Tối ngày hôm ấy, trong căn phòng luyện tập chuyên dụng của Long tộc, vẫn còn một người ở lại mặc cho những kẻ khác đã ra khỏi đó từ lúc nào. Cậu ta liên tục đấm liên hồi vào bao cát bằng hai cánh tay đã được long hóa, cứ như vậy suốt một tiếng đồng hồ mới nghỉ. Người thanh niên đó chẳng ai khác chính là Long Chấn Phong, kẻ được mệnh danh là một trong những thiên tài Long tộc.
Khi đã thấm mệt, cậu ta ngồi xuống ghế nghỉ ngơi và trùm khăn ướt để lau mồ hôi trên đầu, nhưng bàn tay vẫn còn nắm chặt, nghiến răng thì thầm:
“Như vậy vẫn chưa đủ, tên khốn đó còn mạnh hơn thế này nhiều.”
Giọng nói của Chấn Phong khi nhắc đến kẻ này dường như có phần kiêng kị, xem ra người này có thể khiến một thiên tài như cậu ta phải dè chừng, và tên khốn đó không ai khác cũng là một thiên tài, Trần Thiên Ngạo, đối thủ truyền kiếp của Chấn Phong.
Lần đối đầu gần nhất của hai người là ở ngay dưới sân trường sáng nay, khi cả hai đều đang mới sử dụng khí lực dể thăm dò đối phương, nhưng có vẻ như Long Khí của Chấn Phong có phần bị lấn át, với một kẻ kiêu ngạo như cậu ta thì không thể nào chấp nhận chuyện đó được.
“Từ khi nào mà hắn đã trở nên mạnh như vậy?”
Chấn Phong càng suy nghĩ lại càng tức giận, không khỏi buông lời hằn học. Đang lúc cậu ta còn đang nhăn nhó mặt mày thì một cô bé đã mở cửa phòng bước vào, vừa nhìn thấy cô, mặt Chấn Phong như dãn ra tươi cười nói:
“Em vào đây có chuyện gì không?”
“Em vào để kéo anh về chứ sao? Đã khuya như này rồi anh còn ở đây làm gì?”
Cô bé phùng má giận dỗi đáp lại, nhìn khuôn mặt non nớt ấy lại có mấy phần khá giống với Chấn Phong, có lẽ cô chính là em gái của cậu ta.
“Được rồi Trang, anh đi về cùng bé là được chứ gì?”
Chấn Phong nhìn đứa em gái trêu chọc.
“Hứ, người ta mười hai tuổi rồi chứ bộ, anh đừng có gọi là bé nữa.”
Cô bé tức giận đánh liên tục vào người anh trai, Chấn Phong lại càng được thể chọc thêm mấy câu nữa, nhưng đang lúc hai người còn đang vui đùa thì chuông báo động đột nhiên vang lên, cùng với đó là giọng hét thất thanh của binh lính.
“Có kẻ đột nhập sao?”
Chấn Phong lúc trước còn đang tươi cười bỗng chốc tối sầm mặt lại.
“Kẻ nào lại có thể to gan đến vậy.”
Cậu ta tức tối buông lời rồi ngay lập tức chạy ra bên ngoài, cô bé Trang cũng chạy theo sau anh. Hai người đứng từ xa quan sát thì thấy một kẻ mặc đồ trắng đang chạy lung tung ở phía cổng phụ trước sự rượt đuổi của cảnh vệ Long tộc. Để ý kỹ thì mới thấy, hắn ta cầm theo một thanh kiếm màu đen bên mình, kiếm pháp thì biến ảo khôn lường, chẳng tên cảnh vệ nào bắt kịp được hắn.
“Tên này nhìn quen mắt quá.”
Chấn Phong nheo mắt nhìn bóng dáng kẻ xâm nhập, cậu ta cảm thấy dường như đã từng nhìn thấy hắn trong một tờ truy nã nào đó.
“Áo choàng trắng, thanh kiếm màu đen sao? Thì ra là hắn…”
Bạch Kiếm Sĩ.
Cái tên mà Chấn Phong nhớ rất rõ, chính kẻ này từng gây ra nhiều cuộc náo loạn ở Đông Thành, cùng với hắn cũng có một cái tên khác rất nổi bật, Mặt Nạ Bạc, hai cái tên này chính là đối tượng bị truy nã rất gắt gao.
