Chương 10: Cứ gọi ta là "Vô Diện"

Lúc này, ở mặt trận phía bên trong tòa thành, trận chiến giữa hai người đội trưởng Minh Tuấn và Long Khương cũng đang trở nên cực kỳ khó lường, tưởng chừng sau khi trúng đòn tổng lực của vị sát thủ được mệnh danh là bí ẩn nhất Hà Thành thì đội trưởng đội cảnh vệ Long tộc sẽ chịu thua, nhưng không ngờ hắn ta vẫn còn một lần tiến hóa nữa chưa sử dụng.

Đó là Long hóa cấp độ ba.

Ở hình dạng này, sức mạnh được tăng lên gấp năm lần so với cấp độ hai, miễn trừ toàn bộ vết thương đã nhận phải, khai thông huyệt đạo, cường hóa cơ thể, tăng cường khí lực, đặc biệt khả năng quan sát cũng được mở rộng, giúp phản xạ của cơ thể trở nên tốt hơn hẳn.

“Gay go thật…”

Minh Tuấn không khỏi lo lắng nhìn Long Khương, khí lực của anh gần như đã cạn kiệt sau đòn tấn công vừa rồi, nếu như để tên Long tộc tấn công anh bây giờ chắc chắn hắn sẽ chiếm thế thượng phong, lúc đó thì muốn chạy trốn cũng khó.

“Trước hết phải cầm cự được hắn đã…”

Minh Tuấn vừa nói vừa thủ thế, hạ quyết tâm nhất định phải rời được khỏi đây. Thấy vậy, Long Khương không khỏi mỉm cười đắc ý khiêu khích:

“Khí thế lúc nãy của ngươi biến đi đâu hết rồi, Mắt Đại Bàng? Sao lại co ro như con rùa rụt cổ thế?”

Hắn ta vừa nói vừa thong thả tiến lại gần Minh Tuấn, nhưng người đội trưởng vẫn cứ đứng đó mà không thèm đáp lại lời nào, thấy vậy Long Khương càng được thể trêu chọc:

“Đường đường là một sát thủ có tiếng ở Hà Thành mà cũng có ngày phải e dè như thế này sao?”

“Nói nhiều, muốn đánh thì tới mà đánh luôn đi.”

Minh Tuấn bực mình đáp trả lại, thấy vậy Long Khương không khỏi bất ngờ, hắn ôm mặt xổ ra một tràng cười dài, rồi nhếch mép nhìn Minh Tuấn nói:

“Được, để ta xem ngươi còn chiêu gì có thể chống đỡ.”

Ngay sau đó, hắn tung ra một đòn Long Trảo Thủ hướng thẳng về phía của Minh Tuấn với tốc độ cực nhanh, khiến anh phải vội vàng tránh sang một bên để né đòn, nhân cơ hội này Long Khương lập tức áp sát người anh ngay tức khắc, không để cho người sát thủ kịp trở tay.

“Hắn nhanh quá…”

Minh Tuấn chỉ kịp cảm thán một câu trước khi giơ cánh tay đỡ đòn tấn công của đội trưởng đội cảnh vệ Long tộc, một cú đấm được tung ra với lực công phá cực mạnh, đánh bay người anh về phía bức tường cách đó năm mét, khiến nó vỡ vụn thành từng mảnh. May mắn thay nhờ Minh Tuấn giơ hai cánh tay che đầu kịp lúc nên mức độ tổn thương được giảm đi đáng kể, nhưng chừng đó vẫn không thể giúp đầu anh hết choáng váng đi cho được.

“Chết tiệt…”

Người đội trưởng không khỏi cắn răng chửi thề vì cơn đau từ vết bỏng trên cánh tay, do va chạm với cú đấm của tên Long tộc mà nó đã trở nên cực kỳ rát.

“Ngươi nhìn đi đâu thế hả?”

Minh Tuấn còn chưa kịp định thần thì giọng nói của Long Khương đã vang lên sau lưng anh từ lúc nào, cùng với đó là một cú đá ngang nhắm thẳng vào vùng bụng của người đội trưởng, tuy đã kịp giơ hai tay ra che chắn nhưng uy lực của nó đã khiến cả cơ thể anh lại tiếp tục lùi xa thêm hơn mười mét nữa, hai cánh tay không ngừng run rẩy vì đau đớn, dù đã tập trung hết khí lực để chống đỡ nhưng điều đó cũng không đủ để ngăn chặn Long Khương.

