Sau nhiều ngày lặn lội thì Trần Thông cũng mò gần đến vị trí căn cứ đồng minh đã tiết lộ. Càng đi Thông càng phấn khích để được gặp vị đồng minh mà mọi người đồn thổi là " anh hùng này".
Theo dân gian kể thì vị đồng minh này đã chỉ huy 150 tinh binh phục kích rồi tấn công đoàn lính di chuyển của bọn Chian. Sau đó thì để diệt tận gốc nên đã điều quân đến tận sơn trại mà diệt cả sơn trại.
Dù không biết thật bao nhiêu nhưng việc chiến thắng Chian là ko thể chối cãi, việc này khiến cho lòng quân Heoter một niềm hân hoan mãnh liệt. Trong đó Trần Thông cũng không ngoại lệ.
……
Dọc theo con đường đang đi thì đến trưa bỗng từ xa có một đoàn xe chạy đến. m thanh ù ù vang lên cùng với đó là nơi xa xuất hiện 4 chiếc xe tải được bọc théo bên ngoài rất kỹ .
Phía trên nóc phía sau chiếc xe có một tháo tròn gắn một khẩu súng máy đang quay tròn tìm mục tiêu. Lúc này khi đến gầm đám Trần Thông thì chúng đồng loạt ngắm về phía trước.
Xe tải chạy chậm dần rồi dừng lại , lập tức một âm thanh to tiếng liền la lên:
" Phía trước là ai, mau khai báo, các vị bước vào lãnh thổ Soviet chúng tôi( Khôn lúc chập mạch đã quyết định kiến tạo Liên Xô ở dị giới). Yêu cầu khai báo nếu không chúng tôi sẽ nã súng. "
Trần Thông nghe thế thì cũng giật mình nhớ ra, họ đi thì đi mà chả có báo trước với bên đồng minh. Để tránh ăn đạn oan thì đành cất bước đến cùng hô to:
" Tôi là Trần Thông , chỉ huy đại đội du kích trực thuộc quân chủ lực quận Direbogs. Chúng tôi đến đây theo lệnh Tổng Đốc quận là Trần Cường . "
Lập tức một âm thanh liền đáp lại với giọng nghi ngờ:
" Thế các người đến đây làm gì a. Tôi nhớ đâu được thông báo sẽ có đoàn từ Tổng Đốc tới. "
Nghe đến đây thì Tràn Thông liền giải thích:
" là Tổng Đốc nghe tin các vị đã đánh sập một sơn trại của Chian nên ngài muốn tôi mang vật tư đến xem như khen thưởng. Ngoài ra sợ các vị sẽ bị Chian trả thù nên điều chúng tôi đến hỗ trợ ít lâu. "
Lúc này thì đoàn xe tải đã đến gần, khi nhìn thấy đám lính có đồng phục màu nâu đất chuẩn quân phục Heoter thì Lê Nghĩa cũng thở ra một hơi.
……
Vâng ,trên xe tải chính là Lê Nghĩa, sau khi Khôn ra lệnh tìm cách tạo ra lực lượng cơ giới nên Nghĩa đã xin 500 điểm cuối cùng làm kinh phí.
Vì vốn không cần quá mức nên với 500 điểm đã có 1 phương án được đưa ra. Phương án đó là nâng xe tải Model TT lên chuẩn xe bọc thép Model FT-B.
Đây là bản nâng cấp từ xe Ford Model T và biến thể, chúng được lắp kín giáp thép nhẹ dày 8mm . Chúng có 1 tháp súng máy xoay 360 độ phía sau để lắp các loại súng máy .
Hiện bản Khôn có thì là từ xe Model TT nên gầm to hơn và chắc chắn hơn. Chính sát thì xe nặng tầm 1,5 tấn với thành viên hai người là lái xe và xạ thủ. Nhưng trong đó có một chiếc đặc biệt làm xe chỉ huy thì khác.
Xe chỉ huy giống với xe thường nhưng tháp súng cao hơn và không xoay được, chúng có chức năng chứa bộ SCR 54A để liên lạc. Thành viên gồm ba người gồm lái xe, xạ thủ và chỉ huy kiêm điện đàm .( mẩu gốc Model T thì ko thể do cái thân sau nhỏ nhưng do lấy khung của Model TT nên cái thân sau rộng và dài đủ chỗ cho người thứ 3 và bộ điện đàm.)