“Nhưng đây không phải Đông Thành, mà là Hà Thành, những kẻ gà mờ như các ngươi còn lâu mới đủ trình độ thoát khỏi đây…”
Chấn Phong cười khẩy mỉa mai rồi nhanh chóng chạy về nơi đang diễn ra cuộc đuổi bắt. Cùng lúc đó, Tuấn Khanh trong trang phục Bạch Kiếm Sĩ cũng rất khổ sở mới có thể thoát khỏi đội cảnh vệ, vừa chạy anh vừa chửi thầm:
“Đất mẹ nó, đúng là Long tộc có khác, mình mệt muốn đứt hơi mà tụi nó nhìn vẫn còn sung sức quá! Ca này xem ra khó rồi…”
‘Mau bắt hắn ta lại, dám xâm phạm thánh địa Long tộc, đúng là gan to bằng trời.”
Một kẻ có vẻ như là tiểu đội trưởng ra lệnh cho đám cảnh vệ, Tuấn Khanh vừa nghe đã thấy không lọt tai, anh chúa ghét mấy thằng chỉ biết đứng đằng sau ra lệnh cho cấp dưới, liền quay đầu lại trêu chọc:
“Lêu lêu, có giỏi thì vào bắt ta đi, tên hèn hạ, ngươi chỉ biết nói mồm thôi à?”
“Im miệng! Đồ hạ đẳng chết tiệt…”
Hắn ta bị kích động một chút liền không chịu được nhảy thẳng về phía Tuấn Khanh, định dùng Long Hóa để tấn công, nhưng anh đã đứng đó chờ sẵn, tay phải cầm kiếm lên ngang ngực vào thế, dồn khí lực vào mũi kiếm, khi tên Long tộc kia vừa bay tới thì cũng là lúc hằng ha sa số những đường kiếm chém vào người hắn với tốc độ cực nhanh, còn bóng dáng Tuấn Khanh đã mất hút từ lúc nào.
Chiêu thức này của anh sử dụng độ biến ảo của thanh kiếm cùng với tốc độ cực nhanh đến từ đôi chân, tựa như sự rung động khẽ khàng của bóng trăng dưới mặt hồ. Muốn sử dụng được nó thì người kiếm sĩ bắt buộc phải có sự tinh quái và nhanh nhẹn để có thể xử lý tình huống trong phạm vi rộng, cùng khả năng quan sát và tập trung cao độ trong mọi đường kiếm. Chính vì thế bộ pháp mà Tuấn Khanh sử dụng có tên gọi là Nguyệt Ảnh Kiếm Pháp, vừa đẹp mắt mà lại nhanh gọn dứt khoát, đường kiếm thoắt ẩn thoắt hiện khôn lường.
Chiêu thức vừa rồi chính là tuyệt kỹ thứ nhất trong Nguyệt Ảnh Kiếm Pháp: Ảo Ảnh Trảm.
Tên Long tộc bị dính chiêu khi hắn còn chưa kịp Long Hóa cơ thể nên các vết chém trên người hắn đều khá sâu, cơ thể hắn nhanh chóng rễu rã vì độc được tẩm trên lưỡi kiếm, nếu không có người sơ cứu tạm thời thì mất mạng là điều khó có thể tránh được. Nhân cơ hội đó Tuấn Khanh tiếp tục nhiệm vụ thu hút sự chú ý của mình, những tên cảnh vệ còn lại cũng không vì thế mà ngừng truy sát anh.
“Đất mẹ nó tên đội trưởng, lần sau mình nhất định sẽ lột da hắn cho cá sấu ăn.”
Nhìn đám Long tộc vừa đông người lại vừa sung sức mà Tuấn Khanh không thể không ngừng chửi người đội trưởng đi cho được.
Cùng lúc đó thì ở phía cổng chính của thánh địa, những người còn lại của đội sát thủ số ba cũng bắt đầu xâm nhập. Thế Thành cùng đội trưởng Minh Tuấn và cô nàng Thảo Phương đã chực sẵn ở dưới tòa thành, dù ở tận bên ngoài nhưng náo loạn mà Tuấn Khanh gây ra vẫn có thể thấy được qua những tiếng hét thất thanh và chửi bới lẫn nhau của đám cảnh vệ.
