Thế Thành mơ hồ cảm nhận xung quanh, đầu anh bây giờ đang đau như búa bổ, tay chân thì hoàn toàn không cử động được, cả thân thể cảm giác như đang bị nhấn chìm trong một vũng bùn sâu không thấy đáy.
Cái gì đây? Mình đang mơ sao?
Thế Thành không khỏi muốn thốt lên khi vừa mở mắt ra, trước mặt anh bây giờ chỉ là một màn đêm đen kịt chẳng có lấy một chút ánh sáng nào, tuy nhiên miệng anh lại chẳng tài nào mở ra nổi. Mới lúc nãy anh nhớ rất rõ mình vẫn còn đang chiến đấu với Vô Diện rất ác liệt, thế mà bây giờ chẳng hiểu sao bản thân lại rơi vào tình cảnh này.
Một cơn đau thấu xương đột nhiên truyền xuyên qua da đầu của Thế Thành, đau tới nỗi không thể không hét lên cho được, nhưng dù có muốn hét thì miệng cũng chẳng thể phát ra nổi bất cứ một âm thanh nào, kể cả việc quằn quại tay chân.
Đau quá đi mất! Chuyện gì thế này…?
Thế Thành không khỏi muốn vẫy vùng, nhưng tất cả chỉ là vô ích trước sức mạnh của thứ bóng tối ấy.
“Ngươi… quá yếu.”
Đột nhiên giọng nói của Vô Diện văng vẳng bên tai Thế Thành, vọng ra khắp màn đêm đang bủa vây anh.
“Trước giờ ngươi chỉ sống với cái niềm tin mù quáng đó thôi sao? Ngươi chẳng bảo vệ được ai hết, chẳng làm được việc gì ra hồn cả.”
Từng lời của Vô Diện phát ra đều khiến đầu của Thế Thành phải hứng chịu một cơn đau buốt không thể tả nổi. Nhưng điều đó cũng chẳng thể làm tắt lửa giận của anh. Tên đeo mặt nạ không cảm xúc đó thì biết gì về bản thân Thế Thành chứ, hắn đâu biết anh đã trải qua những mất mát gì để có được như ngày hôm nay.
“Rồi sẽ tới lúc ngươi nhận ra bản thân ngươi vô dụng đến chừng nào thôi.”
“Im đi!”
Thế Thành không chịu nổi nữa tức giận hét lên. Cả cơ thể anh lúc này bỗng nhiên như bừng tỉnh khỏi cơn mê, hai mắt mở to trợn trừng nhìn ánh đèn dầu trên trần nhà, tim đập liên hồi, mồ hôi nhễ nhại, hóa ra nãy giờ tất cả những gì anh trải qua đều chỉ là một giấc mộng.
Còn bản thân Thế Thành thì đang nằm trên ghế bành tại phòng khách của khu căn cứ, vết thương ở ngực và hai bàn tay của anh dường như đang được ai đó băng bó cẩn thận.
“Anh tỉnh rồi hả?”
Một giọng nữ hỏi han nhẹ nhàng vang lên, Thế Thành quay đầu liếc nhìn sang bên cạnh thì thấy một cô gái tai mèo có mái tóc ngả vàng xõa ngang vai đang cật lực băng bó cho cánh tay đã bị gãy nát của anh do tung ra cú đấm cuối cùng đáp trả lại Vô Diện. Rin khéo léo vừa xức lên tay của Thế Thành một loại dầu đặc biệt vừa băng bó nói:
“Đây là dầu Azani, bộ tộc của tôi đã phát hiện ra nó khi khám phá phía nam của Tân Lục Địa, dầu này được chiết xuất từ mật của hoa Azania, nó sẽ giảm đau cho anh và tăng tốc độ hồi phục của các tế bào.”
Cô gái tai mèo tranh thủ giới thiệu một chút về nguồn gốc của loại dầu đang xức.
“Mọi người… sao rồi?”
Thế Thành cố gắng lên tiếng hỏi dù họng anh đang cực kỳ khô rát, cả người thì chẳng động đậy được chút nào.
“Lo cho bản thân trước đi kìa, tên ngốc.”