Xe có thể lắp súng máy hạng nặng 7,62 mm hoặc các súng máy phòng không cỡ 12,7mm. Hiện Khôn tạm cho lắm mấy khẩu M1909 dùng đỡ. Động cơ và khung gầm vẫn thế nên trừ việc do trọng tải nên chỉ chạy được tối đa 50km/h ra thì tầm hoạt động nâng lên 250km do có xăng dự trữ.
Nói chung ko thể chơi như tank là đấu pháo nhưng có súng máy thì lùa bộ binh chạy như vịt là chắc chắn. Thêm nữa Khôn biết Nghĩa vốn giỏi chơi cơ giới nên dại gì mà không thử một lần.
….
Lúc này thì Trần Thông liền đưa thư từ ra làm chứng cùng cho Nghĩa kiểm tra sơ qua hàng hoá . Sau đó thì với 4 chiếc FT-B dẫn đường cùng yểm hộ đi về căn cứ( nói trắng ra là giám sát).
Lúc gần đến căn cứ thì Trần Thông liền nhìn đến một công trường khá hoành tráng. Hàng chục người đang dùng nông cụ chặt cây dọn đất để làm đường, với đó là hàng tá ô tô đang vận chuyển số gỗ cùng đất đi đâu đó. ( vào nhà máy điện và nhà máy quặng)
Dọc theo con đường , càng đi Trần Thông càng bất ngờ vì số quân tuần tra đã lên đến xấp xỉ 100 người . Trần Thông thầm nghĩ:" Chẳng phải báo cáo ghi họ chỉ có 150 lính thôi sao. Tại sao họ lại cho tuần tra nhiều quân thế. "
Lúc đến căn chứ thì Trần Thông mới tá hoả vì khi bước vào khu Căn Cứ , các dãy nhà được xây dựng dù xập xệ nhưng ngây ngắn và có phân khu rõ ràng.
Nơi xa là cả một khu vực mà phát âm thanh máy móc nghe phát biết ngay là khu vực công nghiệp. Nhìn về 1 công trình cao to mà hiện đại làm Trần Thông phải hoài nghi nhân sinh. Toà nhà cao mà nhìn chi tiết bên ngoài rất hiện đại nhìn là biết mới xây, Trần Thông liền ngây người làm sao Soviet có thể xây được nó.
Khi nhìn xa xa , một cánh đồng trồng đủ loại cây liền hiện ra. Màu xanh tươi tốt khiến Trần Thông khá bất ngờ . Lúc này thì Trần Thông thầm nghĩ "Quanh đây làm quá có sông hồ thì họ lấy nước từ đâu "
Nhìn kỹ một chút thì Trần Thông mới thấy được mấy cái giếng cùng một con suối nhỏ phía xa. Lúc này thì giải đáp cho vấn đề nguồn nước .
……
Sau một lát ngó nghiêng ngó dọc thì cuối cùng Trần Thông được dẫn đến Toà Chỉ Huy. Lúc này Trần Thông nhìn thấy một tòa nhà cao lớn . Nó mang một cảm giác áp bách và quyền lực.
Khi đến trước tòa nhà này, Trần Thông phải bỏ lại tất cả mọi thứ có thể sát thương và kiểm tra người. Vốn khá khó chịu nhưng khi nghe Lê Nghĩa bảo rằng bên trong là nơi ở của Thống Đốc liền hiểu ra.( Khôn vì muốn tỏ ra căn cứ là thể loại quân sự , nên khi công bố liền tự nhận mình là Thống Đốc và căn cứ theo chế độ quân sự)
Vừa cho xét người xong thì Trần Thông liền bước vào. Ngay lập tức một đội Tiêu Binh liền làm động tác chào theo nhịp với Trần Thông. Hành động gọn gàng theo nhịp một cách chuẩn chỉ nhất. Sau đó số Tiêu binh liền cất tiếng :
" Chào ngài đã đến thăm Soviet, chúng tôi vô cùng hoan nghênh sự viếng thăm của ngài"
Lúc này Trần Thông ngẩn người vì sự kỷ luật này, mọi hành động dứt khoát và đồng loạt, hành động cử chỉ chục người như một. Đặc biệt ở chỗ mọi câu nói đều đồng loạt ,có thể nói sự kỹ luật của Tiêu Binh làm Trần Thông nhìn nơi được gọi là Soviet này bằng ánh mắt khác.
