Giữa đêm khuya tĩnh mịch, ánh trăng sáng vành vạch trên bầu trời, Một bóng đen kỳ lạ xuất hiện trên cửa sổ dinh thự của nhị công chúa Đại Nam, Trần Thủy Tiên. Đó là một kẻ mặc đồ đen che kín mặt, tên này chẳng có chút sợ hãi gì mà khẽ khàng gõ vào tấm gỗ theo từng nhịp điệu giống như đang muốn truyền đi một ám hiệu gì đó, và ngay khi hắn gõ xong thì hai cánh cửa cũng được mở ra bởi chính nàng công chúa, chỉ chờ có thế hắn nhanh chóng nhảy thẳng vào bên trong như một thói quen hàng ngày.
“Sao rồi?”
Thủy Tiên vừa đóng cửa sổ lại vừa thuận miệng hỏi, nàng công chúa lúc này đang mặc áo ngủ, nhưng ánh mắt hút hồn của cô thì dường như lại càng sáng rực dưới ánh trăng.
“Bẩm công chúa, có vẻ như nhiệm vụ của đội sát thủ đã thất bại, Long tộc thiệt hại nặng nề, còn hai kẻ lạ mặt kia thì đã trốn thoát.”
Tên thuộc hạ quỳ xuống chắp tay cung kính trả lời, hóa ra đó là một cô gái có giọng nói khá lạnh lùng và quả quyết.
“Vậy ra đội của cậu ta đã thất bại sao? Cũng không trách được, ngài thừa tướng giao nhiệm vụ này quả thực quá khó khăn.”
Thủy Tiên khoanh tay gật đầu bình thản đáp lại, giọng nói và thần sắc của cô lúc này cực kỳ lãnh đạm, khác hoàn toàn với nàng công chúa ngây ngô thường ngày ở học viện, và cả việc cô biết rõ về nhiệm vụ của Thế Thành cũng thật sự quá bất thường.
“Ngươi đã vất vả rồi Thùy Vân, mau đứng lên đi.”
Nàng công chúa vừa nói vừa nhẹ nhàng đỡ người thuộc hạ của mình dậy. Cô gái này chính là hầu cận riêng của Thủy Tiên, luôn luôn theo sát và phục vụ cho lợi ích của nhị công chúa. Tuy ánh trăng không thể chiếu sáng hết thân thể cô, nhưng có thể nhìn thấy đó là một người có dáng dấp vô cùng linh hoạt và uyển chuyển, đôi mắt màu nâu sắc sảo lạnh lùng, cùng mái tóc đen sậm buộc sau gáy.
“Đa tạ công chúa, nhưng nô tì có thể mạn phép hỏi công chúa một câu không?”
Thùy Vân vừa đứng dậy đã chắp tay hỏi, Thủy Tiên có hơi ngạc nhiên vì thường ngày cô nàng này khá là ít nói, nhưng vẫn thản nhiên đáp lại:
“Được, ngươi muốn hỏi gì?”
Chỉ thấy Thùy Vân hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng nhìn nàng công chúa nói:
“Sao cô không tỏ tình với cậu ta luôn đi?”
Thủy Tiên vừa nghe thấy thì liền giật bắn cả mình ngã nằm xuống giường, hai má đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng vẫn lớn giọng mắng lại:
“Ngươi bị sao vậy hả đồ ngốc này? Ta thà chết chứ không làm chuyện đáng xấu hổ đâu!”
“Vậy tại sao công chúa lại sai nô tì đi theo dõi cậu ta chứ? Suốt cả mấy năm rồi, hai người chẳng thèm có tí tiến triển nào cả?!”
Thùy Vân không nhịn được đáp trả, dường như những lời này chính là tâm tư mà cô đã nhịn từ rất lâu rồi.
“Công chúa biết đã bao nhiêu lần nô tì giúp cô trốn xuống Đông Thành không hả? Vậy mà chẳng lần nào cô chịu gặp mặt cậu ta, toàn đứng từ xa ngắm nhìn không thôi?”
“Đó… đó là…”
Thủy Tiên xấu hổ ấp úng che mặt định thanh minh, nhưng cô chẳng thể nói được nên câu.
“Cả những lúc nô tì phải trốn đi để lấy thư của hắn cho công chúa nữa đó, rồi những lần bí mật theo dõi nhiệm vụ của cậu ta từ xa nữa, công chúa biết tôi đã mệt như thế nào không? Rốt cục thì đến bao giờ hai người mới chịu đến với nhau đây?”
