Chương 83: Tu Luyện Mộng Đạo Thuật

- tuỳ phong sau khi rời đi, 300 km sau hắn không thấy ai đuổi theo hay thần thức nào bám theo, hắn mới thở phào 1 hơi, tình cảnh vừa rồi quá nguy hiểm, không nghĩ tới đạt tới sơ thần viên mãn công pháp mắt định càn khôn của ta lại đã cường đại như vậy, có thể làm thiên địa ngừng vận chuyển 1 giây, lại thêm dùng dược bình hệ thống, tối đa lên tới 1,7 giây

- phải tìm 1 chỗ bí ẩn nhìn xem trong cái hộp này là cái gì , lại có thể khiến cả nghìn chân thần phải chết không nghi ngờ.

- tuỳ phong đang ở trong sâm lâm cách bìa 300km, nơi này yêu thú cũng không có cái gì cường đại , đều chỉ tương đương sơ thần tồn tại, hắn hỉ mũi cái là chết 1 con, hắn đã viên mãn, cho lên kinh nghiệm giết mỗi con chỉ là 1, quá nhỏ bé giết nhiều vô ích.

- độn sâu vào lòng 1 ngọn núi, hắn đào 1 động phủ mở ra cấm chế bắt đầu móc hộp gỗ ra xem xét, hộp mở ra chỉ thấy bên trong có 1 hạt châu màu đen, vừa nhìn vào ánh mắt hắn như bị hút vào hạt châu sinh ra ảo cảnh, rùng mình 1 cái , tuỳ phong thanh tỉnh sợ hãi,

- quả nhiên là bảo vật sinh ra mộng cảnh, hắn để hệ thống phân tích, còn bản thân thì ngồi chờ đợi , sau mấy ngày hệ thống chỉ phân tích ra được đây là pháp bảo giúp tu sĩ đề thăng tham ngộ mị đạo, cũng chính là kẻ nào có thứ này có thể tăng mạnh về ảo cảnh, mộng cảnh, hệ thống vẫn đang tiếp tục phân tích.

- thứ này nếu để cho chân thần tu luyện mị đạo phát huy, đúng là khả năng lớn giết cả nghìn chân thần cũng không ngoa, không biết vật này là từ đâu xuất hiện lại rơi vào tay hải tộc , mà đám ma tộc lại làm sao biết cuối cùng làm sao cướp được.

- tuỳ phong cũng không xoắn xuýt vấn đề này, nếu đã có thứ này, tham ngộ đột phá mị đạo của ta lên tiểu thần mới được.

- tuỳ phong thu viên ngọc này vào mi tâm , bắt đầu nằm xuống nhắm mắt, kích phát viên ngọc đồng thời sử dụng mộng đạo, tạo ra ảo cảnh .

- khung cảnh biến đổi, tuỳ phong thấy mình vẫn là nằm trong động phủ của mình , hắn có chút kì quái, đây là thật hay mộng ta vừa biến ảo ra ? rất chân thật giống như là thật vậy.

- hắn liền thu lại pháp bảo trận pháp đi ra ngoài , nếu như đây vẫn là thật, vậy chỉ cần quay lại đại hải là biết rồi, chắc giờ này mấy tên chân thần vẫn còn đang tìm kiếm ma nhân.

- Hắn vừa đi ra khỏi bìa sâm lâm , đã thấy xa xa ven biển có 1 đội quân hải tộc chừng 200 người đang lập chốt canh giữ, đối phương cũng thấy hắn, lập tức mấy vị chân thần bay tới bao vây lấy hắn hét lên

- người nào, tại sao từ trong sâm lâm đi ra, lập tức chứng minh thân phận , bằng không giết không tha

- tuỳ phong có chút ngạc nhiên, mới đây hải tộc bị mất đồ đã cho quân lên lập chốt canh phòng sao

- hắn cũng không nói gì, chỉ ném ra 1 cái lệnh bài, vị thủ lĩnh nhìn lệnh bài xong lại ném cho mấy người khác xem qua

- thì ra là bằng hữu thiên thần tông, thất lễ rồi, cho chúng ta chuyển lời hỏi thăm tới nhạc vi nhi trưởng lão cùng nhạc san san tông chủ.

