, Iros trầm ngâm một lúc sau đó nói với giọng điệu lịch sự:
"Vậy rất cảm ơn ngài."
Văn lão nhìn sang hai người Thiên Minh sau đó có phần hiếu kì hỏi:
"vậy còn hai người."
Thiên Minh nhìn khuôn mặt hiếu kì của Văn lão cùng với ánh mắt của những người khác, không chút do dự nói:
"Ta hoàn toàn là người bình thường còn vị này có một tí kĩ xảo chiến đầu nên không thể hiện được. Xin thứ lỗi.'
Nghe giọng điệu của hắn, vị thiếu tướng này khong nói gì thêm chir là nhìn sang Dương Thế Uy mở miệng hỏi:
"Thiếu tá, ngài có cần hỏi gì hắn không."
Người sau bình tĩnh nói:
"Trùng hợp rằng ta vừa mới có câu hỏi đôi với ba người."
Hắn nhìn ba người Thiên Minh sau đó cười nói:
"Vậy không biết con oán linh đó bây giờ đang ở đâu nhỉ."
Thiên Minh nhìn nụ cười trên mặt vị này, thầm than một tiếng. Bình thường khi nghe về con quái vật người bình thường sẽ chỉ hỏi"vậy con oán linh đó như thế nào" đâèng này vị này lại hỏi thẳng con oán linh đó đang ở đâu tức là khẳng định luôn nó còn sống.
Xem ra có một số chuyện mà bản thân hắn không biết bị vị này nắm thóp thì phải.
Thiên Minh bình tĩnh nhìn sang thiếu tá này, ánh mắt có phần bất đắc dĩ nói:
"Con quái vật đó quá mạnh nên chúng tôi chỉ có thể bỏ chạy, thật sự không biết tung tích của nó được ."
Thiếu tá Uy nhìn Thiên Minh với ánh mắt kì dị khiến người sau vô cùng khó chịu, sau đó cười nói:
"À vậy không có gì, ta chỉ là hiếu kì về con quái vật đấy mà."
Nhìn thật sâu hai người, Văn lão nở nụ cười sau đó nói :
"Vậy nếu thiếu tá đã nói xong, vậy chúng ta đến trọng điểm vấn đề bây giờ. Ba người có hứng thú gia nhập quân đội hay không."
Khẽ thở dài một hơi, cuối cùng cũng đến vấn đề, Thiên Minh nói :
"Ta và hai người họ rất muốn gia nhập quân đội để cùng bảo vệ đất nước."
Vị đại tá Hùng ở một bên nghe quyết định của Văn lão, vội vàng lên tiếng hỏi:
"Ngài quyết định như thế này có quá sơ sài hay không, dù sao thì....."
Văn lão hơi phất tay ngăn hắn nói tiếp, cũng không đưa ra giả thích chỉ nhàn nhạt nói :
"Ta biết ngươi muốn nói gì."
Nói xong Văn lão quay sang thiếu tá Uy mở miệng hỏi :
"Thiếu tá Uy, ngươi nghĩ sao về quyết định này?"
Vị thiếu tá này khẽ nhìn qua vị đại tá Hùng đang bất mãn cùng cực độ khó chịu nhìn mình, sau đó nhìn về hướng Thiên Minh nở nụ cười nói :
"Hẳn là ngài cũng đã quyết tâm trong việc này rồi, hơn nữa với tình thế bây giờ thêm một quân nhân sẽ tốt hơn thêm một tội phạm, có đúng không Thiên Minh ."
Thiên Minh trầm mặc không nói .
Văn lão nghe giọng nói của vị thiếu tá sau đó nhẹ nhàng ho một tiếng rồi quay đầu qua đối với Thiên Minh nói :
"Ngươi thật sự muốn không có ý kiến về quyết định này sao ."
Thiên Minh nhẹ nhàng gật đầu .
Nhìn thấy hắn gật đầu, Văn lão nói :
"Chúc mừng ngươi thượng sĩ quan Trần Thiên Minh ! ta hi vọng ngươi sẽ tỏ ra hữu ích trong chiến dịch lần này , còn về giấy phép ta sẽ lo xong cho ngươi trong ba ngày."
Nở nụ cười, giọng nói Thiên Minh mang theo sự kích động nói với Văn lão :
"Quá tốt rồi , ta nhất định sẽ thực hiện đúng nghĩa vụ của mình."
Nghe hắn nói như vậy, Văn lão nhẹ nhàng gật đầu hài lòng sau đó nói với Uyển Linh đang đứng nghiêm túc sau lưng của mình :
"Mang vị tân nhiệm sĩ quan này đến nơi ở mới, mọi chi phí sẽ do quân đội gánh chịu ."
Nguyễn Ngọc Uyển Linh mở miệng nói :" Vâng, Tướng quân ."
Sau đó đi về phía Thiên Minh ra dấu mời .
Thiên Minh nhẹ nhàng gật đầu sau đó đi sau lưng vị điện hạ tương lai này ra khỏi phòng họp.
Sau khi Thiên Minh rời đi, căn phòng lâm vào trầm mặc .