Thùy Vân không nhịn được nói hết ra những bực dọc trong lòng, vì phận là người hầu nên bình thường cô không dám than phiền với cô chủ của mình, nhưng hôm nay cô bắt buộc phải nói ra vì hai con người đáng ghét này. Thủy Tiên cũng biết điều đó nên dù rất xấu hổ thì cô vẫn đợi cho đến khi Thùy Vân bình tĩnh lại mới bắt đầu ngồi thẳng dậy, hắng giọng trả lời:
“Này Thùy Vân, ta hiểu những bực dọc đó của ngươi, nhưng ngươi biết đấy, thân phận ta vốn là Nhị Công Chúa Đại Nam chứ đâu phải một cô gái bình thường mà muốn nói yêu là yêu, muốn tỏ tình là tỏ tình đâu?”
Nàng công chúa ôn tồn giảng giải cho hầu cận của mình một cách nhẹ nhàng, nhưng ngôn từ của cô thì hoàn toàn đủ sức xoáy sâu vào lòng người.
“Quả thật là ta thích cậu ta, cũng biết tên ngốc đó cũng thích ta, nhưng khoảng cách thân phận không cho phép ta nói ra những lời ấy, chẳng phải vậy nên ta mới sai ngươi đi làm những việc đó sao? Ngay từ đầu kế hoạch của chúng ta đã là… bắt tên ngốc đó phải nói lời tỏ tình!”
Thủy Tiên nói một cách hùng hồn như thể trong mắt tiết ra ánh lửa, nhưng Thùy Vân thì dường như vẫn còn không phục với lời giải thích của nàng công chúa, cằn nhằn nói:
“Đến bao giờ thì kế hoạch đó mới thành công đây, thà ngay từ đầu công chúa tỏ tình luôn có phải hơn không?”
“Không được!”
Thủy Tiên thẳng thừng nhìn cô hầu cận đáp lại.
“Ta biết rõ tên ngốc đó đã cố gắng thế nào… nhưng chính vì vậy ta lại càng không thể tỏ ra bản thân quá dễ dãi được, ta là công chúa chứ đâu phải kỹ nữ lầu xanh, dù quả thật… đúng là ta có hơi rung động một chút… khi nhìn thấy cậu ta cố gắng như vậy.”
Nàng công chúa không khỏi thẹn thùng khi nhắc đến những lần cô chứng kiến Thế Thành tập luyện ở Đông Thành. Thấy chủ nhân mình như vậy, cô hầu cận không khỏi gãi đầu thở dài một hơi than phiền:
“Cô đúng là hết thuốc chữa rồi, công chúa.”
“Này nhé, đừng có mà được thể nói xấu ta… ngươi đã yêu bao giờ chưa mà biết?”
Thủy Tiên đỏ mặt vội phản bác lại, nhưng nàng công chúa không để ý đến lời mình nói đã đả kích đến tâm hồn thiếu nữ của Thùy Vân như thế nào, khi mà cả năm trời phải chứng kiến cặp đôi người ta tình tứ, còn bản thân thì chẳng có nổi một mảnh tình vắt vai, Thùy Vân dường như luôn trong trạng thái bực mình mà chẳng thể giải tỏa ra được. Và bây giờ cô không nhịn được nữa mà khoanh tay thẳng thừng quay ngoắt đi, giận dữ nói:
“Đúng rồi đó, ai đã yêu như công chúa đâu mà biết?”
Thủy Tiên cũng nhận ra mình cũng hơi quá lời nên vội vàng cười trừ chữa cháy:
“Ta xin lỗi mà, ngươi giận đấy à?”
“Nô tì không giận.”
Thùy Vân cứng miệng đáp lại, nhưng nàng công chúa không để cho cô nói hết mà đi đến chiếc bàn trang điểm kế giường rồi lấy ra một đĩa bánh flan đã chuẩn bị sẵn, sau đó đưa nó ra trước mặt người hầu cận, mỉm cười nói:
“Ăn đi nè, hôm nay ta xuống bếp làm cho ngươi đó.”
“Công chúa… đừng hòng mua chuộc được nô tì bằng chiếc bánh đó nhé…”
Thùy Vân vẫn cố tỏ ra cứng rắn đáp lại, nhưng ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào đĩa bánh tỏ rõ sự thèm thuồng, hẳn do phải hoạt động hết công suất buổi tối hôm nay nên hiện giờ Thùy Vân đang rất đói, Thủy Tiên nhìn thấy điều đó nên liền đem đĩa bánh ra xa, mỉm cười nói:
“Ngươi không ăn vậy để ta sai người hầu cất đi nhé.”