Một giọng nói mỉa mai từ chiếc ghế bên cạnh phát ra, và đó chẳng ai khác ngoài tên đồng đội vào sinh ra tử cùng anh, Tuấn Khanh, hay còn được biết đến với tên gọi Bạch Kiếm Sĩ. Mặc dù cậu ta cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy, cả thân thể đang đau nhức cùng cực do phải chiến đấu dưới áp lực của Vô Diện, khí lực thì cạn kiệt, kiếm cũng bị bóp nát, cũng may là vẫn còn lết được người về.
“Còn… đội trưởng với Thảo Phương thì sao?”
Thế Thành vẫn cố gặng hỏi.
“Đội trưởng tuy bị một vết thương khá nặng ở bụng nhưng đã băng bó kịp thời nên không có gì nguy hiểm, còn Thảo Phương thì bị gãy mất cổ tay nhưng tôi cũng đã sơ cứu cho cô ấy, chỉ có anh là nặng nhất thôi.”
Rin vừa quấn băng cho Thế Thành vừa đáp lại.
Thế Thành biết mình bị thương nặng nhất thì không khỏi thở dài một tiếng rồi quay mặt lên nhìn trần nhà, anh vẫn chưa thể dứt hình bóng của tên Vô Diện ra khỏi tâm trí mình.
Nhưng kẻ này thật sự rất lạ, ngay từ đầu hắn đã không có ý định giết chết Thế Thành mà chỉ cố gắng dồn ép anh rồi đặt ra những câu hỏi như có ý thăm dò. Chẳng thể nào biết mục đích thực sự của hắn là gì? Ngoài ra, điều bí ẩn nhất ở tên Vô Diện này không gì khác ngoài chiếc mặt nạ của hắn. Nó chỉ có hai hốc mắt là lộ ra, còn lại hoàn toàn trắng bệch và không được vẽ bất cứ họa tiết nào.
“Cái mặt nạ đó… hắn thật sự là ai cơ chứ?”
Thế Thành không khỏi vắt tay lên trán than thở.
“Kẻ đó hả? Hắn vốn là một tội phạm truy nã cấp S và gia nhập Thất Xà Hội từ mấy năm trước, nhưng ngoài những thông tin đó ra thì những gì ta biết về hắn hoàn toàn là tờ giấy trắng.”
Bất ngờ giọng nói của đội trưởng Minh Tuấn vang lên từ chiếc bàn làm việc phía sau, anh ta vừa giải thích cho Thế Thành vừa cầm điếu thuốc lá nhâm nhi, sau khi phả khói xong còn tiện thể nhắc nhở:
“Anh đã dặn các chú là phải vắt chân lên cổ mà chạy rồi còn gì? Sao lại dại dột mà đi đối đầu với mấy tên đó chứ? Với khả năng hiện tại của mấy đứa thì còn lâu mới thắng được chúng, đến cả anh còn chưa chắc nữa là…”
Nói đến đây Minh Tuấn không khỏi tặc lưỡi một cái, như để giải tỏa sự bất lực của bản thân. Thấy người đội trưởng tỏ ra như vậy, Tuấn Khanh bèn lên tiếng:
“Đội trưởng, thật sự xin lỗi anh nhưng do tên Deamile kia đã tập kích tôi với Thảo Phương ngay từ đầu, hắn quá xảo quyệt nên chúng tôi chưa kịp làm gì thì đã bị dính đòn…”
“Được rồi, chú không cần nói nữa, dù sao nhiệm vụ cũng đã thất bại, chúng ta còn toàn mạng trở về là may mắn lắm rồi.”
Không để Tuấn Khanh kịp nói hết thì người đội trưởng đã giơ tay ngăn cậu bạn lại. Nhưng một câu “nhiệm vụ đã thất bại” vừa thốt ra của anh đã khiến cho toàn đội đều rơi vào trầm mặc, chẳng ai nói với ai câu nào nữa. Bởi ai cũng biết nhiệm vụ này được chính thừa tướng Đại Nam giao phó, dù biết khó lòng có thể thực hiện được nhưng chí ít cũng nên có một kết quả tốt hơn. Nhưng những gì họ có thể làm được là đứng nhìn kẻ thù tác oai tác quái mà chẳng thể ngăn lại.