Bước vào sâu hơn càng khiến Trần Thông bất ngờ này chuyển sang bất ngờ khác. Nơi này quá hiện đại, từ đèn trong toà nhà đến hệ thống thông gió, rồi màn hình lập thể cùng các loại thiết bị đều quá mức hiện đại.
……..
Nhìn cách cửa gỗ to lớn trước mặt,lại nhìn Lê Nghĩa cùng tùy tùng làm động tác mời vào . Trần Thông liền hiểu rằng vị Thống Đốc của nơi gọi là Soviet này đang đợi bên trong.
Lý Nghĩa vương tay đẩy cánh cửa vào, bên trong là một văn phòng khá cổ kính. Mang đậm hơi thở của trước tận thế , một bộ sô pha có các tách trà sứ tao nhã, xung quanh là các vật dụng như tủ sách vv.
Khi nhìn về bàn làm việc thì Trần Thông lại giật mình. Thầm nghĩ " Chả nhẽ Thống Đốc của nơi này là trẻ con ư". Càng nhìn Trần Thông càng chắc chắn vị Thống Đốc này là trẻ con vì dù gương mặt có vết tang thương cùng ánh mắt của kẻ lãnh đạo. Nhưng không thể làm bay đi nét trẻ thơ cùng sự tinh khiết của sự hồn nhiên.
Biết nhìn và đoán tiếp chẳng thể làm đượ gì nên Trần Thông cất tiếng:
" Thưa Thống Đốc, tôi là 1 tướng lãnh thuộc dưới trướng ngài Tổng Đốc Trần Cương. Tôi đến đây để trước là gửi lời khen ngợi cùng chúc mừng chiến thắng vừa rồi đến với ngài. Sau thì Tổng Đốc muốn tặng ngày một số vật tư cùng 200 quân đánh thuê. Số vật tư thì trực tiếp gửi ngài còn lính đánh thuê thì sau một tháng họ sẽ theo tôi trở về, trong thời gian một tháng đó họ theo lệnh ngài chỉ huy"
Bây giờ thì đến Khôn ngẩn người, lúc đầu chỉ nghĩ là vài lời khách sáo nhưng không ngờ vừa có quà mà còn vừa có lính. Nên biết đó là tương đương 20% lực lượng của Khôn a, lúc này thì quá hời rồi.
" Ta đã biết, khi nào ngươi về thì nói lại với Tổng Đốc ta cảm tạ về số quà. Còn về số quân đánh thuê ngươi cứ để Lê Nghĩa chỉ huy, ta sẽ dùng họ cẩn thận không để lúc về thiếu ai đâu. Việc quan trọng hơn ta cần các ngươi gửi về. Việc này đó là ta có một số lượng lớn đạn và súng cần bán. Các ngươi mau báo về cho Tổng Đốc các người mua ko để ta còn bán."
Đoạn đầu Trần Thông còn gật gù cảm thấn nhưng nghe đoạn sau liền giật mình. Bán vũ khí lạnh còn đở này là bán súng và đạn a. Thứ mà được xem là vật tư chiến lược lại bị vị này nói bán như bán đồ chơi ấy.
Nghe thế Trần Thông gấp gáp:
" Ngài nói thật chứ an . Đây là bán súng đạn đó thưa ngài"
Nhìn sự gắp của Trần Thông, Khôn liền hô lớn:
" Lê Nghĩa , mang vị này đi thăm một chút kho vũ khí ,xưởng đạn và quân doanh đi."
Lê Nghĩa nghe tên mình liền bước vào:
" Rõ, thưa Thống Đốc"
,,,,,,,,,,,,,,,,,
PS: tác phải dùng 3 hôm mới viết xong chương do bận công việc. Giờ tác chỉ mong một điều là đọc giả lâu lâu bình luận chát với tác được ko a. Thật sự rất muốn bàn luận với ai đò về truyện.