“Ấy không… bánh flan không để được lâu, đem cất đi sợ nó sẽ hỏng, công chúa cứ để nô tài dùng cũng được.”
Thùy Vân vội vàng cầm lấy đĩa bánh một cách nhanh chóng, hoàn toàn quên mất mấy phút trước mình còn tỏ vẻ giận dữ thế nào, Thủy Tiên được thể, khuôn mặt tỏ rõ sự đắc thắng, vốn ngay từ nhỏ cô đã được dạy về lễ tiết rất nhiều trong cung, nên nói về cách lấy lòng người khác, nàng công chúa này thừa hiểu hơn bất cứ ai.
“Mà nè công chúa, mấy hôm nay không có nô tì ở bên cạnh, cô ở học viện vẫn ổn đấy chứ?”
Thùy Vân dù đang ăn nhưng vẫn rất lo lắng hỏi thăm tình hình trường lớp của nàng công chúa bất ổn này. Đối với cô dù Thủy Tiên có giỏi ra sao đi chăng nữa thì vẫn chỉ là một cô gái bình thường như bao cô gái khác, khi phải thể hiện quá nhiều bộ mặt khác nhau thì ắt cũng phải gặp khó khăn mà thôi.
“À thì… ta đã gặp tên ngốc đó.”
Thùy Tiên đỏ mặt gãi đầu cười trừ nói, Thùy Vân nghe vậy ngạc nhiên tới nỗi suýt thì nghẹn ứ cổ, vội vàng vỗ ngực để chiếc bánh flan trôi xuống, nhưng vẫn không quên gặng hỏi:
“Làm thế nào mà công chúa gặp được hắn ta hay vậy...?”
Thủy Tiên nghe vậy cũng không biết diễn tả làm sao, gãi đầu mãi rồi mới đáp:
“Thì ngươi biết đó… Bông Xù có khả năng cảm nhận khí tức của những người mà ta từng gặp, hôm đó mặc dù ta biết rõ là hắn, nhưng vì tên ngốc này diễn cũng khá sâu nên ta không đủ chứng cớ để lật tẩy thân phận của hắn, bất đắc dĩ đành phải giả vờ như nhầm người vậy, việc ta có khả năng về linh lực vốn chỉ có ngươi là người duy nhất biết rõ, nên nếu nói ra khéo chính ta lại bị lật tẩy trước mất, ta cũng lừa Bông Xù một phen nên giờ con mèo đó vẫn còn giận đây này… thiệt đúng là khổ mà…”
Thùy Vân nghe vậy cũng gật gù tỏ vẻ hiểu chuyện, sốt sắng hỏi thêm:
“Nhưng tại sao công chúa vẫn phải lừa Bông Xù, chuyện đó vốn dĩ cũng đâu cần thiết lắm đâu?”
Chỉ thấy nàng công chúa ngả ra giường thở dài một hơi rồi đáp:
“Do hôm đó có tên anh họ Thiên Ngạo xuất hiện nên ta cũng phải tỏ vẻ ngây thơ chút, mà ngươi cũng biết con mèo đó vốn hiếu động mà, nó thấy ta bỏ đi như vậy chắc chắn sẽ thắc mắc, chi bằng ta lừa nó một chút để đỡ phải bận tâm hơn…”
Người hầu cận nghe thấy vậy liền không khỏi nhăn trán nói:
“Cô quả thật rất nham hiểm đó công chúa, bảo sao hồi nhỏ nô tì toàn nghe thấy người ta khen cô là thiên tài ngoại giao, giờ thì đã hiểu nguyên do rồi.”
Thủy Tiên nghe hầu cận của mình khen vậy cũng chẳng biết nên vui hay nên buồn, bất đắc dĩ đành quay đầu sang một bên cười trừ, quả thật tính cách này của cô vốn cũng chẳng phải bẩm sinh mà có, việc học những lễ tiết trong cung đi kèm với các mối quan hệ đã khiến Thủy Tiên bắt buộc phải biết cách ăn nói và hành xử khéo léo, tới nỗi đã tạo nên những lớp mặt nạ giả tạo trên gương mặt cô, những thứ đó đều được nàng công chúa sử dụng vào các tình huống khác nhau trong cuộc sống. Thậm chí đã có lần Thủy Tiên còn tự hỏi không biết đâu mới là tính cách thật của mình, có lẽ nó đã mất từ lúc chia tay tên ngốc đó ở Đông Thành chăng?