“Quả nhiên là Long tộc, không thể xem thường bất cứ kẻ nào cả.”

Minh Tuấn không nhịn được nhăn mặt than thở, nhưng Long Khương không để cho anh có thì giờ để nghỉ ngơi, hắn quyết định tung ra một đòn cuối cùng để hạ đo ván anh.

“Rất tiếc Mặt Đại Bàng, nhưng ngươi sẽ bị bắt tại đây.”

Nói rồi tên Long tộc bất ngờ di chuyển liên tục xung quanh Minh Tuấn với tốc độ cực nhanh, tạo thành vô số dư ảnh khiến người đội trưởng không biết đâu mà lần, dù cho anh có sử dụng “Ưng Nhãn” để dò tìm thì cũng không thể phản ứng kịp với đòn tấn công của Long Khương. Đây chính là một trong những tuyệt kỹ mà chỉ có người đạt đến Long hóa cấp độ ba mới có thể sử dụng.

Bách Long Lưu Vũ.

Liên tục tạo ra dư ảnh để phân tán sự chú ý của đối phương, sau đó đột ngột áp sát và tung ra một đòn tấn công tổng lực. Để làm được điều này bắt buộc phải có tốc độ cực cao và thể lực sung mãn để làm cho đối phương phải quy hàng. Có lẽ trong hàng ngũ cảnh vệ Long tộc, Long Khương là kẻ duy nhất có thể đạt tới cảnh giới này.

“Hắn sẽ tấn công từ hướng nào đây…?”

Minh Tuấn chỉ có thể bất lực nhìn dư ảnh của hắn mà tự suy đoán, nếu dựa theo tính cách của Long Khương, khả năng cao đó sẽ là một đòn tấn công trực diện, nhưng trường hợp tên này đột ngột thay đổi chủ ý mà tập kích sau lưng hoàn toàn có thể xảy ra, hơn nữa hai bên cánh của anh lúc này cũng rất yếu do khí lực đã tiêu hao quá độ để bảo vệ phần trước mặt, nên dù Long Khương có đánh vào đâu thì cũng trở nên cực kỳ nguy hiểm với anh.

“Nếu bây giờ ngươi nói ra ai là kẻ đã sai ngươi đến đây thì có thể sẽ được ân xá đó, Mắt Đại Bàng.”

Tên Long tộc bắt đầu dụ dỗ Minh Tuấn, nhằm moi được thông tin từ anh, nhưng người đội trưởng nào có dễ bị mua chuộc như thế, chỉ thấy anh hít thở sâu một cái rồi đứng thẳng lưng lên, móc trong túi ra một bao thuốc và một cái bật lửa, nhẹ nhàng châm một điếu rồi phả khói, không quên khiêu khích một câu:

“Nói ít thôi, muốn đánh thì lao vào đây.”

Quả nhiên lời này đã thành công chọc tức Long Khương, khiến hắn ta không nhịn được nữa mà xông thẳng về phía anh hét lên:

“Chết đi tên khốn!”

Với tốc độ và sức mạnh áp đảo, tên Long tộc dễ dàng áp sát Minh Tuấn và tung một đòn Long Nha thẳng vào vùng bụng của anh, những tưởng người đội trưởng sẽ lại né nó như mọi lần trước nhưng thật không ngờ, anh lại đứng nguyên như thế để móng vuốt của hắn xuyên thẳng vào bụng, không một chút sợ hãi.

“Ngươi… ngươi đang làm gì vậy hả?”

Thân là đội trưởng đội cảnh vệ Long tộc nhưng Long Khương cũng không khỏi bất ngờ thốt lên, bấy giờ máu từ vết thương bắt đầu chảy ra, nhuốm đỏ cả áo trong áo ngoài của người đội trưởng, nhưng anh vẫn thản nhiên dùng tay trái vứt điếu thuốc đi và quay mặt sang bên cạnh phả khói, rồi nhẹ nhàng mỉm cười với tên Long tộc:

“Ngươi mắc bẫy rồi.”

Long Khương nghe vậy không khỏi giật mình, vội vàng thụt tay lùi lại nhưng lạ lùng thay bàn tay của hắn rút thế nào cũng không ra được khỏi người Minh Tuấn cho dù đã rất cố gắng.

