Chương 17: Ngươi chiến đấu vì điều gì?

Ở bên trong thánh địa Long tộc lúc này, tất cả cảnh vệ theo lệnh tộc trưởng đều đang tập trung xung quanh xác con rồng để kiểm tra, những người không liên quan thì trở về dinh thự để tránh làm phiền. Nhưng ai nấy đều không khỏi tò mò về việc tại sao con rồng lại xuất hiện một cách kỳ lạ như vậy mà chẳng một người nào hay biết, chuyện này đã lan rộng ra khắp Hà thành, khiến dân chúng lũ lượt kéo đến bàn tán.

“Mọi người nhìn kìa, chẳng phải kia chính là xác con rồng đó sao?”

Một anh thanh niên chỉ tay về phía trong thánh địa nói, do hình thể con rồng quá lớn nên dù đứng ở bên ngoài tường thành thì mắt thường vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Không biết nữa, chắc Long tộc vừa có sự kiện gì chăng?”

Đám đông thi nhau đoán già đoán non xem điều gì đã khiến gia tộc được mệnh danh mạnh nhất Đại Nam hàng ngàn năm qua phải chịu cảnh tan hoang đến vậy. Kẻ bảo rằng là do đến thời hạn tiến cấp, người thì nói chắc tộc trưởng muốn thử nghiệm sức mạnh mới, nhưng rốt cục thì cũng chẳng ai biết rõ lý do.

Câu chuyện cứ thế càng ngày càng đi xa, lan truyền ra khắp các vùng lân cận, và chuyện gì đến cũng sẽ đến, đang lúc đám đông sôi nổi thì bỗng có tiếng còi hú vang lên từ đằng xa, mấy chục chiếc xe cảnh sát cùng nhau kéo tới trước cổng thánh địa Long tộc.

“Xin những ai không phận sự vui lòng rời đi, chúng tôi sẽ phụ trách nơi này kể từ bây giờ.”

Một người cảnh sát từ trong chiếc xe đậu gần nhất vừa cầm loa nói vừa mở cửa bước ra, tiếp theo là những đồng nghiệp của anh cũng lần lượt xuống xe. Nhờ thế mà đám đông dân chúng tự động giải tán, nhường mọi việc còn lại cho cảnh sát.

“Xem ra chúng ta tới cũng chỉ để dọn dẹp thôi.”

Giọng nói khản đặc quen thuộc của thám tử Nguyễn Minh Khang lại vang lên, ông vừa nhìn xác con rồng bên trong thánh địa vừa thở dài, lão già để râu quai nón này như mọi hôm lại tiếp tục công việc của mình là hợp tác với cảnh sát để phá những vụ án phức tạp, nhưng có vẻ như chuyện xảy ra hôm nay vốn không đến lượt những người như ông có thể nhúng tay vào.

“Đừng bi quan như thế chứ ngài thám tử, chúng ta cứ làm việc hết bổn phận của mình là được rồi.”

Một anh cảnh sát vỗ vai ông động viên rồi ngay lập tức chạy đi làm việc, nghe vậy lão già hơn sáu chục tuổi đời này cũng không khỏi lắc đầu cười trừ:

“Giá như tôi cũng có thể yêu đời như anh thì tốt biết mấy.”

Đúng lúc này, một âm thanh đổ nát bỗng vang lên ở phía xa, cùng với đó là khói bụi bốc lên cả một góc trời, khiến những người cảnh sát cho dù không muốn cũng phải ngoái đầu nhìn lại, lão thám tử theo bản năng đưa mắt về phía đó, và cảnh tượng chết chóc hiện lên ngay trước mặt khiến ông phải rùng mình vì sợ hãi.

Mới mấy phút trước nơi đó vẫn còn là đường phố Hà thành xa hoa lộng lẫy, nhưng buồn thay, bây giờ nó đã trở thành đống đổ nát đầy khói lửa và bụi bặm bốc lên, cho dù đứng cách xa gần mấy cây số nhưng thám tử Minh Khang vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh kinh khủng của kẻ vừa gây ra tất cả, trong lòng ông không khỏi dâng lên một dự cảm không lành, sợ hãi nói:

“Hắn ta phải mạnh thế nào mới có sức phá hủy lớn đến nhường này?”