“Xem ra Số Mười Hai đã khuấy đảo không ít, chúng ta cũng chuẩn bị thôi.”
Người đội trưởng vừa nói vừa giơ tay ra hiệu cho hai người còn lại, khi đám canh gác nhận được tín hiệu cầu cứu và chuẩn bị vào trong để nghe lệnh thì cũng là lúc một bóng đen chẳng biết từ đâu xuất hiện kề dao sát cổ từng tên một hạ chúng trong tích tắc, tuy nhát chém không đủ sâu để cắt qua lớp da dày của Long tộc nhưng chất độc được tẩm trong đó cũng đủ để khiến bọn chúng tê liệt một thời gian.
Hơn mười hai tên cảnh vệ nhưng không tên nào phát hiện ra đồng đội chúng đang bị hạ từng tên một. Khả năng che dấu sát khí của Thế Thành dường như đã đạt đến một trình độ đến không ai thấy, đi không ai hay.
“Tốt lắm, Số Mười Một.”
Minh Tuấn không khỏi buông lời khen ngợi đối với cấp dưới.
“Đội trưởng quá khen.”
Thế Thành khiêm tốn đáp lại rồi nhanh chóng đột nhập vào bên trong, Minh Tuấn và Thảo Phương cũng chỉ chờ có thế ngay lập tức theo chân anh, có vẻ như cả hai đều có kinh nghiệm trong công việc này.
“Dinh thự của Long Chấn Thương nằm ở hướng chín giờ, đi theo anh.”
Minh Tuấn vừa nói vừa chạy lên phía trước dẫn đường, nhờ có Tuấn Khanh mà quãng đường đến mục tiêu khá thông thoáng, có rất ít tên cảnh vệ ở lại để canh gác vì phải bắt anh, do đó mà Thế Thành không tốn sức mấy đã có thể dọn dẹp đám cảnh vệ ở lại. Chẳng mấy chốc mà bóng dáng dinh thự đã hiện lên trước mắt ba người.
“Hai đứa nhớ ưu tiên của chúng ta là đánh nhanh rút gọn, đừng có làm việc thừa thãi đấy.”
Người đội trưởng không quên nhắc nhở cấp dưới, Thế Thành và Thảo Phương gật đầu đáp lại rồi nhanh chóng che dấu khí lực, leo lên mái nhà của dinh thự do thám, còn Minh Tuấn thì đi xung quanh một vòng tìm cách đột nhập, anh quan sát thấy ngoài dấu chân của cảnh vệ ra thì hầu như không có bất cứ dấu chân nào khác nữa.
“Có vẻ như hắn ta đang ở một mình, cơ hội tốt để đột nhập.”
Minh Tuấn nói vào trong bộ đàm cho hai cấp dưới, Thế Thành nhận lệnh liền ra hiệu cho Thảo Phương đang ngồi ở phía sau lưng, sau đó anh bắt đầu tập trung khí lực vào lòng bàn tay, giáng một cú đấm thẳng xuống mái dinh thự, uy lực mạnh đến nỗi tạo thành một lỗ to trên trần nhà. Thảo Phương cũng không trễ nải ngay lập tức nhảy xuống tìm kiếm Long Chấn Thương. Nhưng đập vào mắt cô lại là một kẻ thương tích đầy mình, đang nằm băng bó trên giường bệnh.
“Oái… các ngươi là ai?”
Hắn ta kinh ngạc nhìn đám sát thủ, tay chân run rẩy vì sợ hãi.
“Người đâu… có kẻ đột…”
Tên Long tộc vội vã kêu lên nhưng hắn còn chưa kịp nói xong thì Thảo Phương chẳng biết từ đâu đã lao về phía hắn, gót giày của cô cũng vừa lúc chạm vào thái dương tên Long tộc, một cước đá bay hắn vào góc tường, bất tỉnh nhân sự.
“Úi… nhẹ tay thôi, ta cần phải bắt sống hắn đó.”
Minh Tuấn vừa nói vừa không khỏi xót xa nhìn mục tiêu, trông hắn đã vô cùng yếu ớt rồi vậy mà còn phải lãnh trọn cú đá đó thì e là không qua khỏi.
“Hắn vẫn còn thở, đội trưởng yên tâm.”
Thế Thành đến kiểm tra hắn rồi đáp lại.