“Ngươi… ngươi tính làm gì ta?”

Tên Long tộc không khỏi sợ hãi kêu lên, nhưng người đội trưởng không trả lời hắn ngay mà bình thản thủ thế, đưa bàn tay lên sát ngực Long Khương rồi hỏi:

“Ngươi có biết sức mạnh của con người lớn đến đâu không?”

Anh vừa nói vừa mở to đôi mắt “Ưng Nhãn” của mình, con ngươi phát ra ánh sáng màu tím cực kỳ mê hoặc, báo trước cho một đợt phản công đầy mạnh mẽ, mà đây cũng chính là con bài tẩy cuối cùng của Minh Tuấn, chỉ có thể dùng khi gặp kẻ địch quá tầm.

Chiêu thức này sử dụng năng lực đặc biệt nhất của “Ưng Nhãn”, nó không phải dự đoán đòn đánh đối thủ hay xuyên thấu huyệt đạo, càng không phải tầm nhìn bao quát toàn diện, mà hơn nữa năng lực này đã được truyền thừa từ bao đời nay của Nghiêm gia, ngấm trong huyết quản của Minh Tuấn. Đó chính là hấp thụ khí lực của kẻ địch và biến nó thành của mình, rồi dùng chính nguồn năng lượng ấy phản đòn lại hắn, có thể nói nó chính là khắc tinh của những kẻ mạnh.

Vô Cực Liên Hoàn Chưởng.

Tuy nhiên chiêu thức càng mạnh thì càng có nhiều điểm yếu, thứ nhất là chỉ có thể hấp thụ khí lực của địch trong tầm gần, bằng cách dùng chưởng rút các đường khí lực từ huyệt đạo của hắn, thứ hai là nếu đánh với kẻ yếu thế hơn thì gần như là vô dụng, hơn nữa nó khá thụ động và phụ thuộc nhiều vào hoàn cảnh của trận đấu, đặc biệt sẽ gây tác dụng phụ cực lớn lên đôi mắt của người sử dụng nên không được dùng thường xuyên, tuy nhiên người đội trưởng đã bắt buộc phải triển khai nó vì đã bị ép vào đường cùng.

Anh lần lượt tung chưởng về phía tên Long tộc với một tốc độ cực nhanh, ban đầu là mười hai chưởng, rồi tăng lên ba mươi sáu, sau đó là sáu mươi tư, một trăm hai mươi, ba trăm sáu mươi, sáu trăm bốn mươi… dần dần con số đã tăng lên tới nỗi không thể nào đếm được nữa, còn Long Khương đã bị đánh đến độ gần như không thể mở mắt ra nổi, toàn thân chỗ nào cũng bầm tím, các huyệt đạo bị phá hủy hoàn toàn, hình dạng Long hóa cũng biến mất, lớp giáp của hắn dù có rắn chắc thế nào đi nữa cũng không thể nào chặn nổi đợt tấn công điên cuồng của người đội trưởng.

Mới lúc đầu hắn còn có thể chửi thề một vài câu rồi tìm cách chạy thoát nhưng với tần suất tung chiêu mỗi ngày một nhanh của Minh Tuấn, tên Long tộc chỉ có nước chịu chết, không thể phản lại bất kỳ đòn nào.

“Ta… ta xin thua…”

Hắn ta vội vàng mấp máy môi xin hàng, bấy giờ người đội trưởng mới chịu ngừng tay lại, tuy nhiên Long Khương cũng chẳng thể nói được lời nào nữa, hắn ngã quỵ xuống đất, bất tỉnh ngay tắp lự.

Tình trạng của Minh Tuấn cũng không khá hơn là bao, hai cánh tay của anh đã trở nên rệu rã đến mức không thể nhấc lên nổi nữa, vết thương trên bụng lúc này mới trở nặng, máu chảy lênh láng, không chỉ thế tác dụng phụ sau khi sử dụng “Ưng Nhãn” bắt đầu phát tác lên cơ thể anh, khiến người đội trưởng phải chịu một cơn nhức không tả nổi quanh vùng mắt, thậm chí còn có máu chảy ra từ hai con ngươi của anh, đau đớn kịch liệt. Hơi thở cũng càng ngày càng gấp gáp, như thể đang đứng giữa bờ vực của sự sống và cái chết vậy.