Như để trả lời cho câu hỏi của ông, ở nơi vừa xảy ra vụ nổ lúc này, Vô Diện đang ung dung bước đi trên đống đổ nát như chốn không người, hai cánh tay buông thõng, hắn đeo một chiếc mặt nạ trắng bệch, không được vẽ ngũ quan lên trên và mặc trên người chiếc áo choàng màu tím, có họa tiết bảy đầu rắn của “Thất Xà Hội”, trên mu bàn tay còn được xăm ký hiệu đặc biệt của tổ chức. Dưới chân hắn bây giờ chính là Thế Thành trong lốt sát thủ Mặt Nạ Bạc đang bị khí lực chèn ép đến mức nằm sấp hẳn xuống đất.

“Ngươi đang làm trò hề gì vậy?”

Vô Diện lạnh lùng nhìn Thế Thành nói, khi thấy anh đang cố gắng chống tay đứng dậy dù đang bị áp lực đè bẹp.

“Ta chưa thể… thua ở đây được.”

Thế Thành nghiến răng nghiến lợi đáp lại, hai tay hai chân vẫn đang cật lực chống lại luồng khí lực cực mạnh của Vô Diện, chứng kiến sự cố gắng của anh, tên sát thủ chỉ im lặng đứng quan sát một lúc rồi hỏi:

“Mặt Nạ Bạc, ngươi chiến đấu vì điều gì?”

“Ta không có thì giờ để trả lời ngươi… hự…”

Thế Thành chưa kịp nói hết câu thì đã bị Vô Diện giáng vào cằm một cú đá, khiến cả người anh bay ra xa hơn năm mét, đập thẳng vào một bức tường lớn gần kề, xương quai hàm gần như muốn nát vụn, nhưng còn chưa kịp hoàn hồn thì tên sát thủ đã tiến sát lại gần với một tốc độ cực nhanh, nện cùi chỏ thẳng vào bụng của anh, đau muốn thấu ruột gan, miệng chỉ chực muốn nôn hết ra.

“Một tên nhãi nhép như ngươi mà cũng đòi cãi lời ta sao?”

Vô Diện vừa bóp cằm Thế Thành nâng lên vừa chất vấn, dù đã từng gặp rất nhiều đối thủ nặng ký, nhưng đây là lần đầu tiên anh bị áp đảo hoàn toàn như vậy, hệt như một chú thỏ con vùng vẫy dưới nanh vuốt sư tử, chẳng thể làm gì khác ngoài việc trở thành miếng mồi ngon dâng lên vị chúa sơn lâm.

“Chưa xong đâu, tên khốn…!”

Giọng của Tuấn Khanh chợt vang lên từ tòa nhà đổ nát phía bên trái, cậu bạn cầm kiếm phóng đến và tung ra tuyệt kỹ mạnh nhất của mình thẳng vào người Vô Diện.

Ảo Ảnh Vô Hình Trảm.

Chiêu thức này chỉ sử dụng một nhát chém duy nhất nhưng có thể cắt một tòa nhà cao tầng ra làm đôi, hơn nữa lại sở hữu độ biến ảo khôn lường của Nguyệt Ảnh Kiếm Pháp, tuy nhiên để sử dụng được thì tốn rất nhiều khí lức truyền vào. Tuấn Khanh đã dùng nó một lần khi chiến đấu với Deamile nên lần chém này chính là tất cả khí lực còn lại của anh.

“Quá chậm.”

Vô Diện hừ lạnh một tiếng rồi dùng tay phải bóp nát vụn lưỡi kiếm của Tuấn Khanh một cách dễ dàng, ngay sau đó nhân lúc cậu bạn mất cảnh giác mà dùng cùi chỏ thúc vào bụng một cái rồi dúi thẳng người xuống đất, mỗi đòn đánh đều có khí lực xuyên thấu ở trong đó nên mang tới đau đớn kịch liệt, dù là Bạch Kiếm Sĩ của Đông Thành cũng phải nằm im chịu trận.