Minh Tuấn gật đầu trả lời rồi nhanh chóng lấy tấm ảnh trong túi ra đối chiếu với khuôn mặt kẻ này, quả nhiên vô cùng trùng khớp, hắn chính là Long Chấn Thương.
“Đúng người rồi đó, mau trói hắn ta lại.”
Người đội trưởng ra lệnh, tên Long tộc ngay lập tức bị cột chặt hai chân hai tay lại, chỉ chừa cái miệng để tiện tra hỏi. Trong lúc chờ hắn tỉnh dậy thì ba người chia nhau lục soát căn dinh thự, nhưng hầu như không tìm được bất cứ tài liệu nào hết.
“Hắn ta cất giấu chúng ở đâu đây?”
Thế Thành vò đầu bứt tai suy nghĩ, đúng lúc đang rối như tơ vò thì lại phát hiện ra ở mu bàn tay hắn có một vết xăm hình đầu rắn, dường như anh đã nhìn thấy nó ở đâu đó.
“Khoan đã… lẽ nào chính là tên Long tộc lúc đó.”
Thế Thành như chợt tỉnh mộng, quả thật nếu so sánh với tên Long tộc bị anh đánh bầm dập hôm qua thì tên này thực sự rất giống, từ vị trí vết thương cho đến khuôn mặt.
“Hèn gì cứ thấy quen quen…”
Thế Thành vỗ trán than thở rồi quay sang nói với Minh Tuấn:
“Này đội trưởng, tôi vừa chực nhớ ra đã gặp qua hắn một lần rồi.”
“Cậu gặp hắn ở đâu?”
Người quân nhân ngay lập tức gặng hỏi, Thế Thành thấy vậy liền kể lại tình huống anh đối mặt với tên này khi mới lên Hà Thành. Những tưởng người đội trưởng nghe xong sẽ cực kỳ vui mừng vì có thông tin mới, nhưng khuôn mặt Minh Tuấn lộ rõ vẻ lo lắng, thậm chí sợ hãi.
“Anh sao vậy đội trưởng?”
Thế Thành thấy vậy không khỏi thắc mắc.
“Cậu biết ai là kẻ đứng đằng sau bọn chúng không?”
Minh Tuấn nhìn cấp dưới hỏi với vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng, thấy vậy Thế Thành chỉ dám lắc đầu đáp lại, phải mất một lúc người đội trưởng mới bình tĩnh lại tiếp tục nói:
“Tổ chức mà cậu nói đến có tên thật là “Thất Xà Hội”, kẻ đứng đằng sau tổ chức này đến nay vẫn còn là một bí ẩn, nhưng qua tài liệu và thông tin mà chúng ta thu thập được, anh dám chắc với chú hắn là một kẻ cực kỳ mạnh, mạnh đến nỗi mà cả ba đại cường quốc cũng phải e dè, chẳng ai biết tên thật của hắn, vì thế nên người ta thường gọi hắn với biệt danh “Kẻ Tội Đồ”, việc tên Long Chấn Thương có liên hệ với kẻ đó cho thấy, hắn ta thực sự đang nhăm nhe đến Đại Nam rồi.”
Thế Thành nghe xong cũng phải lạnh xương sống, thật không ngờ kẻ đang bị trói trước mắt đây lại có thế lực khủng như vậy chống lưng, càng nghĩ lại càng thấy Lão Tôn cực kỳ thông thái, ông không chỉ đoán được kẻ phản bội là ai mà còn cực kỳ cẩn thận sai người đi ám sát hắn chứ không công khai hành quyết.
“Mà này… cậu biết đứa trẻ mà cậu bảo vệ tên gì không?”
Minh Tuấn lại quay sang hỏi.
“Tôi cũng không nhớ lắm, hình như cậu nhóc đó tên là Trần Thiên Ân thì phải?”
Thế Thành gãi đầu trả lời, vừa nói xong thì đã thấy Minh Tuấn chán nản vỗ trán, không khỏi thắc mắc:
“Sao vậy đội trưởng?”
Chỉ thấy Minh Tuấn vỗ vai cấp dưới của mình một cái rồi nói:
“Chú biết gì không? Chú vừa bảo vệ thành công tam thái tử của Đại Nam đấy.”
“Cái gì? Nói vậy thằng nhóc đó chính là em trai của Thủy Tiên sao?”