“Hộc… cuối cùng cũng thắng…”

Minh Tuấn không khỏi thở phào nhẹ nhõm dù thương tích đầy mình, anh dùng cánh tay run rẩy của mình xé một đường từ lớp áo ngoài, sau đó quấn chặt lên vết thương trên bụng để cầm máu, rồi vừa đi vừa lấy bộ đàm trên người ra để liên lạc với đám cấp dưới. Tuy nhiên do lúc này cả Thế Thành và Tuấn Khanh đang phải chiến đấu với kẻ lạ mặt ở con hẻm, còn Thảo Phương thì đang bị thương bất tỉnh nên thành ra chẳng còn ai có thể trả lời anh.

“Sao chẳng có đứa nào nghe máy thế này? Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện rồi…”

Minh Tuấn không khỏi lo lắng nói, vội vàng gắng hết sức chạy thật nhanh về phía tường thành.

Trong khi đó, Thế Thành và Tuấn Khanh đang phải đối đầu với kẻ sử dụng tơ ma pháp bí ẩn, Deamile. Trận đấu với hắn hoàn toàn không nằm trong dự tính của đội sát thủ số ba, tên lạ mặt này không biết từ đâu chui ra và tấn công Thảo Phương một cách bất ngờ, khiến cô bị trọng thương, buộc Tuấn Khanh phải tung hết sức để cầm cự, đợi cậu bạn đến cứu viện. Cũng may nhờ có nhát chém chẻ đôi tòa nhà gây nên tiếng động lớn của anh mà Thế Thành nhận được tín hiệu cầu cứu, vừa kịp lúc chặn đòn tấn công của tên pháp sư, nếu không Tuấn Khanh lúc này chắc chắn sẽ bị tơ ma pháp của Deamile đâm xuyên qua người.

“Thật không ngờ lại có thêm một con mồi nữa xuất hiện, đúng là không uổng công ta đã dày công chuẩn bị…”

Hắn ta vừa nhìn chằm chằm vào mặt nạ của Thế Thành vừa nhếch miệng cười đầy quái dị, thấy vậy anh cũng đưa mắt quan sát hành động của kẻ trước mặt, liền phát hiện trên mu bàn tay phải hắn cũng có dấu ấn rắn giống như của Long Chấn Thôi, không khỏi thắc mắc:

“Dấu ấn trên tay đó… ngươi là người của Thất Xà Hội sao?”

“Ồ, xem ra ngươi cũng là một kẻ khá nhạy bén đấy.”

Deamile gật gù nhìn Thế Thành đáp lại, Tuấn Khanh nghe cả hai nói mà chẳng hiểu gì, bèn quay sang hỏi cậu bạn:

“Anh biết hắn sao?”

“Không, tôi không biết hắn, nhưng tôi biết kẻ đứng đằng sau hắn.”

Thế Thành tỏ vẻ nghiêm trọng trả lời, không quên truyền đạt lại cho người đồng đội những thông tin anh có được từ đội trưởng khi đột nhập vào dinh thự của Long Chấn Thương, về Thất Xà Hội, về người được mệnh danh là “Kẻ Tội Đồ”, chỉ thấy Tuấn Khanh gật đầu tỏ ý hiểu, sau đó liếc mắt về phía Deamile nói:

“Đúng như anh nói, hắn ta thực sự rất mạnh đấy, sợ rằng cả tôi và anh đều không phải đối thủ của hắn...”

“Đừng quá lo lắng, dù hắn có mạnh đến đâu thì cũng có điểm yếu, anh chỉ cần nói tôi nghe tất cả những gì anh biết về hắn thôi.”

Thế Thành nheo mắt nhìn về phía tên kia rồi bình tĩnh đáp lại, thấy vậy Tuấn Khanh cũng đành thở dài một tiếng rồi trả lời:

“Nói thật tôi mới chỉ giao chiến với hắn chưa nổi mười phút, nên không thể biết chắc năng lực của tên đó đến đâu cả… đại khái thì hắn có những sợi tơ vô cùng cứng cáp, kiếm của tôi không thể nào cắt qua chúng được, hơn nữa nó cũng có độ sắc bén rất cao, hoàn toàn có thể đâm thủng ngực một người trong tích tắc, có thể nói là công thủ toàn diện, rất khó để có thể tấn công hắn.”

“Ra là vậy.”

