(Tác giả: tất cả chỉ là giả tưởng, mọi tình tiết chỉ là giả tưởng đừng đặc nặng quá).
Trong 1 lớp học tòa nhà thứ hai, không gian xung lớp chỉ có ba người, hai nam một nữ, đồng phục học sinh lớp 12, cả ba nói chuyện rất vui vẻ.
Trong đó người nam và người nữ ngồi cùng nhau là một cặp đôi, người nam tên Dũng Khôi gương mặt anh tuấn, góc cạnh là nam thần và học bá của trường, gia thế cũng khủng bố không kém khi là con 1 đại tướng, nhà giàu thì khỏi bàn.
Mà người nữ kia cũng không kém, nàng là Thanh Liễu hoa khôi của trường, gương mặt xinh đẹp không góc chết, gia đình cũng thuộc dạng quyền thế, cả hai yêu nhau cũng là xứng đôi vừa lứa.
Mà người nam ngồi 1 mình kia là em trai song sinh của Thanh Liễu, Thanh Minh, dù học khá tệ nhưng được cái cũng đẹp trai, chơi thể thao giỏi nên cũng là nam thần trong mắt mấy học sinh nữ khác, cả ba là bạn thuở nhỏ của nhau cùng nhau lớn lên, nên khá thân thiết.
"Anh rể, ra trường hai người cưới lên hả, đừng quên thằng em rể này nhé" Thanh Minh chọc cái cặp đôi đang thả cơm chó cho mình ăn này.
"Yên tâm có thiệp mày, nhớ kiếm cô em dâu cho tao và mẹ đi, 18 năm tao chưa thấy mày yêu ai, tao với mẹ còn tưởng mày bê đê đó" Thanh Liễu nói lại làm Thanh Minh cũng câm luôn chứ biết nói gì giờ, bà chị nói quá đúng, Thanh Minh cũng muốn kiếm bạn gái nhưng không ai lọt vào mắt xanh của hắn cả.
"Em cũng muốn chứ bộ, khổ nổi chưa gặp người định mệnh của em thôi, chứ ai như chị, sinh ra đã có thằng bạn thân của em sẵn là chồng tương lai có luôn hôn ước" Thanh Minh tiếp tục chọc ghẹo chị của mình tiếp.
Lộp bộp Lộp bộp Lộp bộp.
Đang nói chuyện thì trời mưa, nhưng cả ba không quan tâm lắm lại tiếp tục nói chuyện với nhau, bỗng nhiên sau khi cơn mưa lạnh thì thân thể cả ba dau rất đau.
Dũng Khôi cùng Thanh Liễu Ngất đi chỉ Thanh Minh còn tỉnh, cơ thể đau như muốn nứt toác ra, càng lúc càng đau nhưng Thanh Minh không ngất ý trí của hắn vượt qua người thường, vì cảm nhận được nguy hiểm nên Thanh Minh không ngất đi.
Hắn từ nhỏ đã được cha của Dũng Khôi rèn luyện, kỹ thuật, sức mạnh, phản xạ mục đích duy nhất cho việc rèn luyện này là để bảo vệ người thân.
Cơn đau qua đi nhưng một cảm giác đáng sợ tràn lên đại não của Thanh Minh, cảm giác của sự chết chóc, Thanh Minh cảnh giác lay hai người kia dậy, đang lay thì phía sau cảm nhận được nguy hiểm theo bản năng mà quay lại một cú lao cực mạnh trúng vào kẻ đang tấn công.
Lực của Thanh Minh là biến kẻ tấn công văng ra trúng vào mấy cái bàn, xương cũng nứt ra, Thanh Minh nhìn kẻ kia là một học sinh nam, nhưng không giống con người, làn da tái xanh có chút xám, con mắt đỏ.
Học sinh kia lại đứng dậy lao đến tấn công Thanh Minh, Thanh Minh nhìn đánh giá thằng này chả lẽ bệnh dại rồi à, Thanh Minh cầm lấy cái ghế đập vào đầu của học sinh kia, học sinh kia ngã xuống máu chảy ra, nhưng nó có màu xanh lục hay vì màu đỏ, Thanh Minh nhận ra đây không phải nhân loại.