“Xin lỗi, tôi hơi mệt nên muốn lên phòng trước…”
Giọng của Thảo Phương bỗng vang lên, chẳng biết cô nàng đã tỉnh dậy từ lúc nào và đang gắng gượng đứng lên khỏi chiếc ghế bành. Rin thấy vậy liền chạy tới đỡ lấy một bên vai cho cô rồi nói:
“Đừng cố quá, thương thế của cậu vẫn còn nặng lắm, để mình giúp cho…”
Thảo Phương thấy cô nhiệt tình như vậy thì cũng thuận theo, khoác cánh tay còn lành lặn lên vai Rin, cả hai từ từ dìu nhau lên lầu, để lại căn phòng khách trống trải cho ba người còn lại.
Mà hiện giờ hầu như ai cũng đều đang lâm vào trầm tư, chẳng ai nói với ai câu nào. Thế Thành thì vẫn ám ảnh với Vô Diện từ lúc đó đến giờ, còn đội trưởng với Tuấn Khanh cũng không khỏi dấy lên những nghi vấn trong lòng sau khi đã trải qua hàng loạt những sự kiện bất ngờ.
“Này Số Mười Hai, chú và Số Mười Một có giao thủ qua với bọn chúng rồi đúng không? Chú thấy mấy tên đó như thế nào?”
Người đội trưởng bất chợt phá vỡ bầu không khí im lặng với một câu hỏi thăm dò cho Tuấn Khanh. Cậu bạn nghe vậy vuốt cằm suy nghĩ một lát rồi nói:
“Tôi có đánh nhau qua với một kẻ tên là Deamile, hắn một pháp sư điều khiển tơ ma pháp, cỡ người thấp bé, ngoại hình xấu xí, nhưng năng lực thì cực kỳ khó chịu, Vì đám tơ phiền toái của hắn mà tôi gần như suýt chết, nếu không có Thế Thành tiếp ứng kịp, có lẽ tôi cũng chẳng toàn mạng mà trở về.”
“Vậy tên còn lại thì sao?”
Đội trưởng vừa để điếu thuốc xuống gạt tàn vừa hỏi.
“Kẻ này thậm chí còn mạnh hơn, dù cho có cả anh và ba chúng tôi hợp sức lại cũng chưa chắc đã làm gì được hắn, khí lực của hắn cao hơn chúng ta cả một cấp độ. Năng lực của kẻ này cũng vô cùng khó đoán, dường như hắn chỉ mới tung ra một phần tư sức mạnh. Hơn nữa, tên Vô Diện này có vẻ chủ yếu là nhắm đến Thế Thành, tôi cũng không biết mục đích thực sự của hắn là gì?”
Tuấn Khanh biểu lộ sắc mặt nghiêm trọng đáp lại.
“Vậy sao? Xem ra chuyện này có vẻ như không đơn giản rồi.”
Minh Tuấn không khỏi nhăn hai hàng lông mày nói. Thấy người đội trưởng tỏ vẻ như vậy, Thế Thành cũng không kìm được tiếp lời:
“Còn một điều nữa là… tôi cảm giác tên này rất quen thuộc với bản thân, nhưng ngẫm đi ngẫm lại thì từ trước đến giờ tôi chưa từng đối mặt với địch nhân nào mạnh mẽ như vậy cả.”
“Chú cảm thấy hắn rất quen thuộc sao?”
Người đội trưởng bất ngờ quay sang nhìn cậu cấp dưới nghiêm mặt hỏi.
“Đúng là vậy, nhưng trong trí nhớ của tôi thì lại chưa từng gặp phải kẻ địch nào mạnh như hắn.”
Thế Thành quả quyết đáp, mà nếu giả như có gặp được địch thủ mạnh như vậy, sẽ không có chuyện anh có thể quên hắn ta được, bởi những kẻ mang sức mạnh giống hắn gần như có thể đếm trên đầu ngón tay, gặp một lần đều sẽ để lại ấn tượng không thể nào quên.