“Mặt Nạ Bạc, để xem bao giờ thì ngươi chịu trả lời câu hỏi của ta?”

Vô Diện nhìn Thế Thành bằng ánh mắt sắc lẻm rồi cầm cổ tay của cậu bạn đang bị đè dưới chân lên dứt khoát bẻ không chút thương tiếc, ngay lập tức tiếng xương gãy vụn cùng tiếng thét của Tuấn Khanh vang lên thấu trời đất, ai nghe thấy cũng phải xót xa.

“Đất mẹ nó… dừng lại ngay!”

Thế Thành vừa chửi thề vừa cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi cánh tay cứng như đá của Vô Diện nhưng tất cả đều hoàn toàn vô dụng, đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc thì một ánh lửa rực hồng bỗng lóe lên từ phía bên phải của tên sát thủ, không ai khác đó chính là Thảo Phương vừa lao đến với một cú đấm đầy uy lực.

Hỏa Quyền Đại Công Phá.

Đây chính là tuyệt chiêu mà cô kết hợp giữa hai nguồn sức mạnh trong cơ thể là ma lực và khí lực, tạo nên sự khác biệt mà chỉ người sở hữu thiên phú mới có, vừa mang khả năng xuyên thấu vừa có thể đốt cháy đối thủ.

“Chịu chết đi!”

Thảo Phương cực kỳ tự tin hét lên, nhưng đứng đối diện với cô bây giờ là một kẻ vô cùng mạnh mẽ về mọi mặt, dù là thể chất hay kỹ thuật thì Vô Diện đều áp đảo so với cả ba người của đội sát thủ, và không ngoài dự đoán, với một động tác cực kỳ nhanh trong tích tắc khi người con gái duy nhất của đội sát thủ vừa lao đến, hắn ta dùng chân trái đá thẳng vào đầu gối của cô một cách khéo léo, khiến Thảo Phương mất đi trọng tâm mà ngã xuống, rồi dùng tay trái bóp chặt lấy cổ tay đang nắm chặt của cô mà bẻ một cái, ngọn lửa vừa mới rực cháy đã phải tắt ngúm, tiếng xương gãy vụn cùng tiếng thét thất thanh của Thảo Phương ngay lập tức truyền đi khắp không gian, chỉ nghe thôi cũng thấy lạnh xương sống.

“Im.”

Vô Diện lạnh lùng nói rồi dùng cạnh bàn tay đánh thẳng vào gáy của Thảo Phương một nhát, khiến cô ngã xuống ngất lịm đi ngay tắp lự, không kịp kêu thét bất cứ điều gì nữa.

“Tên khốn kiếp! Sao ngươi dám…”

Tuấn Khanh đang nằm đất cũng không nhịn được chửi thề, cố gắng vùng vẫy muốn thoát ra khỏi sự chèn ép của khí lực, nhưng Vô Diện chẳng thèm nhìn anh lấy một cái, dẫm thẳng lên đầu của cậu bạn mà đe dọa:

“Ngươi nên biết thân biết phận của mình mà nằm yên đi.”

Sức mạnh của tên sát thủ hoàn toàn áp đảo so với cả ba người, những đòn hắn tung ra đều mang tới đau đớn muốn thấu xương, thậm chí ngay cả một cơ hội để phản công cũng không có, đến cả Deamile khi chứng kiến thảm cảnh mà người đồng đội vừa gây ra từ đằng xa cũng không khỏi lắc đầu ngán ngẩm:

“Thật xui xẻo cho các ngươi khi gặp phải hắn ta…”

Lúc này, quyền định đoạt sống chết hoàn toàn không thuộc về bản thân đội sát thủ nữa, nếu Vô Diện muốn giết hết tất cả thì chẳng còn ai có thể ngăn chặn hắn, kể nếu có đội trưởng Minh Tuấn ở đây có lẽ cũng chỉ có thể kéo dài thời gian thêm một chút mà thôi.

“Thế nào Mặt Nạ Bạc? Ngươi đã có câu trả lời chưa?”