Thấy nó sắp đứng dậy Thanh Minh bồi thêm một cú đập bằng ghế xuống nát hết đầu của học sinh kia, Thanh Minh chả có cảm giác gì khi giết người kia, đây cũng chả phải lần đầu giết ai đó, nhưng kẻ này cũng chả tính là người nữa nên chả bận tâm làm gì.
Một viên tinh thạch màu xanh văng ra từ đầu của học sinh kia, Thanh Minh cầm lên không biết tại sao viên thạch này rơi ra từ não sinh vậy này.
Nhìn ngoài cửa thì Thanh Minh chết lặng còn quá nhiều sinh vật giống thằng này, bọn này nghe tiếng động thì chạy vào như đàn ông vỡ tổ, Thanh Minh thầm chửi, nó đơn thân độc chiến thì mấy thằng này tuổi l*n luôn, nhưng phải bảo vệ luôn hai cục tạ này thì lại là câu chuyện khác.
Thanh Minh cầm ghế đập phang lấy mấy con lao lên, Thanh Minh đá mấy cái bàn chặn lại càng đập càng thăng máu, Thanh Minh đập nát đầu chục con, hắn muốn kéo dài được bao nhiêu thì kéo bao nhiêu thời gian vậy.
Nhưng đập được một con thì hai con chạy vào, đập được hai con thì bốn con lao vào, Thanh Minh chửi thề má nó đâu ra nhiều vậy, Thanh Minh sắp thất thủ thì có một âm thanh cứu lấy Thanh Minh.
Dũng Khôi tỉnh dậy, nắm bắt được tình hình hiện tại, cầm lấy điện thoại bật âm lượng cao nhất, sau đó bật nhạc lên rồi ném đi, không ngoài dự tính bọn này nghe âm thanh liền đuổi theo như chó thấy xương.
"Mọe, hên có mày nhanh tay Khôi" Thanh Minh thở dốc nói, dù có sức trâu sức bò thì đánh với mấy chục con như vậy cũng mệt chứ.
"Không có gì, rốt cuộc mọi chuyện là sao" Dũng Khôi hỏi, rất nhiều câu hỏi trong đầu của Dũng Khôi, tại sao đám người này lại tấn công bọn họ.
"Mày xem phim Zombie chưa, tao suy nghĩ là bọn này là Zombie đấy, bọn này có đầy đủ chịu chứng luôn, mẫn cảm âm thanh, da tái xanh, mắt đỏ" Thanh Minh nghĩ sao nói vậy, nghe Thanh Minh nói mà Dũng Khôi mới để bọn này giống mấy con Zombie thật, nhớ ra mấy con Zombie trên phim có khả năng lây nhiễm qua chất dịch thì Dũng Khôi vặt áo của Thanh Minh ra xem thằng này có bị cắn không.
"Mày là gì thế tao đéo chơi gay đâu' Thanh Minh thấy hành động của Dũng Khôi thì nói, Dũng Khôi đánh vô đầu thằng này một cái.
"Thằng ngu, Zombie thì nói có thể lây nhiễm qua chất dịch, tao đang kiểm tra mày có bị cắn hay không thằng ngu, với lại nếu tao chơi gay mình cũng đéo có cửa lọt vào mắt xanh của tao" Dũng Khôi nói, đang cãi nhau thì Thanh Liễu cũng tỉnh dậy.
"Chuyện gì thế hai người" Thanh Liễu tỉnh dậy thì hỏi, Dũng Khôi giải thích tóm gọn lại cho Thanh Liễu dễ dàng hiểu, nàng dễ dàng tiếp nhận hơn.
"Em cho anh mượn điện thoại đi" Dũng Khôi nói, Thanh Liễu đưa cho Dũng Khôi cái điện thoại của mình, Dũng Khôi gọi điện cho cha mình.
"Alo, cha hả".
