Chương 26: Cuộc Gặp Bí Mật

Thủy Tiên không khỏi bất ngờ khi chính miệng nói ra, xương sống cô như thể vừa trải qua một sự ớn lạnh, đến cả bản thân cũng cảm thấy hãi hùng với những suy nghĩ của mình.

“Nếu mục đích của chúng là toàn thế giới, vậy thì khả năng cao Đại Nam sẽ giống như một phát súng mở đầu vậy… thật quá nguy hiểm.”

Thủy Tiên vừa nói xong thì liền lấy chiếc khăn tay trên bàn lau vầng trán ướt đẫm mồ hôi của mình, Thùy Vân nghe cô chủ phân tích như vậy liền không khỏi thốt lên:

“Quả là công chúa có khác, nô tì cũng không ngờ cô có thể suy nghĩ sâu sắc đến vậy đó.”

Thủy Tiên nghe thấy lời khen có cánh như vậy không khỏi cau mày trừng mắt nhìn người hầu cận nói:

“Ngươi cũng nham hiểm không kém gì ta đâu, nàng hầu ạ.”

“Công chúa quá khen.”

Thùy Vân nở một nụ cười đáp lại, chẳng hiểu sao Thủy Tiên lại cảm thấy cực kỳ dị ứng với cái biểu cảm này của cô hầu cận, nó chẳng khác gì lúc mà nàng công chúa này tỏ vẻ ngây thơ khi ở học viện cả, một nụ cười cực kỳ giả tạo và đậm chất diễn kịch.

“Ngươi học cái nụ cười đó ở đâu thế hả?”

Thủy Tiên bực mình nhìn thẳng vào cô nàng hầu cận nói, thấy cô chủ của mình có vẻ khá khó chịu, Thùy Vân vội vàng xua tay cười trừ đáp:

“Xin lỗi công chúa, nô tì đùa chút thôi ạ.”

Thủy Tiên nghe vậy thì cũng không hỏi thêm nữa, nhẹ nhàng nói tiếp:

“Thôi bỏ đi, chuyện quan trọng bây giờ là cần phải nghĩ cách để ngăn chặn những kẻ này… ta không muốn thấy Thế Thành phải chịu những thương tổn nhiều như vậy nữa…”

Thấy nàng công chúa nói mà ánh mắt cứ nhìn xuống dưới cực kỳ sầu thảm, Thùy Vân cũng hiểu cô chủ của mình cũng rất đau lòng khi nghe tin người mà mình yêu thương nhất đang phải chịu cảnh thương đau trên chiến trường, nhưng sự thật là dù có muốn ngăn chặn những kẻ này thì cô cũng bất lực. Một công chúa nhỏ bé ở đất nước Đại Nam đầy những biến động này thì sao có thể có đủ tài lực để thay đổi tất cả chứ? Thùy Vân cũng hiểu rõ điều đó nên bèn nói:

“Nô tì rất tiếc, nhưng với tình hình hiện tại rất khó để công chúa có thể làm nên chuyện…”

Thủy Tiên nghe rất rõ lời của người hầu cận mình vừa nói, nhưng ánh mắt cô thì dường như đang thể hiện điều ngược lại, trong thâm tâm nàng công chúa vẫn luôn tồn tại một sự cố chấp, một tinh thần kiên định không từ bỏ, mà từ rất lâu rồi cô vẫn nó giữ trong lòng, điều mà cô đã học được từ người mà mình yêu thương nhất.

“Dù cho thế giới này có bị hủy diệt… dù cho Đại Nam có bị suy tàn, thì từ giờ đến lúc đó… ta nhất định phải nghe bằng được lời tỏ tình của hắn.”

Thủy Tiên nhìn thẳng vào người hầu cận của mình nói với hết thảy sự quyết tâm trong lòng.

Còn hiện tại, ở một khu rừng cách rất xa Hà Thành, trong một hang động được ngấm ngầm xây dựng nên từ lâu, một cuộc gặp gỡ bí mật đang được diễn ra trong thầm lặng, giữa một người là thái sư Phạm Quốc Trung của Đại Nam, còn kẻ kia thì chỉ là một nhà khoa học điên, với biết bao những sáng chế kỳ lạ, có tên Hồ Khải.

Lúc này hắn ta đang ngồi chờ trong phòng nghiên cứu bí mật của mình, với hằng ha sa số xác người chết đang được bảo quản bằng dung dịch trong những ống nghiệm được bố trí xung quanh hang động, những sách vở ghi chép được chất đầy trên kệ, bàn mổ và dao phay vẫn còn dính máu được đẩy gọn vào một góc.

Còn kẻ này thì ung dung ngồi đó ghi chép lại những gì mà hắn ta đã làm được trong ngày hôm nay, với chiếc áo blue trắng thường thấy của một nhà khoa học tuy nhiên ở trên nó vẫn còn đọng lại những vết bẩn mà máu bắn lên chưa được tẩy sạch. Hồ Khải có một mái tóc đen dài rủ xuống ngang vai nhưng vô cùng bù xù và luộm thuộm, cùng cặp kính hở gọng và đôi mắt hí đầy sự gian manh. Trông hắn có vẻ rất trẻ nhưng sự thật là đã ngoài ba mươi tuổi rồi.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân và tiếng gậy gỗ chạm đất của một thân hình già khọm vang đến từ lối đi bí mật vào hang động mà chỉ có Hồ Khải và một số kẻ làm ăn với hắn mới có thể biết được.

“Lão đến rồi hả?”

