Chương 2: Không gian trang bị ổn định

Không gian trang bị ổn định!

Dịch: Tĩnh Luân

Biên: songthanhsang

Beta: Tĩnh Luân

Phía trên căn cứ là thiết bị ổn định không gian cũng chính là vũ khí mạnh nhất bảo vệ căn cứ, mọi người dựa vào thứ này để tiếp tục sinh tồn.

Nhưng hiện tại, bằng mắt thường cũng nhìn thấy ánh sáng vừa lóe lên rồi biến mất của thiết bị ổn định không gian này. Ngay khi phát hiện ra sự cố, tất cả người nhìn thấy đều lập tức hoảng sợ!

"Thiết bị ổn định không gian bị sao vậy? Chẳng lẽ bị hư?" Chu Hạo khiếp sợ nói.

"Tín hiệu vừa rồi chẳng phải là nói....!" Trần Minh chưa kịp nói xong thì đồng hồ trên tay đột ngột phát ra thanh âm báo động kịch liệt.

【 cảnh báo! Cảnh báo! Bên trong trăm mét xuất hiện vết nứt không gian, sinh vật vô danh sẽ lập tức xuất hiện! 】

【 tích! Tích! Tích! 】

Vết nứt không gian!

Đây chính là mảnh đất sinh tồn của nhân loại, đã từng là bá chủ bây giờ lại biến thành một trong chuỗi thức ăn, mà kết quả này có thể nói nhân loại chính là thủ phạm dẫn đầu.

Ánh mắt Tần Phong lúc này không hề sợ hãi, bóng lưng có phần gầy yếu nhưng lại ưỡn thẳng tắp, thậm chí trên dưới toàn thân đều tiến vào trọng thái đề phòng.

Bởi vì hắn đã sớm chuẩn bị.

Một trong những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước chính là phát sinh vào lúc này, bởi vì lúc Tần Phong hôm mê bất tỉnh Chu Hạo vẫn quyết định mang hắn đến phòng thuốc tiêm dược tề vào cơ thể, sau khi tiêm xong liền đem hắn đến phòng nghỉ ngơi.

Sau khi tỉnh lại liền rời khỏi sở nghiên cứu, kết quả cũng giống như bây giờ, gặp phải thiết bị ổn định không gian bị hư hỏng sinh ra vết nứt khiến đám hung thú xâm nhập vào, Chu Hạo bởi vì cứu hắn mà chết.

Còn về Trần Minh lúc đó đang ở đâu.... Tần Phong chưa kịp nhớ tới thì tên này đã lên tiếng cho hắn biết đáp án rồi.

"Trốn, nhanh chóng tìm chỗ trốn!"

Trần Minh nổi giận gầm lên một tiếng, giống như tên bắn mà lao nhanh ra ngoài.

Bọn hắn đều tiếp nhận qua giáo dục trong học viện trung cấp, mỗi người đều có thể lực cùng giá trị vũ lực hơn người thường, Trần Minh chạy ra ngoài, chỉ trong một hai giây cũng đã chạy hơn mười mét!

Lúc này sắc mặt Tần Phong lạnh lẽo, nếu như đây là chuyện sẽ xảy ra ở kiếp trước vậy lúc đó hắn thật sự buồn cười biết bao, Chu Hạo vì mình mà chết còn Trần Minh chỉ nói một câu hời hợt rồi tách ra chạy, đem anh em của mình vứt bỏ trong nguy hiểm, lúc này cũng lộ ra sự giả tạo so với ngày thường.

Đúng là tên tiểu nhân!

Mà vào lúc này, Chu Hạo cũng sững sờ, rốt cuộc cũng chỉ là thiếu niên, bị cảm xúc của Trần Minh lây nhiễm theo bản năng cũng chạy trốn.

"Nhanh, chúng ta cũng chạy!" Hắn tóm lấy cánh tay Tần Phong muốn mang theo hắn cùng chạy trốn.

Thế nhưng Tần Phong không hề cử động.

Chu Hạo phát hiện dù có kéo cỡ nào thì Tần Phong cũng không động đậy lập tức vội vàng quay đầu lại, sắc mặt tràn đầy lo lắng cùng bối rối, trên trán đã toát đầy mồ hôi lạnh.

"Tần Phong, có phải trong người cậu còn không thoải mái không, có thể chạy được chứ? Nhanh lên, chúng ta cũng phải chạy trốn, nếu không để tôi cõng cậu chạy!" Chu Hạo nhanh chóng hỏi, gần như không chờ Tần Phong trả lời đã muốn cõng Tần Phong chạy đi!

Đây là chuyện đương nhiên, bởi vì bọn hắn là anh em mà.

Tần Phong chỉ cảm thấy ngực mình nóng lên như núi lửa bộc phát, một cỗ nóng rực như nước ấm chảy qua khiến hắn cảm thấy tim mình có chút đau cũng có chút đắng chát.

"Mình không sao, mình cực kỳ ổn, ổn không đi nổi!"

Còn may mắn ông trời cho thêm một cơ hội, để cho mình có thể vãn hồi tất cả mọi chuyện, bản thân đã ném đi được một tên ngụy quân tử thì ít nhất vẫn còn một người anh em chân chính!

"Không thể chạy về bên kia, hiện tại không biết vết nứt sẽ xuất hiện ở đâu nhưng nơi an toàn nhất định là sở nghiên cứu!" Tần Phong bắt đầu nhanh chóng phân tích.

Chu Hạo có chút sững sờ sau đó lại biến sắc "Còn có bạn học chưa đi ra, nhanh, chúng ta mau trở về!"