“Cậu chưa gặp qua cũng đúng thôi, mấy tên tội phạm cấp S này đâu có dễ gặp vậy đâu…”
Người đội trưởng vừa cầm điếu thuốc lên rít một hơi vừa đáp lại, sau đó anh tiện tay cầm một xấp tài liệu trên chiếc bàn làm việc sau lưng giơ lên bảo:
“Đây là những tờ truy nã mà tôi thu thập được trong chợ đen khi dùng thân phận Mắt Đại Bàng, các cậu xem thử đi…”
Nói rồi anh đưa nó cho Tuấn Khanh, cậu bạn vừa cầm lấy xem tờ đầu tiên đã không khỏi cảm thán:
“Tiền truy nã của tên Vô Diện tận năm trăm triệu đồng Đại Nam cơ à? Cao hơn của tôi với anh tận ba trăm triệu đấy Thế Thành, mà tên Deamile cũng ghê gớm nữa, ba trăm triệu rưỡi, bảo sao chúng ta lại thua thảm đến vậy…”
“Chưa hết đâu, coi mấy tờ còn lại nữa đi…”
Minh Tuấn buông điếu thuốc chỉ vào đống giấy nói, Tuấn Khanh nghe vậy cũng lật giở mấy tờ kế tiếp xem, nhưng những khuôn mặt tội phạm này anh chưa từng nhìn qua bao giờ, chỉ thấy bọn chúng đều mặc đồng phục của Thất Xà Hội giống như Vô Diện và Demile, hơn nữa mệnh giá truy nã đều từ bốn trăm triệu trở lên, mà có tất cả mười bốn tên như vậy tính cả hai kẻ đội sát thủ mới đối đầu.
“Những kẻ này… chúng đều là thành viên của Thất Xà Hội sao?”
Tuấn Khanh không khỏi lấy làm sợ hãi khi nhìn qua những tờ truy nã.
“Này Sở Khanh, cho tôi xem chút được không?”
Thế Thành mặc dù đang bị thương nằm trên ghế nệm vẫn cố gắng với cánh tay lành lặn về phía cậu bạn nói. Tuấn Khanh thì lúc này vẫn còn chưa hoàn hồn nhưng tay vẫn theo thói quen đưa xấp giấy cho người đồng đội mà chẳng để ý cậu ta vừa gọi anh bằng cái biệt danh chẳng mấy thân thiện.
Mà Thế Thành sau khi cầm được liền ngay lập tức lật giở xem từng tờ truy nã, nét mặt vừa nãy còn bình thản thì giờ đã ngay lập tức chuyển sang kinh sợ tột độ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, giọng run run hỏi Minh Tuấn:
“Này đội trưởng… mấy tên này đều là kẻ thù mà chúng ta phải đối đầu sao?”
Thấy người cấp dưới tỏ vẻ như vậy, Minh Tuấn cũng đành đáp lại bằng một cái gật đầu như ngầm thừa nhận. Hai cậu bạn thấy thế không khỏi sợ hãi nhìn nhau rùng mình một cái, nghĩ đến viễn cảnh trong tương lai phải đứng đối mặt với từng tên Thất Xà Hội cực mạnh này chẳng biết liệu bản thân có thể giữ nổi cái mạng không chứ chưa nói đến là bảo vệ người khác.
“Anh biết các chú sẽ tỏ ra như thế mà… nhưng không thay đổi được sự thật đâu, bọn chúng mạnh hơn chúng ta rất nhiều, ở Đại Nam hiện tại cũng không có nhiều người có thể mặt đối mặt với những tên này…”
Người đội trưởng lại tiếp tục vừa nói vừa phì phèo điếu thuốc lá, được một lúc thì anh dụi nó vào bên trong chiếc gạt tàn để tắt đi, sau đó cầm lấy bộ đồ của mình trên bàn làm việc chuẩn bị rời khỏi khu căn cứ, không quên dặn dò cấp dưới:
“Các chú được nghỉ phép một tuần, lo mà nghỉ ngơi dưỡng thương đi, nhiệm vụ bảo nhị công chúa sẽ do đội khác phụ trách giúp, giờ anh phải về phân khu đây, nếu phát hiện được gì thì nhớ báo anh đấy, tạm biệt.”
“Vâng... đội trưởng.”
Thế Thành và Tuấn Khanh hờ hững đáp lại như cho có lệ, tâm trí của cả hai bây giờ đều đang trong trạng thái căng thẳng tột độ, chẳng hơi đâu mà để ý đến người đội trưởng nữa. Minh Tuấn cũng biết rõ điều đó nên lẳng lặng rời đi.
Cũng trong lúc đó, dưới đống đổ nát bên trong khuôn viên thánh địa Long tộc, tin tức cảnh sát đến cũng nhanh chóng được cảnh vệ báo cho tộc trưởng Long Chấn Đạo, ông ta nghe thế liền vuốt chòm râu bạc suy nghĩ một lát rồi khoát tay ra lệnh:
“Cứ cho họ vào.”