Tên này chẳng có chút tôn trọng gì mà nở một nụ cười với người khách vừa tới thăm, nhưng ông ta cũng chẳng thèm để ý đến sự vô lễ của hắn mà ngồi liền xuống ghế không chút đắn đo.

“Ta đến để bàn về công chuyện sắp tới…”

Lão thái sư nói với một giọng khàn khàn, nhưng chứa đầy dã tâm, hôm nay ông ta mặc một bộ trang phục thường ngày khá gọn gàng để che đi những vết sẹo trên người, nhưng có thể thấy thân thể của lão già này cực kỳ cứng cáp và dày dặn trận mạc, hẳn ông ta đã phải trải qua không biết bao nhiêu trận chiến trong suốt cuộc đời của mình rồi. Tóc của lão tuy ngắn nhưng cũng đã chia làm hai màu, một nâu và một trắng, trên mặt tuy không có râu nhưng lại xuất hiện một vết sẹo dọc theo đường gò má, trông cực kỳ u tối và đáng sợ.

“Người của lão đã bao vây nơi này rồi phải không?”

Hồ Khải vừa nói vừa cười với một giọng điệu giễu cợt, tay phải hắn ta cùng lúc cũng đưa lên chỉnh gọng kính. Nhưng lão thái sư không thèm để tâm mà chỉ bình thản nói:

“Như mọi khi thôi, “hàng” của ta tới đâu rồi?”

Hồ Khải có cảm giác hơi khó chịu khi ông già này không thèm để ý đến lời hắn nói, nhưng tên này rất nhanh đã nở một nụ cười trở lại và đáp:

“Cứ yên tâm mà đợi đi, đến lúc con bé đó “đủ chín” thì lão tha hồ mà hái thành quả… nhưng đừng quên…”

Tên bác học điên đến gần và nhìn thẳng vào đôi mắt của lão thái sư và nở ra một điệu cười vô cùng xảo quyệt đe dọa:

“Điều kiện đổi lại là cả cái đất nước mà lão đang dẫn dắt này đấy…!”

Hồ Khải lại tiếp tục xổ ra một tràng cười lớn mà chẳng có ý tứ gì, nhưng lão thái sư vẫn cứ ngồi đó bình thản mà không chút sợ sệt, chỉ khẽ khàng trừng mắt tỏa ra khí lực áp bức lên tên bác học điên này một chút, quả nhiên Hồ Khải không còn có thể ung dung như trước nữa mà quỳ hẳn người xuống đất ngay trước mặt ông ta, miệng cắn chặt lại, cơ thể không nhúc nhích được gì cả.

“Coi chừng cái miệng của ngươi, đừng quên ta có thể xử ngươi bất cứ lúc nào đấy?”

Lão thái sư nhẹ nhàng nói với hắn bằng chất giọng khàn khàn, nhưng lại đầy tính đe dọa.

“Cứ thử xem lão già… đừng quên sau lưng ta còn có “Kẻ Tội Đồ” và Thất Xà Hội của hắn.”

Hồ Khải vẫn cứng miệng và lấy kẻ chống lưng cho mình ra làm bình phong, quả nhiên ngay khi nghe thấy ba chữ “Kẻ Tội Đồ”, lão thái sư đã có chút ngập ngừng, nhưng khí lực áp bực thì vẫn chưa dừng lại, quả thật nếu có cơ hội, lão ta thực sự muốn giết chết tên bác học điên này rồi chia năm xẻ bảy, vứt xuống hồ cho cá ăn. Tuy nhiên nếu hắn có “Kẻ Tội Đồ” chống lưng thì lại khác, muốn giết hắn ta thì mạng của lão cũng vô cùng khó giữ, thà để tên này sống rồi thực hiện nốt kế hoạch dang dở rồi giết cũng chưa muộn.

“Ngươi may mắn đấy…”

Nói rồi lão ta dừng khí lực áp bực lại để Hồ Khải có thể đứng dậy, nhưng vừa khi được thoát ra, tên này lại tiếp tục nói:

“Lão quả nhiên cũng chỉ là một tên gian thần rác rưởi mà thôi.”

Vừa nói xong thì lại một lần nữa Hồ Khải bị khí lực áp bức từ lão thái sư đến khuỵu cả gối xuống, nền đất nơi hắn quỳ dường như cũng có dấu hiệu rạn nứt, nhưng tên này thì vẫn còn thản nhiên cười được dù xương đầu gối của hắn có vẻ như cũng sắp bị nát.

“Cái miệng của ngươi có ngày sẽ hại ngươi đấy, ranh con.”

Lão thái sư trừng mắt đe dọa Hồ Khải một lần nữa rồi dừng lại, ngay sau đó ông ta cũng chuẩn bị chống gậy đứng lên rời đi khỏi khu thí nghiệm, nhưng ông ta vừa đứng lên thì Hồ Khải đã níu lấy gấu áo của lão nói:

“Thất Xà Hội có chuyện muốn lão giúp…”

Lão thái sư thấy thế thì cũng ngẫm nghĩ một lát rồi quay lại hỏi:

“Muốn ta xử tên thừa tướng đó hả?”

Chỉ thấy Hồ Khải lắc đầu một cái rồi nhẹ nhàng đứng lên không quên phủi bụi trên quần áo, sau đó hắn nhìn thẳng vào lão thái sư và lại tiếp tục nở một nụ cười xảo quyệt trả lời:

“Người lão cần để mắt tới… là Nhị Công Chúa Đại Nam, Trần Thủy Tiên.”