Thế Thành nghe xong liền mỉm cười đáp lại đầy tinh quái, ngay sau đó liền nắm chặt lấy con dao găm trong túi áo, không quên nhắc người đồng đội:

“Tôi biết mấu chốt nằm ở đâu rồi Sở Khanh, muốn giết được hắn thì hai chúng ta bắt buộc phải phối hợp đẩy cao tốc độ, đồng thời bổ trợ tấn công cho nhau, nếu không sớm muộn thì cũng bị hắn chiếm ưu thế, tới lúc đó thì dù có là đội trưởng cũng chưa chắc cứu được chúng ta.”

Tuấn Khanh không khỏi bất ngờ khi nghe lời phân tích của cậu bạn, anh vuốt cằm suy nghĩ một lát rồi đáp lại:

“Tôi hiểu ý anh, nhưng cũng đã khá lâu chúng ta chưa làm điều đó, liệu có thể đạt được hiệu quả như mọi lần trước không?”

“Đừng sợ, không thử thì sao mà biết được.”

Thế Thành mỉm cười vỗ vai cậu bạn rồi ung dung bước ra phía trước mặt đối mặt với tên pháp sư, Deamile thấy vậy cũng không khỏi bất ngờ, hào hứng nói:

“Trước giờ chưa có kẻ nào dám ngang nhiên đứng trước mặt ta như thế đâu, ngươi cũng to gan lắm đấy nhóc con, xưng danh đi.”

Thế Thành chỉ chờ có thế liền đưa mũi dao găm về phía hắn hô lớn:

“Ta chính là Mặt Nạ Bạc, sát thủ đệ nhất Đông Thành, kẻ sẽ lấy mạng ngươi ngày hôm nay đấy! Hãy nhớ cho kỹ mà xuống bẩm báo với Diêm Vương.”

Dù là một trong những kẻ có số má ở thế giới ngầm nhưng Deamile cũng phải sững sờ trước sự mạnh miệng của tên sát thủ trước mặt, hắn không nhịn được để lộ ra nụ cười quái dị, hai tay bắt đầu thi triển tơ ma pháp, nhìn thẳng về phía Thế Thành nói:

“Được lắm, ta thích ngươi rồi đấy, tới đây đi…”

Thấy Deamile có vẻ như đã bị khiêu khích, Thế Thành liền quay sang hỏi cậu bạn:

“Sẵn sàng chưa Sở Khanh?”

“Ờ… xong rồi, mà tôi tên là Nguyễn Tuấn Khanh chứ không phải Sở Khanh nhé, tôi nhớ vừa nãy anh cũng gọi sai tên tôi đấy.”

Tuấn Khanh vừa cầm kiếm thủ thế vừa đáp trả lại người đồng đội, nhưng Thế Thành chẳng để ý gì đến lời thanh minh của anh ta, nhẹ nhàng đưa con dao găm ra trước rồi nói:

“Tốt, quẩy thôi.”

Vừa lúc đó thì đám tơ của Deamile cũng phóng tới, nhắm thẳng về phía Thế Thành mà đâm, tuy nhiên anh đã đoán trước được đòn tấn công của hắn và lập tức vận khí lực rồi nhảy thẳng lên cao.

“Ngươi tưởng có thể thoát dễ dàng như thế sao?”

Deamile nhếch miệng cười khẩy rồi uốn cong đám tơ vút lên tiếp tục theo sau Thế Thành, nhưng còn chưa kịp chạm vào người anh thì đã bị một đường chém quét ngang qua cắt đứt, cùng với đó là sự xuất hiện của tấm áo choàng trắng cùng lưỡi kiếm đen tuyền quen thuộc.

“Đừng có quên ta chứ.”

Tuấn Khanh được dịp cười khẩy nhìn Deamile nói, khiến hắn không khỏi bực mình hừ lạnh vì bị bắt bài, thực chất tơ ma pháp của tên này khi đổi chiều hoặc hóa cứng thì chỉ có thể biến đổi phần đầu mà thôi, còn đoạn còn lại sẽ bị yếu đi do không đủ ma lực, và Tuấn Khanh đã phát hiện ra điều đó và nắm bắt được cơ hội phản công.

“Tốt lắm Sở Khanh, tiếp tục dồn ép hắn đi.”

Thế Thành vừa khen ngợi người đồng đội vừa tranh thủ móc hai quả bom khói trong túi ra ném xuống đất.