Vô Diện chất vấn Thế Thành với ánh mắt sắc lẻm, dường như kẻ này chẳng có ý định muốn lấy mạng người nào mà chỉ đơn thuần muốn gây áp lực lên anh mà thôi. Nhận ra điều đó nên Thế Thành ngay lập tức ra điều kiện:

“Nếu muốn ta trả lời thì ngươi đừng đụng đến đồng đội của ta nữa.”

‘Được.”

Vô Diện thản nhiên đáp lại rồi bỏ chân khỏi đầu Tuấn Khanh, tuy nhiên vẫn dùng khí lực áp đảo để đè bẹp cậu bạn xuống đất, sau đó lạnh lùng nhìn Thế Thành chất vấn:

“Vậy nói ta xem ngươi chiến đấu vì điều gì nào? Vì sứ mệnh cao cả nào đó? Hay chỉ đơn thuần là mong muốn giết chóc? Hay tất cả do mệnh lệnh của lão già đứng sau lưng ngươi?”

Những câu hỏi của Vô Diện đều đánh trúng tim đen của Thế Thành, hệt như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào lòng người, thậm chí hắn còn biết rõ Lão Tôn là người đã ra lệnh cho anh thực hiện nhiệm vụ.

Những tưởng câu hỏi này chẳng hề làm khó được Thế Thành, nhưng sự thật là anh đã sống với dao găm và máu tươi được một khoảng thời gian khá dài rồi mà vẫn chưa hiểu mình thực sự đang chiến đấu vì điều gì? Chính Lão Tôn cũng đã đích thân hỏi Thế Thành ngay từ lúc mới gặp, khi ông vừa tìm thấy anh giữa đống xác người ở chiến trường. Lúc đó, sát thủ Mặt Nạ Bạc nức tiếng Đông Thành bây giờ vẫn còn là một đứa bé năm tuổi chưa biết đúng sai, chỉ dựa vào bản năng sinh tồn mà sống sót giữa nơi thảm khốc đó, dù đã qua bao nhiêu năm tháng nhưng Thế Thành vẫn nhớ như in lời dạy của Lão Tôn:

“Này cậu nhóc, con không có quyền chọn người sinh ra mình hay chọn nơi mình sinh ra, nhưng con có quyền chọn cách mình sẽ sống. Cách sống ấy có thể đúng, có thể sai trong mắt người đời, nhưng chỉ cần từ tận sâu thẳm con tim mình luôn tin đó là đúng, thì nó là đúng.”

Thật vậy, trong mắt thiên hạ, anh vốn chỉ là một kẻ sát nhân hàng loạt, lấy giết người làm niềm vui, chẳng có ai vui vẻ khi nghe đến cái tên Mặt Nạ Bạc, bọn họ có kẻ sẽ sợ hãi, có kẻ sẽ khinh khỉnh coi thường, có kẻ sẽ muốn bắt anh tống vào tù, nhưng tuyệt nhiên chẳng người nào tỏ vẻ mừng rỡ khi thấy cái mặt nạ cười xuất hiện trên mặt của anh cả.

“Ta chiến đấu… vì công lý của riêng ta, vì những gì ta cho là đúng.”

Thế Thành thẳng thừng nhìn Vô Diện nói, nhưng hắn ta lại chẳng biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, vẫn cứ im lặng mà quan sát anh một hồi lâu, rồi đột nhiên tên sát thủ tiến lại gần mặt đối mặt với Thế Thành, lạnh lùng hỏi:

“Ngươi thực sự nghĩ như vậy sao?”

Lời này của Vô Diện rõ ràng là muốn khiêu khích, đánh thẳng vào tâm lý của anh, tuy nhiên khi thấy Thế Thành vẫn kiên định không đáp lại bất cứ câu nào thì hắn liền thay đổi chủ ý, quay lưng lại với anh rồi nói:

“Ngươi biết gì không? Con người luôn bị ràng buộc bởi những gì họ cho là công lý và sự thật. Đó là cách mà họ định nghĩa “thực tại”. Nhưng “công lý” hay “sự thật” có nghĩa là gì chứ? Chỉ là những khái niệm mơ hồ … “thực tại” của họ hoàn toàn có thể chỉ là một ảo ảnh. Rốt cục thì con người cũng chỉ đang sống trên đời này bằng cái niềm tin mù quáng ấy mà thôi.”