“Nhưng thưa tộc trưởng, chúng ta còn chưa kịp điều tra xong…”
Người cảnh vệ không khỏi lo lắng nói.
“Để họ làm việc thì sẽ tốt hơn, cứ tin vào quyết định của ta đi.”
Chấn Đạo nghiêm mặt trả lời anh ta.
“Tuân lệnh tộc trưởng.”
Người này cúi mình đáp lại rồi ngay lập tức chạy đi báo với đám cảnh sát đang chờ ở cổng thành, để lại một mình người tộc trưởng đứng đó, thản nhiên quan sát xác con rồng nằm gọn trong thánh địa. Khi bóng dáng anh ta vừa biến mất thì cũng là lúc có một người khác nhẹ nhàng bước đến sau lưng của Chấn Đạo, dáng đi lững thững như thể vừa mới bị thương sau một trận chiến, thế nhưng ông ta chẳng có vẻ gì là quan tâm đến cả.
Cậu thanh niên này chính là Long Chấn Phong, con thứ của người tộc trưởng, thiên tài ngàn năm có một của Long tộc, mang trong mình dòng máu cao quý nhất Đại Nam. Vậy mà nhìn cậu ta giờ đây cũng thảm hại như bao người khác, khắp thân thể chỗ nào cũng có vết bầm tím, hai cánh tay rệu rã tới mức không nhấc lên nổi, mái tóc xám đen đã bị cháy rụi mất một phần, mất đi vẻ đẹp trai lạnh lùng thường ngày.
“Con đến tìm ta làm gì?”
Người tộc trưởng quay lại nghiêm nghị hỏi cậu con trai, khiến Chấn Phong phải ấp úng mãi mới dám trả lời:
“Dạ… thưa cha… con xin lỗi, con không thể đánh bại được những kẻ xâm nhập đó… và để chúng chạy thoát…”
“Ta biết.”
Chấn Đạo đột ngột ngắt lời, không cho cậu thanh minh bất cứ điều gì, rồi lập tức quay lưng đi, vừa nhìn về phía xa vừa hỏi:
“Con biết lý do vì sao chứ?”
Chấn Phong nghe vậy không khỏi đắn đo suy nghĩ, do dự một lúc rồi mới nói:
“Thưa cha… tất cả là do con chưa đủ mạnh.”
“Con hiểu được thì tốt, sau này không cần kể với ta những chuyện này nữa, đi làm việc của con đi.”
Người tộc trưởng phũ phàng đáp lại rồi ngay lập tức quay lưng rời đi, bỏ lại cậu con trai một mình đứng đó trong sự hụt hẫng xen lẫn tiếc nuối. Có lẽ điều mà Chấn Phong đang mong chờ chỉ là một lời động viên từ người cha nghiêm khắc của mình, nhưng cậu chưa bao giờ có được bất kỳ một lời nào như thế từ ông, kể từ lúc nhỏ đến giờ.
"Mình cần phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa!"
Câu thiếu gia nghiến răng nói, bàn tay phải nắm chặt lại đến nỗi, vết long hóa đã biến mất mà chẳng biết từ lúc nào lại xuất hiện trên người cậu. Chấn Phong cứ thế ôm bực dọc quay lưng lẳng lặng đi về dinh thự của mình.
Lúc này, tại khu mật viện riêng của thừa tướng Tôn Thất Truyền, bóng dáng hớt ha hớt hải của tổng chỉ huy Nghiêm Chỉnh đang vụt rất nhanh trên hành lang, xem ra sau khi biết tin nhiệm vụ của đội sát thủ số ba đã thất bại ông liền một mực chạy tới đây ngay tức khắc.
“Thừa tướng, thừa tướng…”
Nghiêm Chỉnh lập tức lớn giọng gọi ngay khi vừa bước chân đến thư phòng, mặc kệ hai tên thị vệ đứng ngoài cửa can ngăn. Nhưng Lão Tôn ngay sau đó đã vẫy tay tỏ ý cho phép nên Nghiêm Chỉnh cũng không do dự mà bước vào trong.
“Ngươi có việc gì muốn nói với ta hay sao mà vội vàng thế?”
