Chương 10: Mạt Thế Chi Cứu Vớt

Làm ngơ tiếng đập cửa kính lần thứ N, Diệp Thần có chút mất kiên nhẫn nhìn ra bên ngoài. Không phải đường cao tốc, cũng không phải đường cái mà vẫn bị tắc nghẽn. Hắn nhìn lại bản đồ, quyết định quay xe đi đường tắt, tuy nơi đó có nhiều Zombie nhưng như vậy còn dễ giải quyết hơn là con người.

Thành công cán bẹp vài tên đang chặn ở phía trước, Diệp Thần cho xe dừng lại ngay trước cửa siêu thị, tốc độ nhanh chóng đi vào bên trong. Hắn không để Dương Tử An gặp nguy hiểm mà dẫn đầu giải quyết Zombie tấn công ở phía trước. Bên trong siêu thị vốn dĩ không có quá nhiều zombie, nhưng bởi vì con người vào đây lấy lương thực bị cắn mà biến thành khiến cho tầng một đầy rẫy nhưng con quái vật tiến đến. Nhìn bao quát một lượt xung quanh, mọi thứ đổ vỡ, rơi xuống lung tung trên sàn nhà, mọi thứ vẫn không bị vơ vét rất nhiều, chỉ có khu bánh mì và khu đồ ăn liền là bị lấy mất một nửa. Như vậy số người vào đây cũng không ít.

Diệp Thần linh hoạt tranh né vài con zombie đi tới, ngày đầu tiên mới tiến hóa nên hầu hết zombie đều rất chậm chạp, chúng chỉ theo bản năng mà tiến tới, tốc độ còn chậm hơn người bình thường, vì vậy nếu không phải do con người không có sự đề phòng và hoảng loạn thì sau này chúng sẽ không chiếm hơn một nửa dân số toàn cầu.

Hắn nhanh chóng đi vào khu đông lạnh, cho hầu hết tất cả thịt, hoa quả, rau rưa và những thứ chỉ có thể bảo quản trong tủ lạnh vào không gian. Còn lại những thứ khác ở tầng một không hề động đến, hắn không phải kẻ máu lạnh, tuy không chủ động ra tay giúp người khác nhưng cũng không chặt đứt đường sống của họ, sau này sẽ có rất nhiều người đến đây.

Diệp Thần dẫn Dương Tử An đi lên tầng hai, khác với tầng một bán thực phẩm thì tầng hai chính là bán quần áo, nơi này vì không có người đi lên nên zombie cũng rất ít, hắn không lưu tình chút nào mà chặt đứt đầu những con quái vật, lấy một nửa số quần áo người lớn, tiếp tục đi lên tầng ba.

Nơi này không hề xuất hiện một con zombie nào. Hai người nhanh chóng lướt qua khu bán đồ trang sức mà đến quầy hàng công nghệ cao, tiếp tục càn quét.

Như vậy ở đây chỉ còn duy nhất một nơi chưa từng đến, nhà kho ở tầng hầm.

Diệp Thần nhanh chóng đi xuống tầng một, hướng nhà kho đi đến, lần này có chút phiền phức. Hiện tại hai người đã hấp dẫn toàn bộ zombie tập trung ở đây, nhìn xác sống từ 4 hướng đi đến chỗ này, Diệp Thần căng thẳng nắm chặt bàn tay từ lúc vào vẫn chưa buông ra.

Tổng cộng có hơn mười con zombie.

Diệp Thần lo lắng Dương Tử An bị thương liền thấp giọng bảo anh:

“Anh đi vào không gian đi, rất nguy hiểm”

Người bên cạnh lắc đầu, sắc mặt tái nhợt nhìn xung quanh nhưng đôi mắt lại kiên định dị thường:

“Tôi không cần bảo vệ”

Diệp Thần vốn định khuyên nhủ, tuy anh có dị năng, thậm chí tăng lên cấp hai nhưng hắn vẫn không nhịn được lo lắng,vốn không định để anh ra tay sớm thế . . . nhưng hắn chưa kịp nói gì thì một con Zombie phác tới. Hắn không tránh né mà chính diện đối đầu, giơ thanh kiếm lên chém cụt tay nó, sau đó một nhát dứt khoát chém cụt đầu.

Hắn sợ nó sẽ tấn công Dương Tử An.

Diệp Thần không có cơ hội thở dốc, hắn tiếp tục đánh gục thêm một con zombie nữa, cảm giác bàn tay trái bị lới lỏng liền quay đầu lại, sau đó sững cả người.

Người bên cạnh đang cầm thanh kiếm bằng cả hai tay chém thật mạnh vào đầu một con zombie khiến nó ngã xuống đất, sau đó anh nhanh chóng lùi ra đằng sau thở dốc.

“Thật khó”

Dương Tử An thốt lên. Diệp Thần bật cười, tất nhiên rồi. Tuy zombie là quái vật nhưng nó vẫn từng là con người, nếu không phải thanh kiếm này rất sắc bén cộng với hai người uống nước suối, có dị năng trong người khiến thể lực tăng lên thì làm sao có thể một nhát chém được đầu zombie?

Nếu chúng nó dễ đánh như thế thì con người còn cần phải trốn nó sao?

May mắn xuất hiện ở đây là người đã có kinh nghiệm chiến đấu và thể lực vượt xa người thường, nếu không với chục con zombie thế này thì không thành bữa trưa của chúng mới là lạ.

Chỉ trong vài giờ mà Dương Tử An có thể điều chỉnh tâm lí mà giết ‘người’ thì nghị lực cùng sự kiên cường của anh không phải bình thường. Diệp Thần thở phào nhẹ nhõm chuyên chú đánh zombie, thỉnh thoảng lại quay lại nhìn người đằng sau để đề phòng bất trắc.

Hai người cô gắng mở một đường máu chạy về phía tầng hầm, Dương Tử An đứng phía trước để tìm cách mở cửa, còn hắn thì ở đằng sau đánh yểm trợ, vẫn không quên dặn dò:

“Cẩn thận đấy”

Đối phương nghiêm túc gật đầu, loay hoay tìm cách mở cửa, anh lấy ra một chiếc thẻ, đặt vào ổ khóa, chỉ vài giây sau đó cánh cửa liền được mở ra, hai người nhanh chóng đi vào, đóng cửa nhốt zombies ở bên ngoài.

Ở trong này thì không sợ gì nữa.

Thế giới rốt cuộc cũng yên lặng.