"Ừ, tình hình hiện tại rất loạn nhưng tụi con yên tâm, ta và bác Thanh đã sắp xếp lại tạo một căn cứ tị nạn rồi, khoảng 45 phút nữa quân đội của ta sẽ đến cứu các con, bằng máy trực thăng, các con hãy di chuyển đến tòa nhà số ba vì đấy là tòa nhà duy nhất trong trường con có sân thượng".
"Dạ, con cúp máy đây".
"Khoan cúp máy, các con thử kiểm tra xem mình có sức mạnh dị thường không, nhắm mắt lại rồi cảm nhận thử đi, ta cúp máy đây".
Dũng Khôi nghe xong thì, làm thử, hai chị em Thanh Liễu đang lấy bàn, ghế chặn cửa lại thì ánh sáng từ phía sau phát ra, cả hai quay người lại từ tay của Dũng Khôi là một cây thương là bằng ánh sáng.
"Adu, anh rể, mày là siêu nhân à" thấy cảnh này thì Thanh Minh nói, Dũng Khôi mở mắt ra cầm cây thương ánh sáng, đây chính là sức mạnh dị thường mà cha đã nói sao.
Dũng Khôi cũng giải thích cho Thanh Minh và Thanh Liễu điều này, cả hai cũng thử xem mình có sức mạnh dị thường không kết quả, Thanh Minh không có còn Thanh Liễu có sức mạnh dị thường, bàn tay Thanh Liễu sẽ phát ra 1 ánh sáng màu xanh có chức năng trị thương làm người khác dễ chịu khi bị chiếu vào.
"Đúng rồi chúng ta nhanh di chuyển đến tòa nhà thứ ba, cha của anh đã gủi trực thăng quân đội đến nhưng trong trường thì có mỗi toàn đó là có sân thượng chúng ta phải di chuyển nhanh lên" Dũng Khôi nói, Thanh Liễu và Thanh Minh mệt mỏi nhìn đống bàn ghế mình vừa lấy chặn ngay giờ lấy xuống.
"Nhờ em cả nhé, em trai bé bỏng" Thanh Liễu nói, tay nàng phát ra ánh sáng hồi phục giúp Thanh Minh bớt mệt, Thanh Minh hết cách di chuyển đóng bàn ghế xuống.
"Bà làm chị tôi hơn lâu rồi đấy" Thanh Minh thở như chó nói, Thanh Liễu định cãi với Thanh Minh thì bị âm thanh của Dũng Khôi ngăn chặn lại
"Đi thôi không có thời gian cãi nhau đâu" Dũng Khôi nói, rồi kéo tay Thanh Liễu nói, cả hai chạy trước bỏ bỏ Thanh Minh, Thanh Minh mệt mỏi chạy theo.
Ông trời như trêu chọc bọn họ, điện thoại của Dũng Khôi hết pin, tiếng động thu hút Zombie biến mất, bọn nó liền chú ý đến ba con mồi béo bở đang chạy thì đuổi theo.
Dũng Khôi hối hận giá như hôm qua sạc đầy thì đâu rơi tình cảnh như vậy, chạy đến cầu thang thì Thanh Minh nhớ ra có cây rìu cứu nạn, nghĩ đến nó sẽ có tác dụng nên Thanh Minh đi lấy.
"Để em đi lấy vũ khí cái, có thể có tác dụng" Thanh Minh nói, hắn để hai người chạy lên trước, Thanh Minh chạy lại chỗ cây rìu nhưng có kẻ thất tay trên của Thanh Minh lấy mất cây rìu, Thanh Minh chửi thề trong đầu 'cái đầu buồi, móa thằng chó', Nhưng rất nhanh bọn Zombie kia đuổi đến, Thanh Minh đành chịu chạy lên cầu thang lại.
Chạy đến cửa sân thượng thì Thanh Liễu cùng Dũng Khôi đã đợi sẵn cả hai mở cửa cho Thanh Minh chạy vào, sau đó khóa cửa lại.
"Vũ khí đâu thằng kia" Thanh Liễu thấy thằng em mình tay không quay về thì hỏi với giọng đầy mỉa mai.
"Thằng nào lấy trước rồi, móa nó cay vãi, đừng để em biết nó là ai không giết nó luôn" Thanh Minh cay cú nói lại.