“Đất mẹ nó, đã bảo tôi tên là Nguyễn Tuấn Khanh.”

Cậu bạn không khỏi bực mình đáp trả lại, nhưng vẫn nghe lời anh mà lao thẳng tới phía Deamile, cùng lúc đó thì Thế Thành ở trên cao cũng chuẩn bị phóng xuống tấn công, anh nghiêng người trên không, lợi dụng bức tường lớn phía sau lưng làm đòn bẩy để tiến đến. Deamile cũng nhận ra ý định của họ nhưng lại bị làn khói mà Thế Thành tạo ra che mắt, không khỏi tức giận hét lớn:

“Giỏi thì tới đây lũ nhóc con, để ta cho các ngươi biết thế nào là nghệ thuật chân chính.”

“Nói ít thôi, ngươi bị tật ở cổ họng à?”

Thế Thành chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ngay trước mặt hắn, vừa mỉa mai vừa tung một cú đấm thẳng vào mặt của Deamile, tên này vội vã điều khiển tơ nhện tạo thành một lớp giáp chắn trước mặt để giảm chấn thương, nhưng việc đó cũng đồng nghĩa rằng những phần khác của cơ thể hắn sẽ không được bảo vệ, và Tuấn Khanh đã nắm bắt được cơ hội đó, anh xuất hiện ngay ở điểm mù của tên sát nhân với một thế kiếm đầy dứt khoát.

“Chết tiệt, các ngươi tưởng thế là có thể giết được ta sao?”

Deamile bất ngờ gằn giọng nói, hắn đã phát hiện ra điều đó và ngay lập tức điều khiển hàng ngàn sợi tơ bao bọc lấy cơ thể, ngăn không cho hai người kia tấn công. Nhưng đúng lúc ấy, Thế Thành đột nhiên xoay người lại, từ bỏ việc tấn công trực diện vào người Deamile, thay vào đó anh lộn một vòng quanh người hắn rồi dùng con dao găm bên tay trái cứa thẳng một đường lên phần cổ của tên pháp sư, quả nhiên lớp tơ ở đó bị cắt đứt vô cùng dễ dàng, chứng minh nơi này là chỗ giáp tơ của hắn yếu nhất.

“Mau… chém hắn.”

Thế Thành vội vàng quay sang nhắc nhở người bạn ngay khi vừa tiếp đất.

“Đã rõ.”

Tuấn Khanh đáp lại rồi lập tức vận khí lực vào thanh gươm, lao đến chém với tốc độ nhanh nhất có thể, tuy nhiên Deamile đã phát hiện ra anh đang áp sát hắn, liền hóa cứng đám tơ ma pháp nhắm thẳng về phía Tuấn Khanh mà đâm tới, nhưng Thế Thành đã đoán trước được điều đó và dùng dao găm cắt phăng đám phiền nhiễu ấy, mở đường cho đòn tấn công của người đồng đội.

“Hay lắm bạn tôi.”

Tuấn Khanh không khỏi cất lời khen ngợi Thế Thành, rồi ngay lập tức phóng tới dùng chiêu thức mạnh nhất của mình.

Ảo Ảnh Trảm.

Chỉ một đường chém duy nhất nhưng lại được tập trung toàn bộ khí lực vào đó, cắt thẳng qua cổ của Deamile một cách cực kỳ nhanh gọn, nơi mà lớp tơ của hắn yếu nhất, nhưng tiếc thay lưỡi kiếm của Tuấn Khanh đã bị Deamile dùng mu bàn tay được bọc giáp tơ của hắn chặn lại, có điều khí lực tỏa ra từ đòn tấn công của anh vẫn đủ để khiến tên pháp sư bị đánh bay ra xa mấy mét, không để hắn có thời gian nghỉ ngơi, Thế Thành ở đằng sau ngay lập tức áp sát và tung ra một cú đấm đầy uy lực nhắm thẳng vào bụng hắn.

Sát Long Nhất Thốn Quyền.

Đòn tấn công này buộc Deamile phải hóa cứng lớp tơ ở bụng một cách nhanh nhất để chống đỡ, tuy vậy chấn động từ cú đấm quá mạnh khiến hắn lại tiếp tục bị thổi bay đi xa thêm vài mét, bụng tên pháp sư không khỏi nhói lên đau đớn mặc dù đã được giáp tơ giảm áp lực đi đáng kể.