Thế Thành lúc này mới vỡ lẽ tại sao đội trưởng lại chán nản như thế, quả thật cái tính ham chơi của nhóc đó suýt chút nữa đã hại chết cả một quốc gia, nếu không may mắn găp được anh khi đó thì có lẽ bây giờ Đại Nam đang phải đối mặt với họa sát thân. Càng nghĩ anh càng hiểu tại sao Lão Tôn lại giao phó cho mình nhiệm vụ bảo vệ nhị công chúa ngay khi vừa mới bước chân lên Hà Thành.
“Đội trưởng, hắn ta tỉnh dậy rồi.”
Đúng lúc này thì Thảo Phương đang ngồi canh hắn thông báo cho Minh Tuấn, hai người ngay lập tức đến chạy gần hắn.
“Chúng ta còn năm phút để tra hỏi, thời gian Số Mười Hai thu hút quân địch là có giới hạn, ta phải nhanh chóng ứng cứu cho cậu ta.”
Người quân nhân vừa nhìn đồng hồ trên tay vừa nói, nghe vậy Thế Thành ngay lập tức xách cổ áo tên Long Tộc lên dùng khí lực áp đảo nhìn hắn ta hỏi:
“Nói mau, ngươi bắt tam thái tử nhằm mục đích gì? Kẻ nào ra lệnh cho ngươi làm thế? Ngươi cất giấu tài liệu ở đâu?”
Chỉ thấy tên này không những không sợ hãi mà còn thốt ra một tràng cười lớn rồi đáp lại:
“Ta có nói các ngươi cũng chẳng biết được đâu, tốt nhất là giết ta đi?”
“Ngươi…”
Thế Thành cứng họng không biết phải nói lại thế nào, tất cả những kẻ anh đã từng giết chưa kẻ nào tỏ ra không sợ chết như hắn ta cả? Những tên như thế này thực sự gây rất nhiều khó khăn cho quá trình thấm vấn. Nhưng người đội trưởng lại tỏ ta thản nhiên cười khẩy nói:
“Ngươi không muốn nói sao? Được thôi, để ta dẫn ngươi vào tù rồi ở trong đó mà mặt dày tiếp nhé. Hai đứa, bắt sống hắn đem về căn cứ….”
“Các ngươi thử chạm vào ta xem!”
Đột nhiên tên Long tộc nổi giận nhìn đội sát thủ, tròng mắt hắn như đỏ rực lên màu máu, hai bắp tay bắt đầu nổi đầy gân guốc, cả người phình to lên như một trái bóng, nhìn hắn lúc này thực sự kinh tởm.
“Hắn ta làm sao vậy?”
Thế Thành không khỏi ngạc nhiên nhìn tên Long tộc trước mặt vốn mấy phút trước còn thương tích đầy mình thì bây giờ như đang hóa quái vật.
“Chú hỏi anh thì anh biết hỏi ai?”
Minh Tuấn cũng lúng túng đáp lại, anh chưa gặp phải tình huống như thế này bao giờ, quả thật không biết phải ứng phó như thế nào.
Đúng lúc này, ở một con hẻm tối cách thánh địa Long tộc không xa, có một kẻ đội mũ trùm đầu che kín mặt, thân hình hơi nhỏ con so với người bình thường. Trên tay hắn cũng có dấu ấn đầu rắn giống như Long Chấn Thương, nhưng khác với tên Long tộc chỉ có hai đầu, của tên này lại có tới năm đầu rắn. Hắn nhẹ nhàng nhìn đồng hồ trên cánh tay phải rồi cười khẩy nói:
“Xem ra thời gian mà thuốc phát tác đã đến lúc… đến giờ xem kịch hay rồi.”
Hắn vừa dứt lời thì ở dinh thự của Long Chấn Thương bỗng nhiên bùng lên cơn chấn động ngập trời, âm thanh phát ra to đến nỗi cả Hà Thành đều có thể nghe thấy, ngay sau đó dưới làn khói bụi, một con rồng đã xuất hiện. Không phải là dạng người hóa rồng thường thấy của Long tộc, mà chính là rồng thật sự, nó nằm giữa tòa thành như chốn không người. Kẻ này không ai khác chính là Long Chấn Thương vừa bị biến đổi, không biết tại sao hắn lại biến thành bộ dạng như vậy nhưng chắc chắn có liên quan đến Thất Xà Hội.