Bản tính Chu Hạo trước giờ đều như thế này, nhiệt huyết lại mang đầy ánh sáng, đối với người nào cũng đều cởi mở.

Đối với Tần Phong trước khi trùng sinh, mười vùng vẫy sống trên cảnh liếm máu lưỡi đao thì quả thật loại tình cảm này vô cùng quý giá!

"Chạy!"

Tần Phong cũng chạy, cảm giác được mặc dù mình nhỏ yếu, nhưng tinh thần phấn chấn cùng thân thể tràn đầy sinh mệnh lực.

Vượt qua hẻm nhỏ, tiến vào đường lớn, từng xe phát ra tiếng còi bén nhọn đang điên cuồng chạy, nhưng cảnh tượng rối loạn ngược lại đâm lẫn nhau dẫn đến giao thông trực tiếp tê liệt.

Đúng lúc này trên không trung của con đường lớn dần xuất hiện vết nứt, khe hở kia u ám đen kịt, có thể thấy xung quanh là ánh sáng màu bạc, đó chính là nguyên tố ở giữa không gian thực chất chuyển động.

"Là vết nứt!" Trong ánh mắt Chu Hạo cực kỳ hoảng sợ.

Đây là lần thứ hai nhìn thấy vết nứt, toàn bộ ai cũng vô cùng sợ hãi bởi vì không ai có thể biết được bên trong khe hở này sẽ xuất hiện loại sinh vật gì, có lẽ là Ma Thần hủy diệt cả thế giới.

Tốc độ vết nứt lan rộng cũng không nhanh, chẳng qua chiều dài chỉ mới hơn nửa mét, bề rộng cũng khoảng ba mươi centimet nhưng cũng chỉ nhiêu đó đã khiến cho người ở bên dưới hoảng sợ mà hét lên, không quan tâm xe cộ trên đường, toàn bộ đều chạy trốn.

Vết nứt cũng không ngừng mở rộng, bên trong đột nhiên lóe lên thân ảnh, nhìn qua giống như đứa trẻ, làn da non nớt có chút sưng vù, gương mặt màu xanh lá biến dạng có chút quái dị mang theo đầu tóc hư thối khó ngửi.

Đứa nhỏ này chật vật bò qua khe hở, lạch cạch một chút liền rơi từ trên cao xuống, với độ cao này coi nhữ ngã không chết thì cũng bị thương, nhưng khi vừa rơi xuống đất đứa nhỏ này chỉ giật giật hai chân rồi bò lên, cái đầu to lớn ngẩng lên, lúc này mọi người mới nhìn rõ diện mạo của nó.

Đây làm gì phải là một đứa nhỏ, rõ ràng chính là một quái vật.

Tròng mắt một bên to lớn lồi ra, hiện ra ánh sáng đỏ, cái miệng trực tiếp kéo rộng kéo dài đến bên mang tai lộ ra hàm răng lớn sắc bén.

Hàm răng kia không phải là răng của người bình thường, mà chính là loại sắc nhọn như răng nhanh có thể xé nát thịt tươi trong nháy mắt.

Sinh vật như vậy chính là loài ăn thịt người!

"Là Hài Nhi Răng Nanh!!!" Xung quanh đã sớm có người kêu la.

Hài Nhi Răng Nanh, bên trong sách giáo khoa của liên ban có ghi chép lại, đây chỉ là ma vật ở tầng dưới chót nhất G3, nhưng loại sinh vật này có một đặc điểm chính là —— quần cư!

Quả nhiên, sau khi Hài Nhi Răng Nanh đầu tiên rơi xuống đất thì đứa thứ hai thứ ba cũng nhao nhao xuất hiện, đừng nhìn thấy bọn chúng chỉ là những đứa trẻ động tác bò đi tập tễnh, nhưng một khắc chúng nó nhìn thấy con mồi thì tứ chi vô cùng linh hoạt, nhảy dựng lên bám chặt lấy con người, dùng hàm răng nhọn xé nát yết hầu!

"A!!!" Người đàn ông lập tức sợ hãi mà hét lên, nhanh chóng rút ra vũ khí hướng đầu của hài nhi răng nanh bắn một phát.

"Pằng!"

Tiếng súng vang lên, nguyên bản trên đường lớn vốn đã hỗn loạn lúc này triệt để biến thành địa ngục, bốn năm đứa Hài Nhi Răng Nanh giống như sói vào bầy cừu, tùy ý săn giết.

Một con Hài Nhi Răng Nanh đột nhiên lao về phía Chu Hạo.

Chu Hạo mở to hai mắt nhìn, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng giống như đang nghĩ đến mình nên dùng phương pháp gì ngăn cản, bên trong sách giáo khoa quả thật quá ít thông tin, kỹ xảo chiến đấu mà bọn họ học không ứng phó được với sinh vật nhỏ gầy có tốc độ nhanh như vậy.

Tất nhiên, đây chính là nghiền ép trên thực lực, cho dù là thiếu niên mười sáu tuổi đã thức tỉnh dị năng cùng võ lực, bất quá cũng mới ở giai đoạn G1 mà thôi.

Đúng lúc này một đôi tay nhìn thì gầy gò nhưng rắn chắc hữu lực kéo lấy Chu Hạo lui lại, trong dư quang ánh mắt của Chu Hạo, chắc chắn bản thân không thể nhận nhầm người.

Chính là Tần Phong!!!

P/s. Nhớ cho một like , cmt ở phần bình luận nha ae.