“Chết tiệt, bọn chúng dám dồn ép mình.”

Deamile bực mình nhăn mặt nói, nhưng hắn còn chưa kịp suy tính điều gì thì bất ngờ thay, hình bóng áo choàng đen của một người con gái chẳng biết từ đâu ra xuất hiện ngay phía trên đầu của Thế Thành và Tuấn Khanh cùng với một quả cầu lửa đỏ rực đang tích tụ trên tay.

“Tên đánh lén khốn kiếp! Ngươi chết với ta…”

Thảo Phương giáng thẳng đòn này vào tên pháp sư, ma lực từ nó tỏa ra cực kỳ nồng đậm, nếu để trúng phải thì e rằng đến giáp tơ của Deamile cũng khó mà chống đỡ nổi. Nhưng đã quá muộn để hắn có thể chuẩn bị, quả cầu lửa cứ thế giáng thẳng xuống, tạo thành một vụ nổ long trời lở đất, các tòa nhà xung quanh con hẻm cũng bị cuốn theo, biến thành một đống đổ nát giữa lòng Hà Thành, khói bụi bốc lên mù mịt, lửa cháy cuồn cuộn, còn bóng dáng của Deamile cũng mất tăm hơi.

“Sao anh bảo cô ấy bị thương nặng lắm cơ mà? Thế quái nào mà vẫn còn sung sức quá vậy?”

Thế Thành không khỏi ngạc nhiên quay sang chất vấn Tuấn Khanh.

“Anh hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Rõ ràng cô ấy vẫn ở nằm ở đằng sau chúng ta từ nãy đến giờ còn gì?”

Cậu bạn cũng ngay lập tức đáp trả lại, thấy vậy Thảo Phương lúc này vừa mới tiếp đất đành phải ra can ngăn:

‘Thôi hai người… đúng là tôi bị thương thật, nhưng ma lực thì vẫn còn, đủ để đánh cùng các anh.”

Nghe cô nói vậy, Thế Thành cũng chịu bỏ qua:

“Được rồi, nếu cô thấy không ổn thì cứ nghỉ ngơi đi, chút nữa về căn cứ tính sau, trước mắt chúng ta phải tiếp tục quan sát tên Deamile kia đã…”

Bấy giờ cả ba đều cùng hướng ánh mắt về phía làn khói bụi phía trước, nơi tên pháp sư kia vừa hứng chịu đòn tấn công của Thảo Phương, nhưng lạ thay, lần này không chỉ có một mình hắn đứng ở đó, mà còn thêm một kẻ lạ mặt nữa chẳng biết từ đâu xuất hiện đứng trước Deamile, có lẽ chính hắn đã che chắn cho tên pháp sư khỏi quả cầu lửa của Thảo Phương. Tên này cũng mặc một bộ áo trùng đen tím giống với Deamile, chỉ khác một điểm là hắn đeo trên mặt một chiếc mặt nạ để che giấu danh tính hệt như Thế Thành, hơn nữa nó hoàn toàn trắng bệch và không được vẽ bất cứ họa tiết hay ngũ quan nào lên trên.

“Hắn ta là ai vậy?”

Thế Thành không khỏi thắc mắc khi thấy điệu bộ cực kỳ tự tin của tên này.

“Ngươi muốn biết hả?”

Giọng nói của hắn đột ngột vang lên bên tai của cả ba người, kẻ này chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ngay bên cạnh đội sát thủ mà không hề có lấy một tiếng động, một dấu hiệu nào, lại càng không có một chút sát khí nhưng áp lực tỏa ra từ hắn cũng đủ khiến cho ba người không thể làm gì hết ngoài đứng im chịu trận.

“Cứ gọi ta là "Vô Diện".”

Hắn trả lời câu hỏi của Thế Thành một cách vô cùng bình thản, nhưng ẩn chứa trong đó là một sức uy áp không thể nào tưởng tượng nổi, khiến đối phương phải nghẹt thở đến cùng cực. Lúc này, cả đội sát thủ dù cho đã từng trải qua vô số cuộc chiến lớn nhỏ, đối đầu với biết bao nhiêu kẻ thù, thì đều chỉ có chung một suy nghĩ duy nhất.

Kẻ tên là Vô Diện này thực sự… quá mạnh!