Hắn ta nói đúng tới nỗi Thế Thành chẳng biết phải phản bác lại thế nào, mà dù có nói ra đi nữa thì anh cũng không đủ tư cách để đối mặt với lời chất vấn của Vô Diện, nên đành phải im lặng chịu trận.

‘Mặt Nạ Bạc, ngươi khiến ta thật sự thất vọng...”

Tên sát thủ quay người lại đối diện với Thế Thành nói.

“Từ trước đến giờ ngươi chỉ sống với cái thứ niềm tin mù quáng ấy thôi ư? Đúng là ngu muội, ngươi tưởng rằng cái việc mà ngươi đang làm là công lý sao? Ngươi chẳng cứu được ai hết, chẳng làm được chuyện gì ra hồn cả, không những thế còn gieo hận thù vào trong lòng những người ở lại… rồi bọn họ cũng sẽ tìm ngươi mà trả nợ máu, vòng lặp đó cứ thế lại xoay vần, tạo nên vô số kẻ giống như ngươi mà thôi…”

“Im đi!”

Thế Thành không chịu nổi nữa tức giận hét lên.

“Ta sống như thế nào cũng không đến lượt ngươi lên mặt dạy đời? Ta thừa biết việc ta làm là đúng hay sai, nhưng có những thứ… ta bắt buộc phải bảo vệ dù cho đôi tay này có phải nhuốm máu.”

Lời này vừa nói ra thì cũng là lúc khí lực của Thế Thành đột ngột tăng mạnh, mặc dù để chống lại sự áp đặt của Vô Diện thì hoàn toàn không đủ nhưng chừng đó cũng cho thấy anh vẫn đang cố gắng từng giây từng phút, không hề buông xuôi. Tên sát thủ cũng nhận ra nhưng hắn ta chỉ cười khẩy qua loa một cái rồi nói:

“Ngươi khiến ta cảm thấy thật nực cười… với cái bộ dạng hiện tại thì ngươi bảo vệ được ai hả?”

Vừa dứt lời Vô Diện đã đạp thẳng vào bụng của Thế Thành một cước, mạnh tới nỗi làm tảng đá lớn sau lưng anh vỡ vụn, còn bản thân Thế Thành cũng phải chịu cơn đau muốn thấu ruột thấu gan, cả người gục xuống ho ra cả mật xanh mật vàng.

“Mới vậy đã không chịu nổi… ngươi chỉ có thế thôi sao?”

Vô Diện vừa chế giễu vừa bồi thêm một cú đá nữa vào ngực Thế Thành, khiến cả người anh ngã ra rồi bay sạt hơn năm mét dưới đất, xương sườn như muốn gãy nát, hô hấp trở nên cực kỳ khó khăn, tuy nhiên tên sát thủ không dễ tha cho anh như vậy, hắn ta lại tiếp tục tiến lại gần Thế Thành rồi cúi xuống dứt lấy chiếc mặt nạ ra khỏi mặt anh, nhưng bàn tay của Thế Thành đã nắm chặt lấy nó không rời, dù rằng thân thể anh bây giờ đã cực kỳ tàn tạ, chẳng biết có thể cầm cự được bao lâu nữa.

“Bỏ… cái tay của ngươi… ra khỏi nó mau…”

Thế Thành dù đang thở hồng hộc vì đau nhưng vẫn cố gắng nói.

“Xem ra cái mặt nạ này có vẻ rất quan trọng với ngươi nhỉ?”

Vô Diện khinh bỉ giễu cợt rồi nắm lấy ngón tay trỏ của anh lạnh lùng bẻ một cái, tiếng xương gãy và tiếng hét thất thanh của Thế Thành lập tức vang lên khắp không gian xung quanh, khiến Deamile đứng ở xa quan sát cũng phải sởn cả da gà, nhăn mặt lắc đầu.