Còn đội sát thủ số ba do chấn động quá mãnh liệt nên đã bị vùi trong đống đổ nát, tuy nhiên đội trưởng Minh Tuấn đã nhận ra bất thường nên kịp kéo cả hai ra ngoài dinh thự, nhưng họ vẫn bị thổi bay đi khá xa, không biết có giữ nổi tính mạng không?
“Chuyện gì vậy? Con quái đó là sao?”
Tuấn Khanh ở xa lúc này cũng tròn mắc ngạc nhiên nhìn con rồng trước mắt nói, tuy không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng anh cũng kịp giữ bình tĩnh để dùng bộ đàm gọi cho đồng đội.
“Này có nghe không đội trưởng? Mọi người sao rồi?”
Tuấn Khanh không khỏi lo lắng liên tục nói vào trong máy, nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng chết chóc, thời gian càng kéo dài thì căng thẳng cũng ngày càng tăng, đúng lúc Tuấn Khanh định cầm kiếm đi tìm đồng đội thì bộ đàm cuối cùng cũng vang lên:
“Xin lỗi chú nhé Số Mười Hai, tại bộ đàm của anh bị văng khá xa, cứ yên tâm đi hai đứa kia không có vấn đề gì đâu.”
Tuấn Khanh nghe vậy không khỏi vui mừng đáp lại:
“Thật sao đội trưởng? Mọi người đang ở đâu rồi để tôi đến hội quân?”
“Chú không phải đến đâu, đọc hướng của chú đi để bọn anh tới…”
Minh Tuấn thấy Tuấn Khanh có vẻ vui nên cùng cười cợt đáp lại.
“À em đang cách con rồng cũng không quá xa, cách tầm hơn một cây số, ở hướng ba giờ…”
Tuấn Khanh còn đang nói thì bộ đàm bỗng phát ra âm thanh xẹt xẹt như bị nhiễu sóng, anh vội vã hỏi đầu dây bên kia:
“Có chuyện gì vậy đội trưởng? Sao tự dưng sóng bị nhiễu thế?”
“À có một chút trục trặc nhỏ thôi, cậu cứ chờ ở đó đi.”
Minh Tuấn bình thản đáp lại, cùng lúc đó anh cũng tắt bộ đàm cất vào trong túi quần, quả thực ba người đã bị một kẻ khác đánh lén nên mới phải ngay lập tức né tránh, dẫn đến việc bị nhiễu sóng bộ đàm. Kẻ này chỉ dùng một cú đấm nhưng uy lực của nó mạnh đến nỗi tạo thành một cái lỗ vừa to vừa rộng lên địa hình xung quanh. Ngay cả Minh Tuấn cũng phải suýt soát mới kéo được Thế Thành và Thảo Phương thoát nạn, nhưng tên này sau khi tung ra đòn đó mà vẫn có thể ung dung đứng đối diện với họ trên đống đổ nát.
“Hắn ta là ai vậy?”
Thế Thành ngạc nhiên nhìn thân hình sững sững trong khói bụi, để trả lời anh đội trưởng Minh Tuấn thận trọng nói:
“Còn ai vào đây nữa, hắn ta chính là đội trưởng đội cảnh vệ Long tộc, Long Khương.”
Vừa dứt lời thì thân ảnh kẻ này cũng dần xuất hiện, đó là một người đàn ông chưa đến ba mươi tuổi nhưng thân hình thì cực kỳ vạm vỡ, hai cánh tay đã được Long hóa đầy mạnh mẽ.
“Hai đứa chạy trước đi, để anh cầm chân hắn cho.”
Minh Tuấn vỗ vai hai cấp dưới nói.
“Không được đội trưởng, hắn ta rất mạnh đó.”
Thế Thành không khỏi lo lắng đáp lại.
“Kế hoạch đã bàn thế nảo hả Số Mười Một? Cứ làm theo anh nói đi, chú không cần phải lo, cứ vắt chân lên cổ mà chạy.”
“Nhưng nếu vậy….”
“Không có nhưng nhị gì hết, chú có tin tưởng ở anh không hả?”
Minh Tuấn bực mình mắng Thế Thành, thấy đội trưởng đã nói vậy, hai người cũng đành phải làm theo, nhưng vẫn không quên lo lắng nhắc nhở:
“Nhất định phải còn sống đó, đội trưởng.”