“Mà nè công chúa, về chuyện ở thánh địa Long tộc, cô có nghĩ sắp xảy ra chuyện lớn rồi không?”
Thùy Vân bất ngờ quay sang hỏi khiến Thủy Tiên đang miên man liền phải quay trở về hiện thực ngay lập tức, nhưng cô nàng không hề nao núng mà ngồi dậy chống cằm suy tư một lúc rồi mới nói:
“Chuyện này hẳn liên quan đến tổ chức đứng đằng sau hai kẻ lạ mặt mà ngươi nói với ta thông qua bộ đàm lúc đó, có lẽ ngài thừa tướng cũng đã biết rõ chuyện này rồi, nhưng ta thật sự không hiểu mục đích của bọn chúng là gì khi nhắm vào Đại Nam?”
Quả thật hành động của Vô Diện và Deadmile là cực kỳ khó đoán, ngay khi thánh địa Long tộc bị náo loạn thì hai kẻ này liền xuất hiện ở đó và chặn đường trốn thoát của đội sát thủ, cảm giác như thể tất cả đều nằm trong lòng bàn tay chúng vậy.
“Nô tì cũng thắc mắc như thế, hai tên này quá mạnh mẽ, nhất là tên đeo mặt nạ trắng, sát khí của hắn mạnh tới nỗi dù đứng đó cách xa cả cây số thì vẫn có thể cảm nhận được mức độ áp bức kinh người.”
Thùy Vân không kìm được kể lại những gì mình đã chứng kiến với nét mặt đầy lo lắng. Nhưng Thủy Tiên không để tâm lắm mà chỉ thinh lặng ngồi đó, như thể nàng công chúa đang chìm vào những suy nghĩ liên hồi trong tâm trí. Việc tổ chức này coi Long tộc không khác gì món hàng thử nghiệm cho thấy rõ ràng Đại Nam cũng chẳng là cái gì trong mắt chúng, nếu vậy thì việc hủy diệt Đại Nam có thể không phải mục đích cuối cùng, mà có thể là…
“Toàn thế giới sao?”
Thủy Tiên không khỏi bất ngờ khi chính miệng nói ra, xương sống cô như thể vừa trải qua một sự ớn lạnh, đến cả bản thân cũng cảm thấy hãi hùng với những suy nghĩ của mình.
“Nếu mục đích của chúng là toàn thế giới, vậy thì khả năng cao Đại Nam sẽ giống như một phát súng mở đầu vậy… thật quá nguy hiểm.”
Thủy Tiên vừa nói xong thì liền lấy chiếc khăn tay trên bàn lau vầng trán ướt đẫm mồ hôi của mình, Thùy Vân nghe cô chủ phân tích như vậy liền không khỏi thốt lên:
“Quả là công chúa có khác, nô tì cũng không ngờ cô có thể suy nghĩ sâu sắc đến vậy đó.”
Thủy Tiên nghe thấy lời khen có cánh như vậy không khỏi cau mày trừng mắt nhìn người hầu cận nói:
“Ngươi cũng nham hiểm không kém gì ta đâu, nàng hầu ạ.”
“Công chúa quá khen.”
Thùy Vân nở một nụ cười đáp lại, chẳng hiểu sao Thủy Tiên lại cảm thấy cực kỳ dị ứng với cái biểu cảm này của cô hầu cận, nó chẳng khác gì lúc mà nàng công chúa này tỏ vẻ ngây thơ khi ở học viện cả, một nụ cười cực kỳ giả tạo và đậm chất diễn kịch.
“Ngươi học cái nụ cười đó ở đâu thế hả?”
Thủy Tiên bực mình nhìn thẳng vào cô nàng hầu cận nói, thấy cô chủ của mình có vẻ khá khó chịu, Thùy Vân vội vàng xua tay cười trừ đáp:
“Xin lỗi công chúa, nô tì đùa chút thôi ạ.”