Thừa tướng Tôn lúc này đang ngồi đọc sách bên cạnh chiếc đèn dầu nhìn Nghiêm Chỉnh hỏi. Thấy thế Nghiêm Chỉnh ngay lập tức quỳ xuống thi lễ nói:
“Bẩm thừa tướng, hạ thần đến để thông báo với ngài, nhiệm vụ tối nay của đội sát thủ số ba… đã hoàn toàn thất bại...”
Lão Tôn nghe vậy không khỏi sa sầm nét mặt, nhưng vẫn tỏ vẻ bình thản để cuốn sách xuống bàn rồi đáp lại:
“Là vậy sao? Chuyện này vốn cũng nằm trong dự liệu của ta, cảm ơn ngươi đã cất công tới tận đây vào đêm khuya thế này để thông báo…”
Tuy nhiên Nghiêm Chỉnh chưa hề đứng lên ngay mà còn nói tiếp:
“Nhưng thừa tướng, còn một chuyện ngoài ý muốn nữa là… tên Long Chấn Thương mà chúng ta vốn biết hắn là thành viên của Thất Xà Hội đã…”
“Hắn đã làm sao?”
Lão Tôn không khỏi thúc giục khi thấy vị chỉ huy ấp úng.
“Bằng một cách nào đó… hắn đã hóa rồng.”
Nghiêm Chỉnh trầm giọng trả lời, quả nhiên ngay khi vừa nghe đến hai từ “hóa rồng”, Lão Tôn không khỏi mở to mắt ngạc nhiên, phải biết để hóa rồng, tộc nhân Long tộc phải đạt đến cấp độ Long hóa cao nhất mới có thể, hơn nữa khí lực tự thân cũng phải cao gấp nhiều lần so với người bình thường. Người đạt tới trình độ đó Long tộc mấy chục năm nay hầu như chẳng có ai cả, kể cả tộc trưởng Long Chấn Đạo.
Mà tên Long Chấn Thương này vốn dĩ cũng chỉ là một tộc nhân vô cùng bình thường, chẳng có gì nổi bật, nên tên ngốc cũng đoán được kẻ đứng sau chắc chắn là Thất Xà Hội chứ không phải ai khác.
“Hắn đã đi trước chúng ta một bước.”
Lão Tôn không khỏi vỗ đùi cay đắng nói, người mà ông vừa nhắc đến chính là “Kẻ Tội Đồ”, tên tội phạm mà cả thế giới đều phải dè chừng, thủ lĩnh của Thất Xà Hội.
“Lần này chúng ta hoàn toàn ở thế bị động, không thể trách cứ mấy đứa nhỏ được. Nhiệm vụ quả thật vẫn quá sức so với khả năng của chúng, hy vọng mấy đứa nó không bị thương quá nặng.”
Thừa tướng Tôn không khỏi lo lắng cho tình hình của đội sát thủ, nhưng ngay sau đó vẻ mặt của ông đã nghiêm nghị trở lại, nhìn Nghiêm Chỉnh nói:
"Ngươi đứng lên đi, dù sao nhiệm vụ cũng đã thất bại, chuyện này sẽ khiến Long tộc lao đao một phen, lão thái sư họ Phạm kia hẳn sẽ hả hê lắm đấy, nhưng nguy hiểm thật sự bây giờ mới bắt đầu..."
Vị chỉ huy vừa đứng lên đã nghe thấy chủ tướng của mình nói vậy không khỏi sợ hãi nhìn ông hỏi:
"Thừa tướng, không lẽ ngài định..."
Chỉ thấy Lão Tôn nhìn ông gật đầu dứt khoát đáp lại, điều này lại càng làm cho Nghiêm Chỉnh không khỏi đồ mồ hôi hột, cố gắng bình tĩnh nói:
"Nhưng chẳng phải ngài đã nói với hạ thần... "kế hoạch dự phòng" đó ... chỉ nên dùng khi tới trường hợp nguy cấp nhất sao?"
"Đã đến lúc rồi Nghiêm Chỉnh, ngươi đừng nên do dự, không phải bây giờ thì còn là lúc nào nữa chứ."
Lão Tôn quả quyết nói với tâm phúc của mình, mà có lẽ những lời này cũng chỉ có Nghiêm Chỉnh mới có thể hiểu thấu.
"Nhưng... thưa ngài, chẳng lẽ chúng ta không còn cách nào khác nữa hay sao?"