“Đất mẹ nó! Dừng lại ngay…”

Tuấn Khanh tức giận chửi thề rồi cố gắng vùng vẫy thoát ra để cứu Thế Thành, nhưng dù có giãy dụa thế nào cũng không thể chống lại được khí lực áp đảo của Vô Diện, chỉ có thể bất lực nhìn người đồng đội bị hành hạ.

“Ngươi… quá yếu.”

Tên sát thủ lạnh lùng buông lời rồi vứt chiếc mặt nạ của Thế Thành xuống đất rồi dẫm thẳng lên không chút do dự, nhưng ngay khoảnh khắc chân hắn vừa chuẩn bị đạp xuống thì một thứ gì đó đã chắn giữa chân hắn và chiếc mặt nạ. Vô Diện tưởng là chân bị dính gì nên nhìn xuống, nhưng hóa ra đó chính là mái tóc bạc của Thế Thành, vì để bảo vệ vật cực kỳ quan trọng này mà anh sẵn sàng dùng chính đầu của mình để che chắn cho nó.

“Ngươi…”

Vô Diện không khỏi bất ngờ nhìn kẻ địch dưới chân mình, hắn chưa bao giờ gặp người nào như vậy trước đây cả, chỉ để bảo vệ thứ nhỏ nhoi này thôi mà Thế Thành sẵn sàng hy sinh tính mạng mình? Thật không hiểu hành động này là ngu ngốc hay nông cạn nữa?

“Nếu ngươi muốn phá nát nó… thì trước tiên hãy giết ta đi.”

Thế Thành gằn giọng hét lên, đối với anh chiếc mặt nạ này còn quan trọng hơn cả tính mạng. Nó chính là mục đích sống duy nhất của anh, và người đã trao nó cho anh không ai khác ngoài lão Tôn, ông vừa là sư phụ vừa là ân nhân cứu mạng của Thế Thành. Có thể với người khác nó chỉ là một chiếc mặt nạ cười vô cùng bình thường, nhưng với anh, một kẻ đã từng là một cỗ máy giết người vô cảm, một kẻ vì tồn tại mà sẵn sàng đoạt lấy tính mạng người khác, thì chiếc mặt nạ này lại là một báu vật vô giá không gì sánh bằng.

Ngày ấy, khi trao nó cho Thế Thành, chính lão Tôn cũng đã nói với anh:

“Nhận lấy chiếc mặt nạ này cũng đồng nghĩa với việc con phải luôn sẵn sàng cho cái chết, dù con có làm bao nhiêu việc tốt, giết bao nhiêu kẻ xấu xa thì việc làm của con cũng chẳng được ai biết đến, chẳng được ai tung hô cả, ngược lại còn có thể bị căm ghét, bị thù hằn, bị truy đuổi, thậm chí là bị coi là tội đồ dân tộc, con có chấp nhận nổi việc đó không? Ta không hề muốn ép con nhưng nếu có thể thì hãy nhận lấy nó.”

“Con chấp nhận.”

Thế Thành đã tuyên bố chắc nịch như vậy với sư phụ của mình, anh chẳng mong những việc làm của mình liệu có thể giúp một phần cho đất nước không? Nhưng vì để bảo vệ cô ấy và những người quan trọng, vì Đại Nam, Thế Thành sẵn sàng mang danh kẻ giết người, để cho thiên hạ phỉ nhổ, tiếng xấu đến ngàn đời.

“Ngu muội.”

Vô Diện nhìn anh lạnh lùng buông lời.

“Ta không hiểu lão già đó đã tiêm nhiễm vào đầu ngươi những thứ gì? Ngươi tưởng ngươi có thể bảo vệ hết tất cả sao? Dẹp cái suy nghĩ đó đi, rồi sẽ tới lúc ngươi nhận ra bản thân ngươi vô dụng đến mức nào thôi?”

“Im miệng!”

Thế Thành bất ngờ hét lên và bộc phát ra khí lực cực mạnh, tưởng chừng sẽ lại vô dụng như lần trước nhưng không ngờ lại có thể đẩy lùi Vô Diện được một chút.