Zombie ngoài cửa bọn nó liên tục đập mấy cánh cửa để vào, tiếng động lớn làm càng nhiều Zombie kéo đến, Dũng Khôi cầm cây thương ánh sáng và Thanh Minh thủ thế trước tụi kia tràn vào còn đánh được.
Âm thanh làm Zombie càng ngày càng đông, đúng lúc Thanh Liễu đã thấy trực thăng đến, âm thanh của trực thăng càng thu hút lấy đám Zombie tập trung lại nhiều càng thêm nhiều.
Cánh cửa cuối cùng cũng bị đám Zombie phá, cầu thang được ném xuống, cả ba do dự không biết ai sẽ lên trước, Zombie tấn công thì Thanh Minh đánh trả lại đấm bọn chúng, trong lòng thầm chửi, 'đ-t mẹ nếu có cây rìu thì tốt rồi'.
Dũng Khôi như gánh nặng vơ va vơ lại cây thương ánh sáng trong tay, con một Zombie lao lên định cắn Dũng Khôi thì Thanh Minh chặn lại bằng tay, rồi cho nó ăn một đấm, dù Dũng Khôi có có sức mạnh dị thường nhưng đéo có kinh nghiệm đánh nhau, lẫn dùng vũ khí thì cũng chỉ là con gà, cầm trong tay vũ khí mà bị mấy con Zombie hành như con.
Zombie càng ngày càng nhiều, mấy thằng lính trên cao đéo dám bắn vì sợ trúng ba cô cậu thiếu gia thì mình bị trách tội, Thanh Minh hết cách thật sự, đá Dũng Khôi về chỗ bà chị mình.
"Chị, anh rể lên trước đi để em cầm chân bọn này rồi lên sau" Thanh Minh nó rồi đấm lấy 1 con Zombie đang tấn công.
"Nhưng...nhưng" Thanh Liễu do dự còn Dũng Khôi cũng khó xử, Thanh Minh càng khó chịu hơn, do dự thì cả ba chết trùm.
"Đ-t con mẹ hai đứa bây lên mau, bố mày đéo còn thời gian ở đó mà suy nghĩ con c-c gì lên mau đi, tụi mày không lên tao ở đây luôn đó" Thanh Minh chửi thề làm hai người kia cũng biết Thanh Minh rất nghiêm túc, đang hi sinh câu giờ cho họ lên nếu trần chờ thêm thì Thanh Minh sẽ càng gặp nguy hiểm mà thôi.
Tính cách Thanh Minh khi nghiêm túc nó sẽ không nghe ai, khi Nghiêm túc Thanh Minh sẽ rất dễ chửi thề, Dũng Khôi cùng Thanh Liễu hết cách trèo lên trước, Thanh Minh đánh với mấy con Zombie kia nhìn hai người họ đã an toàn thì yên tâm.
Cả hai trên trực thăng nhìn xuống Thanh Minh nhưng Không thấy dấu hiệu Thanh Minh leo lên, mà bọn Zombie cũng dừng việc tấn công Thanh Minh lại, Dũng Khôi như hiểu đều gì đó, Thanh Minh đỡ cho hắn cú cắn của con Zombie lúc nãy bằng tay, Dũng Khôi biết Thanh Minh đã bị cắn và trở thành Zombie rồi.
Cuối cùng Dũng Khôi cũng hiểu tại sao Thanh Minh lại kêu bọn họ lên trước vì Thanh Minh đã bị cắn định sẵn sẽ chết muốn dùng sinh mạng bảo vệ họ lần cuối, dù không muốn nhưng Dũng Khôi cũng kêu phi công bay đi.
"Anh điên à, Thanh Minh còn dưới đó" Thanh Liễu thấy Dũng Khôi ra lẹnh bay đi thì nói, Dũng Khôi ôm lấy Thanh Liễu.
"Thanh Minh đã biến đổi thành Zombie rồi, dù em có chấp nhận hay không thì chúng ta đã mất Thanh Minh rồi" Dũng Khôi nói, ôm chặt lấy Thanh Liễu.
Cô nàng khóc rất nhiều trong lòng của Dũng Khôi...