Vị chỉ huy vẫn cố gắng muốn níu kéo lại, ánh mắt ông bây giờ dường như hiện lên sự bi thương, tuy nhiên đáp lại ông, Lão Tôn chỉ bình thản ngả người ra lưng ghế nhẹ thở ra một hơi, sau đó nhìn thuộc hạ của mình nói:
"Ngươi hẳn phải biết rõ, Thất Xà Hội vốn đang lăm le Đại Nam từ bên ngoài, ở trong nội bộ chúng ta, lão thái sư họ Phạm kia chắc chắn cũng chỉ chờ ngày lật đổ được Thiên đế, lão sẽ được bước chân lên ngai vàng. Thế cục thế này sớm muộn gì Đại Nam cũng không chống đỡ nổi..."
"Chẳng lẽ đến cả ngài... cũng không thể cứu được Đại Nam sao?"
Vị chỉ huy buồn bã cúi gằm mặt hỏi, ánh mắt có ý né tránh sang hướng khác, không dám nhìn thẳng mặt Lão Tôn. Thấy người thuộc hạ đã đồng hành cùng mình mấy chục năm tỏ ra như vậy, vị thừa tướng cũng không biết nói gì để đáp lại.
Nhưng một khi lòng ông đã quyết thì chẳng có gì thay đổi được, Lão Tôn nhẹ nhàng đứng lên khỏi ghế, tiến lại gần và vỗ vai vị chỉ huy nói:
"Nghiêm Chỉnh, đã đến lúc ngươi phải thay ta gánh vác vận mệnh của đất nước này, chính ngươi chứ không phải ai khác, bởi vì chỉ có ngươi mới có thể đưa Đại Nam thoát khỏi nguy khốn mà thôi, cái mạng già này của ta cũng nên phó mặc cho trời quyết định rồi."
"Thừa... thừa tướng... ngài..."
Nghiêm Chỉnh không khỏi ấp úng khi được Lão Tôn chuyển giao lại trọng trách gánh vác đất nước cho mình. Tự bản thân ông thực sự vẫn cho rằng mình chẳng có tài cán gì để có thể làm người chỉ đường cho cả một dân tộc, mà lại là dân tộc Đại Nam nữa. Thừa tướng Tôn cũng biết rõ điều đó nên nhìn ông mỉm cười nói:
"Đừng lo lắng quá mức cần thiết như vậy, ngươi đâu phải chỉ có một mình đâu, cũng như ta có ngươi bên cạnh, ngươi hẳn cũng có những người mà bản thân tin tưởng đồng hành cùng đúng chứ? Vậy thì cớ gì phải lo lắng, mọi sự rồi cũng sẽ qua thôi."
Vị chỉ huy vẫn còn đôi chút e dè lúc đầu nhưng sau khi nghe Lão Tôn an ủi, ông cũng hiểu được việc mà mình cần phải làm, Nghiêm Chỉnh ngay lập tức cúi đầu chắp tay trước vị thừa tướng nói:
"Đa tạ thừa tướng, hạ thần đã rõ."
Lão Tôn thấy vậy không khỏi nhẹ thở phào một hơi, ánh mắt khẽ nhìn qua cửa sổ, đêm nay ánh trăng sáng soi rọi cả một góc trời, chiếu đến cả những góc tối tăm nhất của lòng người.
"Nghiêm Chỉnh, đến lúc đó... ta cần ngươi làm một việc..."
Lão Tôn quay người lại nhìn thuộc hạ của mình nói, ánh mắt ông lúc này không còn nghiêm nghị như trước mà mang một nét u buồn lạ lẫm, Nghiêm Chỉnh cũng không biết chuyện gì mà khiến người được mệnh danh là vị thánh nhân của Đại Nam phải đắn đo đến vậy, nhưng lời vừa dứt khỏi miệng Lão Tôn ngay sau đó đã khiến ông phải trợn mắt kinh sợ.
Tuy nhiên, với kinh nghiệm là một vị tổng chỉ huy thì Nghiêm Chỉnh đã lập tức trấn an lại bản thân và thi lễ đáp lại, nhưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán cho thấy rằng ông đã phải khó khăn như thế nào để đưa ra quyết định.
Bởi việc này... chỉ có Nghiêm Chỉnh mới làm được!