Nói rồi cả hai cùng nhau chạy về phía sau, hướng đến vị trí của Tuấn Khanh, Long Khương thấy vậy không khỏi bực mình, hắn ngay lập tức nhảy đến với một tốc độ cực nhanh, dùng cánh tay phải đánh một đòn về phía Thế Thành và Thảo Phương.
“Những kẻ xâm nhập, các ngươi đừng hòng chạy thoát…”
Hắn hét lên đầy kiêu ngạo, nhưng đòn đánh chưa tới nơi thì một thân ảnh chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện bên cạnh hắn, dùng cùi chỏ đánh chệch hướng đòn tấn công, giúp hai người kia có thời gian tẩu thoát. Long Khương thấy vậy không khỏi tức giận, chân vừa chạm đất hắn đã ngay lập tức tiến đến áp sát, tung ra một cú đấm nữa.
“Tên khốn kiếp, để xem ngươi tránh thế nào?”
Long Khương cười khẩy nhìn Minh Tuấn, nhưng hắn chưa kịp đắc ý bao lâu thì cú đấm của hắn lại đánh vào không khí, người đội trưởng chẳng biết dùng cách gì mà chỉ cần lắc nhẹ cái cổ cũng tránh được đòn tấn công của hắn. Ngay sau đó, anh đáp trả lại bằng một chưởng thẳng vào cằm của tên Long tộc, khiến hắn bay thẳng lên trời rồi ngã xuống.
“Ồ,,, đội trưởng đội cảnh vệ Long tộc chỉ có vậy thôi sao?”
Minh Tuấn nhìn Long Khương cười khẩy trêu chọc, thậm chí anh còn lấy một điếu thuốc trong túi ra châm lửa rồi ung dung nhả khói như thể các cú đánh của hắn chẳng hề hấn gì với anh.
“Tên khốn, ta chưa xong đâu…”
Quả nhiên Long Khương đã bị khích tướng, hắn hét lên rồi lại tiếp tục Long Hóa hai cánh tay và lao thẳng về phía Minh Tuấn với tốc độ cực nhanh, nhưng mọi đòn đánh của hắn đều không thể chạm nổi một sợi tóc của người đội trưởng, các cú đấm đều không trúng đích hoặc bị chệch hướng, dù cố đánh thế nào cũng bị đẩy ra.
“Ngươi.,. làm thế nào mà ngươi có thể tránh hết được các đòn đánh của ta?”
Long Khương lúc này đã thấm mệt nhưng vẫn không hết ngạc nhiên hỏi, đáp lại hắn Minh Tuấn từ từ rút điếu thuốc trong miệng ra cười khẩy nói:
“Mọi đòn đánh của ngươi dù mạnh đến đâu nhưng không đi trúng đích thì cũng trở nên vô dụng mà thôi.”
“Ngươi…”
Nghe người đội trưởng nói vậy Long Khương lại càng sôi máu, nhưng hắn không thể phủ nhận điều mà Minh Tuấn nói, những tưởng hắn sẽ lao đến lần nữa nhưng hắn lại hít một hơi sâu rồi quan sát thật kỹ địch thủ trước mặt bình tình nói:
“Ta từng thấy một kẻ như ngươi từng xuất hiện trong tờ truy nã, tuy không chắc chắn lắm nhưng chắc hắn đó chính là ngươi, kẻ sở hữu “Ưng Nhãn” phải không?”
Thấy Minh Tuấn không nói gì, Long Khương ngầm hiểu như một sự đồng ý. Quả thật sức mạnh của đội trưởng đội sát thủ số ba không hề tầm thường, nó đến từ huyết mạch Nghiêm gia chảy trong người anh, thường được gọi bằng cái tên “Ưng Nhãn”.
Sức mạnh này giúp Minh Tuấn có thể thấy rõ mọi đòn tấn công của đối phương trong phạm vi hai mươi mét xung quanh anh, tầm nhìn bao quát lên tới ba trăm sáu mươi độ, giúp anh đưa ra phương án tối ưu nhất để chiến đấu. Vì thế anh chưa có kẻ nào có thể chạm vào anh, sát thủ bí ẩn nhất Hà Thành, Mắt Đại Bàng.