Khi Đồng Niên tỉnh giấc, anh phát hiện ra mình đang ở cửa phòng ngủ. Cửa phòng đang mở, đầu anh nằm trên hành lang tối, còn chân anh lại ở trong phòng, ánh sáng ban mai chiếu vào mắt, hơi chói. “Sao mình lại nằm ở đây nhỉ?” Anh tự hỏi mình. Khi anh định đứng dậy thì nhận ra sàn gỗ lạnh lẽo thúc mạnh vào lưng anh đau điếng, anh dịch chuyển người một lát, rồi mới từ từ đứng dậy. Vũ Nhi vẫn đang ngủ ngon trên giường, dáng vẻ của cô lúc ngủ rất tuyệt, có lúc Đồng Niên thực sự hy vọng cô mãi sẽ như thế này, nghĩ đến đây, anh chợt liên tưởng đến những điều vô cùng đáng sợ, mãi mãi như thế này – có nghĩa là gì? Và anh lại nghĩ đến mẹ, những năm trước, mẹ Đồng Niên cũng ngủ trên chiếc giường này, bỗng anh có cảm giác rằng mẹ anh không hề đi khỏi đây, mẹ mãi mãi ngủ trên chiếc giường này. “Đây đúng là ý nghĩ điên rồ.” Đồng Niên thổi tắt tất cả mọi hoang tưởng của anh, lắc đầu thật mạnh. Anh không muốn đánh thức Vũ Nhi, mà chỉ đi đến mở cửa sổ, hít thở bầu không khí trong lành của sớm mai. Ngôi nhà đối diện không có chút sức sống, anh chưa từng nhìn thấy vết tích sự sống ở đó, cứ tối đến là một màn đêm đen đặc. Đồng Niên rời khỏi cửa sổ và bước ra khỏi phòng, đi thẳng xuống tầng một. Anh tìm thấy sợi dây cầu chì bác thợ điện để lại cho anh đêm qua, sau đó đi đến trước hộp công-tơ điện. Đây là phía sau phòng khách, nằm ở giữa phòng và hành lang, những đường dây chằng chịt, trần nhà và tường bị hun đen đều cho thấy mức độ lão hóa của cả hệ thống dây điện trong ngôi nhà này. “Có lẽ thực sự cần phải thay mới rồi?” Đồng Niên tự hỏi mình, sau đó anh mở hộp công-tơ điện, lại một lớp bụi dày. Nhờ vào luồng ánh sáng từ ô cửa sổ phía sau chiếu rọi vào, anh tìm thấy vị trí hộp dây cầu chì. Anh cũng không đến nỗi không hiểu chút gì về điện, hơn nữa, anh cho rằng, thao tác thay dây cầu chì đơn giản này thì đến kẻ đần độn cũng biết làm, anh khó mà tưởng tượng nổi đêm qua bác thợ điện tự xưng mấy chục năm chưa từng có sơ xuất gì lại có thể bị giật điện. Lẽ nào dòng điện ở đây cũng có linh hồn sao? Vừa nghĩ, tay anh đã thò vào trong, dứt nhẹ và nhẹ nhàng rút sợi dây cầu chì cũ ra, sau đó anh thay cái mới vào. Tiếp đến, anh bật công tắc đèn bên cạnh để thử, rất tuyệt, có điện rồi, chỉ đơn giản vậy thôi, Đồng Niên lắc đầu. Anh trở vào phòng khách, thấy Vũ Nhi đã ăn mặc chỉnh tề đi xuống. Cô hỏi Đồng Niên: “Trên tầng đã có điện rồi, có phải anh thay dây cầu chì không?” Đồng Niên gật đầu. “Không có vấn đề gì chứ?” Rõ ràng Vũ Nhi vẫn còn rất lo lắng về việc xảy ra với bác thợ điện đêm qua. “Không có gì, rất đơn giản, vốn là việc vụn vặt.” Đồng Niên cười trả lời, “Vũ Nhi, bây giờ em đi làm à?” “Vâng, tối qua em ngủ không ngon lắm. Bây giờ không còn nhiều thời gian nữa, em không muốn lại đến muộn.” Vũ Nhi chỉ tay vào đồng hồ đeo tay của cô. “Em không ăn sáng à?” Vũ Nhi lắc đầu: “Em ăn một chút trên đường thôi. Em đi đây, tạm biệt anh.” Khi cô vội vàng bước ra đến cửa, Đồng Niên gọi với theo: “Vũ Nhi, em có mang ô không?” “Hôm nay thời tiết khá đẹp, chắc không mưa đâu.” Vũ Nhi vội vàng bước ra khỏi cửa, Đồng Niên một mình ngồi trong phòng, bất chợt có chút cảm giác trống trải, ngồi một lát, không có tâm trạng để ăn sáng, anh cũng bước ra khỏi nhà. Không khí bên ngoài và ngôi nhà đen là hai thế giới khác hẳn nhau. Anh ra sức hít thở bầu không khí trong lành, đem theo chút ẩm ướt. Anh cảm thấy mấy ngày nay dường như sắp nghẹt thở. Đồng Niên bỗng nhớ đến bác thợ điện đêm qua, anh muốn đi thăm, dù sao cũng chỉ vì nửa đêm đến nhà anh sửa điện mà bác ấy bị điện giật. Anh đi xuyên qua ngõ nhỏ tĩnh mịch, hai bên đều là những tòa nhà thấp bé, nơi đây chẳng có mấy người ra vào. Anh nhanh chóng đến được ban quản lý điện nước ở một tòa nhà nhỏ, cửa không đóng, Đồng Niên đi thẳng vào trong. Nơi đây dường như chẳng có ai, vắng vẻ, có thể vẫn chưa đến giờ làm. Anh lại bước đến phòng trực ban, anh nghĩ chắc bác thợ điện ở đây. Anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng trực ban, cuối cùng cũng tìm thấy bác thợ điện đêm qua. Bác thợ điện họ Lưu – nằm trên sàn bất động. Đồng Niên vô cùng kinh hãi, lập tức cúi người, nhìn thật kỹ, đôi mắt bác Lưu nhắm chặt, sắc mặt xạm đen, nét mặt trông vô cùng đau khổ, tay phải giữ chặt ngực. Đồng Niên gọi sát bên tai ông: “Bác sao vậy?” Ông Lưu vẫn không nhúc nhíc, không có tiếng trả lời. Đồng Niên giơ tay ra sờ mặt ông Lưu, lập tức sợ hãi giật nảy mình, toàn thân run rẩy, bởi vì khuôn mặt ông thợ điện Lưu lạnh ngắt – Ông ấy đã chết.