Một lúc sau, Văn lão nhẹ nhàng đi đến giá sách rút ra một bản tài liệu nằm trong giá sách sau đó quay về ngồi lại chỗ ngồi của mình .
Một bảng thông tin vô cùng cặn kẽ về Thiên Minh xuất hiện trong xấp tài liệu được ông nắm trên tay .
Tiếng niệm của văn lão vang lên trong căn phòng họp cổ kính .
"Trần Thiên Minh, nam, tuổi tác 20, sinh viên đại học công lập Vũ Hinh chuyên ngành Tâm lý học. Cha mẹ mất sớm từ nhỏ do tai nạn giao thông, cuộc đời không có gì bất thường từ nhỏ đến lớn ."
"Tính cách trầm mặc, ít nói, rất thiếu sự giao lưu ,..ngoài ra không có sự bất thường tính cách."
Văn lão niệm xong quay đầu đối với hai người còn lại nhẹ giọng hỏi:
" Thấy sao?"
Vị đại tá bộ dáng thô cuồng này hiện giờ như biến thành người khác, nhẹ giọng nói :
"Rất thú vị người trẻ tuổi, ta cảm nhận sự tự tin mạnh mẽ đến từ hắn. Ta thật sự ngạc nhiên vì thứ mang đến sự tự tin cho hắn thế nhưng ta không cảm nhận được ác ý nên ta không phản đối,"
Văn lão quay đầu sang nhìn vị thiếu tá trẻ tuổi hỏi :
"Còn ngươi ?"
Vị thiếu tá khiến Thiên Minh khiếp sợ này khẽ suy tư sau đó nói :
"Hành vi cử chỉ của hắn vô cùng không hợp, hắn mang đến cho ta cảm giác không giống một người thanh niên 20 tuổi bình thường mang đến, cũng không giống như một kẻ ngông cuồng tự đại đắc ý vì vừa thức tỉnh năng lực mạnh mẽ. Quá bình tĩnh. ."
"Thú vị hơn là người trung niên và lão già đứng sau lưng hắn, ta nhận thấy hắn ta có sự nguy hiểm và nói thế nào nhỉ .... họ có vẻ còn so với chúng ta tưởng tượng nguy hiểm hơn."
Nghe lời nhận xét từ vị thiếu tá này, Văn lão nhìn vào bức hình chụp của Thiên Minh trong hồ sơ nhẹ giọng nói :
"Mặc dù hắn có bí mật che giấu nhưng ít nhất hắn ta không ác ý hơn nữa có vẻ sẽ rất hữu dụng. Quốc gia này còn chưa đến mức ngấp nghé bí mật của người khác mà sống. Chiều này ta sẽ đích thân đi đệ đơn lên chủ tịch về chuyện này ."
Liếc nhìn hai người, Văn lão nói : " Giải tán đi ."
Hai người đứng dậy khẽ chào, sau đó bước ra căn phòng họp .
Hai người vừa bước ra cửa, Nguyễn Ngọc Uyển Linh đã quay lại căn phòng.
Cô nhìn ông lão đang cầm xấp hồ sơ trầm tư có phần nghi hoặc hỏi :
"Ông nội, ngài nghĩ sao về hắn, có vẻ như ngài rất nghiêm túc trong chuyện lần này."
Văn lão nhìn cháu gái của mình, nhẹ nhàng thở dài sau đó nói :
"Chẳng có một tên nào là dễ chơi cả, người thanh niên này mang đến cho ta cảm giác vô cùng kì lạ .Đây là người thứ hai mang đến cho ta cảm giác này."
Khuôn mặt Uyển Linh lộ vẻ hiếu kì, nhẹ giọng nói :
"Vậy còn người thứ nhất là ai ?"
Ánh mắt văn lão xẹt qua một vệt thâm thúy, giọng điệu bình tĩnh nói :
"Vị thứ nhất cũng là người trẻ tuổi , chính là vị thiếu ta Dương Thế Uy đó ..."
Bên ngoài hành lang, hai vị đại tá và thiếu tá khẽ gật đầu với nhau sau đó quay đầu đi hai hướng .
Vị thiếu tá Dương Thế Uy đang bước đi chợt ngừng lại, hắn đưa ánh mắt xuyên qua cửa kính lầu ba , ngắm nhìn hai người đang được tiếp viên khách sạn dẫn đi thông qua lớp kính cửa sổ .
Chính là ba người Thiên Minh .
Một vệt thất sắc huyễn quang xẹt qua đôi mắt của hắn khiến khuôn mặt cười lịch sự của hắn trở nên vô cùng quỷ dị.
Đang bước đi Iros và Mulan giống như cảm ứng được điều gì, ngẩng đầu lên nhìn vào tầng 3.
Thiên Minh đi phía trước thấy tiếng bước chân của hai người dừng lại, hắn nghi hoặc hỏi :
"Có chuyện gì sao Mulan, Iros ."
Khuôn mặt Mulan bình tĩnh, giọng điệu khàn khàn nói :
"Không có gì , đại nhân."