Thủy Tiên nghe vậy thì cũng không hỏi thêm nữa, nhẹ nhàng nói tiếp:
“Thôi bỏ đi, chuyện quan trọng bây giờ là cần phải nghĩ cách để ngăn chặn những kẻ này… ta không muốn thấy Thế Thành phải chịu những thương tổn nhiều như vậy nữa…”
Thấy nàng công chúa nói mà ánh mắt cứ nhìn xuống dưới cực kỳ sầu thảm, Thùy Vân cũng hiểu cô chủ của mình cũng rất đau lòng khi nghe tin người mà mình yêu thương nhất đang phải chịu cảnh thương đau trên chiến trường, nhưng sự thật là dù có muốn ngăn chặn những kẻ này thì cô cũng bất lực. Một công chúa nhỏ bé ở đất nước Đại Nam đầy những biến động này thì sao có thể có đủ tài lực để thay đổi tất cả chứ? Thùy Vân cũng hiểu rõ điều đó nên bèn nói:
“Nô tì rất tiếc, nhưng với tình hình hiện tại rất khó để công chúa có thể làm nên chuyện…”
Thủy Tiên nghe rất rõ lời của người hầu cận mình vừa nói, nhưng ánh mắt cô thì dường như đang thể hiện điều ngược lại, trong thâm tâm nàng công chúa vẫn luôn tồn tại một sự cố chấp, một tinh thần kiên định không từ bỏ, mà từ rất lâu rồi cô vẫn nó giữ trong lòng, điều mà cô đã học được từ người mà mình yêu thương nhất.
“Dù cho thế giới này có bị hủy diệt… dù cho Đại Nam có bị suy tàn, thì từ giờ đến lúc đó… ta nhất định phải nghe bằng được lời tỏ tình của hắn.”
Thủy Tiên nhìn thẳng vào người hầu cận của mình nói với hết thảy sự quyết tâm trong lòng.
Còn hiện tại, ở một khu rừng cách rất xa Hà Thành, trong một hang động được ngấm ngầm xây dựng nên từ lâu, một cuộc gặp gỡ bí mật đang được diễn ra trong thầm lặng, giữa một người là thái sư Phạm Quốc Trung của Đại Nam, còn kẻ kia thì chỉ là một nhà khoa học điên, với biết bao những sáng chế kỳ lạ, có tên Hồ Khải.
Lúc này hắn ta đang ngồi chờ trong phòng nghiên cứu bí mật của mình, với hằng ha sa số xác người chết đang được bảo quản bằng dung dịch trong những ống nghiệm được bố trí xung quanh hang động, những sách vở ghi chép được chất đầy trên kệ, bàn mổ và dao phay vẫn còn dính máu được đẩy gọn vào một góc.
Còn kẻ này thì ung dung ngồi đó ghi chép lại những gì mà hắn ta đã làm được trong ngày hôm nay, với chiếc áo blue trắng thường thấy của một nhà khoa học tuy nhiên ở trên nó vẫn còn đọng lại những vết bẩn mà máu bắn lên chưa được tẩy sạch. Hồ Khải có một mái tóc đen dài rủ xuống ngang vai nhưng vô cùng bù xù và luộm thuộm, cùng cặp kính hở gọng và đôi mắt hí đầy sự gian manh. Trông hắn có vẻ rất trẻ nhưng sự thật là đã ngoài ba mươi tuổi rồi.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân và tiếng gậy gỗ chạm đất của một thân hình già khọm vang đến từ lối đi bí mật vào hang động mà chỉ có Hồ Khải và một số kẻ làm ăn với hắn mới có thể biết được.
“Lão đến rồi hả?”
Tên này chẳng có chút tôn trọng gì mà nở một nụ cười với người khách vừa tới thăm, nhưng ông ta cũng chẳng thèm để ý đến sự vô lễ của hắn mà ngồi liền xuống ghế không chút đắn đo.
“Ta đến để bàn về công chuyện sắp tới…”
Lão thái sư nói với một giọng khàn khàn, nhưng chứa đầy dã tâm, hôm nay ông ta mặc một bộ trang phục thường ngày khá gọn gàng để che đi những vết sẹo trên người, nhưng có thể thấy thân thể của lão già này cực kỳ cứng cáp và dày dặn trận mạc, hẳn ông ta đã phải trải qua không biết bao nhiêu trận chiến trong suốt cuộc đời của mình rồi. Tóc của lão tuy ngắn nhưng cũng đã chia làm hai màu, một nâu và một trắng, trên mặt tuy không có râu nhưng lại xuất hiện một vết sẹo dọc theo đường gò má, trông cực kỳ u tối và đáng sợ.
“Người của lão đã bao vây nơi này rồi phải không?”