“Ngươi muốn chế giễu ta, muốn giết ta, muốn hành hạ ta sao cũng được, nhưng… đừng hòng chế giễu sư phụ ta bất cứ một lời nào!”

Thế Thành đột ngột đứng dậy và lao thẳng vào người Vô Diện với cú đấm mạnh nhất của mình hiện tại, đòn này là toàn bộ khí lực tự nhiên mà anh tích tụ lại được trong khoảng thời gian tên sát thủ tra hỏi, tung ra với cánh tay lành lặn còn lại.

Sát Long Nhất Thốn Quyền.

“Vô dụng thôi.”

Vô Diện dễ dàng đỡ cú đấm của Thế Thành mà chẳng tốn một chút sức lực nào, nhưng đang khi hắn ta còn đắc ý thì bàn tay gãy nát kia lại bất ngờ xuất hiện trên ngực hắn lúc nào không hay, cùng với đó là khí lực tự nhiên tràn ra như nủi lửa dâng trào chuẩn bị bùng nổ.

“Cái gì?”

Vô Diện không khỏi ngạc nhiên thốt lên, hắn không thể ngờ được Thế Thành lại dùng bàn tay đã gãy nát để tung ra cú đấm cuối cùng, khiến hắn không kịp tập trung khí lực lại để phòng bị, lập tức bị thổi bay ra xa, nhưng thân thể Vô Diện vốn đã cực kỳ mạnh mẽ, dù bị dính đòn nhưng hắn vẫn chỉ bị đánh lùi lại năm mét là cùng.

“Mặt Nạ Bạc, ngươi đúng là khiến người khác phải bất ngờ đó…”

Vô Diện không khỏi nhìn Thế Thành tỏ ý khen ngợi, tuy nhiên đòn vừa rồi gần như đã lấy đi toàn bộ sức lực của anh, Thế Thành còn có thể đứng được gần như đã là một kỳ tích.

“Anh không sao đấy chứ?”

Tuấn Khanh bất ngờ xuất hiện bên cạnh và đỡ lấy vai cậu bạn, nhờ cú đấm của Thế Thành khiến Vô Diện mất tập trung mà anh mới có cơ hội để thoát ra khỏi sự áp đặt của hắn.

“Anh hỏi thừa thật đấy… nhìn tôi như thế này rồi mà còn…”

Thế Thành cười đùa một tiếng rồi ngả thẳng vào vai Tuấn Khanh ngất lịm đi, đúng lúc đó thì một bóng đen chẳng biết từ đâu ra đột ngột xuất hiện chắn giữa Vô Diện và đội sát thủ. Người này không ai khác chính là đội trưởng Nghiêm Minh Tuấn trong lốt sát thủ Mắt Đại Bàng, cấp trên của Thế Thành và Tuấn Khanh, nhờ bộ đàm của anh có chức năng dò sóng nên đã tìm được vị trí của đội sát thủ. Vừa mới đến Minh Tuấn đã nhanh chóng ném hai quả bom khói về phía Vô Diện để che mắt hắn ta và nhân cơ hội cứu Thảo Phương.

“Mau rút lui...”

Người đội trưởng vừa chạy vừa ra hiệu cho Tuấn Khanh, cậu bạn cũng hiểu ý liền ngay lập tức cõng Thế Thành hướng thẳng về căn cứ mà tìm đường thoát thân. Để lại Vô Diện và Deamile đứng giữa đống đổ nát khói bụi mù mịt.

“Ngươi để bọn chúng dễ dàng chạy thoát vậy sao?”

Deamile đứng quan sát nãy giờ không khỏi nhìn Vô Diện thắc mắc.

“Nhiệm vụ vốn đã hoàn thành rồi, không cần thiết phải chuốc thêm phiền phức.”

Tên sát thủ lạnh lùng đáp lại.

“Đừng tưởng ta không nhận ra? Ngươi chắc chắn đã nương tay với bọn chún…”

Deamile còn chưa nói hết câu thì cạnh bàn tay của Vô Diện đã kề sẵn vào yết hầu của hắn từ lúc nào không hay.