Hồ Khải vừa nói vừa cười với một giọng điệu giễu cợt, tay phải hắn ta cùng lúc cũng đưa lên chỉnh gọng kính. Nhưng lão thái sư không thèm để tâm mà chỉ bình thản nói:
“Như mọi khi thôi, “hàng” của ta tới đâu rồi?”
Hồ Khải có cảm giác hơi khó chịu khi ông già này không thèm để ý đến lời hắn nói, nhưng tên này rất nhanh đã nở một nụ cười trở lại và đáp:
“Cứ yên tâm mà đợi đi, đến lúc con bé đó “đủ chín” thì lão tha hồ mà hái thành quả… nhưng đừng quên…”
Tên bác học điên đến gần và nhìn thẳng vào đôi mắt của lão thái sư và nở ra một điệu cười vô cùng xảo quyệt đe dọa:
“Điều kiện đổi lại là cả cái đất nước mà lão đang dẫn dắt này đấy…!”
Hồ Khải lại tiếp tục xổ ra một tràng cười lớn mà chẳng có ý tứ gì, nhưng lão thái sư vẫn cứ ngồi đó bình thản mà không chút sợ sệt, chỉ khẽ khàng trừng mắt tỏa ra khí lực áp bức lên tên bác học điên này một chút, quả nhiên Hồ Khải không còn có thể ung dung như trước nữa mà quỳ hẳn người xuống đất ngay trước mặt ông ta, miệng cắn chặt lại, cơ thể không nhúc nhích được gì cả.
“Coi chừng cái miệng của ngươi, đừng quên ta có thể xử ngươi bất cứ lúc nào đấy?”
Lão thái sư nhẹ nhàng nói với hắn bằng chất giọng khàn khàn, nhưng lại đầy tính đe dọa.
“Cứ thử xem lão già… đừng quên sau lưng ta còn có “Kẻ Tội Đồ” và Thất Xà Hội của hắn.”
Hồ Khải vẫn cứng miệng và lấy kẻ chống lưng cho mình ra làm bình phong, quả nhiên ngay khi nghe thấy ba chữ “Kẻ Tội Đồ”, lão thái sư đã có chút ngập ngừng, nhưng khí lực áp bực thì vẫn chưa dừng lại, quả thật nếu có cơ hội, lão ta thực sự muốn giết chết tên bác học điên này rồi chia năm xẻ bảy, vứt xuống hồ cho cá ăn. Tuy nhiên nếu hắn có “Kẻ Tội Đồ” chống lưng thì lại khác, muốn giết hắn ta thì mạng của lão cũng vô cùng khó giữ, thà để tên này sống rồi thực hiện nốt kế hoạch dang dở rồi giết cũng chưa muộn.
“Ngươi may mắn đấy…”
Nói rồi lão ta dừng khí lực áp bực lại để Hồ Khải có thể đứng dậy, nhưng vừa khi được thoát ra, tên này lại tiếp tục nói:
“Lão quả nhiên cũng chỉ là một tên gian thần rác rưởi mà thôi.”
Vừa nói xong thì lại một lần nữa Hồ Khải bị khí lực áp bức từ lão thái sư đến khuỵu cả gối xuống, nền đất nơi hắn quỳ dường như cũng có dấu hiệu rạn nứt, nhưng tên này thì vẫn còn thản nhiên cười được dù xương đầu gối của hắn có vẻ như cũng sắp bị nát.
“Cái miệng của ngươi có ngày sẽ hại ngươi đấy, ranh con.”
Lão thái sư trừng mắt đe dọa Hồ Khải một lần nữa rồi dừng lại, ngay sau đó ông ta cũng chuẩn bị chống gậy đứng lên rời đi khỏi khu thí nghiệm, nhưng ông ta vừa đứng lên thì Hồ Khải đã níu lấy gấu áo của lão nói:
“Thất Xà Hội có chuyện muốn lão giúp…”
Lão thái sư thấy thế thì cũng ngẫm nghĩ một lát rồi quay lại hỏi:
“Muốn ta xử tên thừa tướng đó hả?”
Chỉ thấy Hồ Khải lắc đầu một cái rồi nhẹ nhàng đứng lên không quên phủi bụi trên quần áo, sau đó hắn nhìn thẳng vào lão thái sư và lại tiếp tục nở một nụ cười xảo quyệt trả lời:
“Người lão cần để mắt tới… là Nhị Công Chúa Đại Nam, Trần Thủy Tiên.”