“Ngươi biết không? Có những chuyện càng biết ít thì càng tốt cho ngươi đó.”

Vô Diện dùng ánh mắt sắc lẻm đe dọa tên pháp sư, khiến Deamile sợ đến nỗi cả người run lẩy bẩy, mồ hôi chảy ròng ròng, nhưng vẫn cố cứng miệng nói:

“Ta biết rồi…”

Bấy giờ Vô Diện mới chịu buông tha cho Deamile, quay người rời đi ngay lập tức mà chẳng nói lời nào, để lại tên đồng đội đang bực mình khó chịu bám theo sau. Chỉ tới khi bóng dáng hai tên mất hút thì ở một con hẻm gần đó, thám tử Nguyễn Minh Khang cùng đám cảnh sát mới rón rén bước ra xem xét tình hình.

“Hai tên đó đi rồi đúng không?”

Một người cảnh sát lo lắng nhìn những người đồng nghiệp hỏi, biết bọn họ đang rất sợ nên lão Khang bèn gật đầu một cái đáp lại, thấy vậy những người cảnh sát mới dám thở phào một tiếng rồi tiến đến hiện trường.

“Chúng ta mà ló đầu ra thì chắc giờ này đã đi gặp ông bà tổ tiên rồi, cũng may mà có ngài thám tử đây ngăn lại.”

Bọn họ vội vàng quay sang cảm ơn lão thám tử, cũng nhờ ông ngăn cản bọn họ kịp thời nên mới chưa có thương vong nào xảy ra.

“À không có gì đâu, nhiệm vụ của tôi mà…”

Lão Khang cười xòa một tiếng đáp lại, sau đó nhanh chóng tới hiện trường xảy ra vụ đụng độ. Trong lúc quan sát ở con hẻm thì ông cũng đã phát hiện ra có hai kẻ cực kỳ quen thuộc trong số đó là Mặt Nạ Bạc và Bạch Kiếm Sĩ, những cái tên đã rất nổi tiếng ở Đông Thành, nhưng còn những kẻ còn lại thì hoàn toàn mù tịt, không có bất kỳ thông tin nào cả. Nhất là kẻ đeo mặt nạ trắng bệch đó, chính hắn đã gây ra toàn bộ thảm cảnh này.

“Hắn ta… thực sự là ai vậy?”

Lão Khang không khỏi tự hỏi khi thấy những vết tích còn lại của trận chiến ác liệt.

Cùng lúc ấy, ở một mái nhà cách nơi đó không xa, Vô Diện và Deamile vẫn chưa thực sự rời đi mà vẫn đứng lại quan sát, có vẻ như bọn chúng vẫn còn điều gì đó chưa thực sự hài lòng.

“Ngươi còn lưu luyến chuyện gì sao?”

Deamile không khỏi thắc mắc nhìn tên đồng đội của mình, nhưng Vô Diện chẳng nói lời nào mà cứ đứng đó quan sát, chiếc mặt nạ trắng bệch kia đã che đi hầu như toàn bộ khuôn mặt hắn nên chẳng ai biết cảm xúc của hắn bây giờ thực sự ra sao cả?

“Đi thôi.”

Vô Diện bất chợt quay lưng rời đi khiến Deamile không kịp phản ứng theo, đành bất lực đuổi theo bóng lưng của tên đồng đội.

“Đúng là một kẻ khó hiểu.”

Deamile không khỏi thở dài một tiếng rồi nhanh chóng tăng tốc chạy theo, còn Vô Diện đã bỏ xa hắn được một quãng khá dài. Tên sát thủ vừa chạy vừa hướng ánh mắt về phía Hà Thành, có lẽ hắn muốn ngắm thành phố này một lần nữa trước khi rời đi.

“Mặt Nạ Bạc, rồi sẽ có ngày ngươi sẽ phải bỏ rơi một thứ để cứu lấy thứ còn lại, tới lúc đó… ngươi sẽ hiểu những lời ta nói bây giờ thôi.”

Vô Diện vừa nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời vừa nói.