- nhạc san san tông chủ ? tuỳ phong nghe vậy trong lòng liền dậy sóng, nhưng mặt ngoài vẫn bình tĩnh gật đầu, chắp tay cáo từ rời đi.

- hoá ra ta đã tiến vào mộng của ta, lúc này nhạc san san còn đang là tông chủ, không biết đây là thời gian nào ? nhạc lạc lạc đã ra đời hay chưa, nhạc san san lại đã bị nhốt hay chưa ?

- nhưng nói gì thì nói , ta cũng không thể quay về tông môn được nữa, lúc này trong tông môn ta chính là người ngoài, chưa từng xuất hiện.

- trước mắt vào thành tìm hiểu 1 số tin tức đã rồi tính tiếp.

- tuỳ phong vừa đi xa xa 2 tên tướng tá kia liền kỳ quái thắc mắc : từ khi nào lão bà nhạc vi nhi kia thu đệ tử chân truyền rồi ? nhưng lệnh bài ta đã kiểm tra 100% là thật , còn có khí tức của lão bà kia trong đó.

- Tuỳ phong ẩn thân như 1 phàm nhân , từ từ đi về tư mã thành, mặc dù bước đi của hắn nhìn như phàm thần, nhưng mỗi bước bước ra lại như thuấn di, mỗi dươc dài tới cả 200m , tốc độ vô cùng nhanh.

- Vào thành xếp hàng kiểm tra thân phận, lẹ lên đi

- từ xa xa đã nghe tiếng hét quát tháo của quân thủ thành

- tuỳ phong với cái lệnh bài đệ tử chân truyền của nhạc vi nhi trên cái thần giới này, có thành trì nào không thể vào, có nơi nào không thể qua ? ngoại trừ địa phận của ma tộc.

- vào đến trong thành, lại vào cái gian tửu lâu lớn nhất tư mã thành, cũng là tửu lâu lần đầu gặp tư mã ý, có điều nơi này chưởng quầy cùng tiểu nhị đã đổi là 2 người khác.

- hắn tuỳ tiện ngồi 1 bàn trong góc, uống chút rượu , ăn chút đồ ăn , lắng nghe xem có cái gì tin tức , lúc này ở bàn cách đó không xa đang có 2 cái hán tử thô cuồng ăn to uống lớn đang thảo luận.

- Ngươi nghe nói sao, ma tộc đã công phá nhạn môn quan, người chết vô số kể, máu chảy thành sông, sắp tới sợ rằng rất nhanh các thành trì bên trong sẽ bị đánh chiếm

- nhạn môn quan là 1 dãy tường thành, biên giới giữa ma tộc cùng thần tộc, chỉ có đánh phá được tường thành này, ma tộc mới có thể đổ bộ quân đội sông vào tấn công cấc thành trì bên trong.

- tin tức của ngươi quá chậm rồi, ngày hôm qua ta nghe nói đã có thành trì bị đánh chiếm, thần chủ đại nhân mới cấp tốc phái thêm 1 vài tông môn đi tiếp ứng , trong đó phượng tộc cùng thiên thần tộc đều phải cử tộc nhân đi ra chiến trường.

- Nghe nói lần này chiến tranh nổ ra vì con gái của thần chủ bị mất tích trong bí cảnh, sau 1 thời gian điều tra , manh mối lại trực chỉ vào ma tộc, vì vậy thần chủ mới nổi giận khí thế hung hung tới đòi người, kết quả cùng ma thần đại chiến bất phân thắng bại, thần chủ liền xuất binh khai chiến, không nghĩ tới ma tộc lâu nay im hơi lặng tiếng, 1 lần bùng phát lại mạnh mẽ tới vậy.

- đúng vậy , nếu như không phải thần chủ đại nhân khơi mào cuộc chiến , cứ để ma tộc tích súc thêm chút thời gian nữa, kế hoạch cùng thực lực không sớm bị bại lộ, thật không tưởng tượng được sau này đột nhiên ma tộc tấn công sẽ là thảm trạng gì,

- thần tộc chúng ta đã quá lâu không có chiến tranh, tinh thần đã buông lỏng, còn tưởng đã đè ép ma tộc phải trốn sâu vào trong sâm lâm . vào trong đại hải , không nghĩ tới ma tộc còn cường đại như vậy.

- Chiến trường sao ? tuỳ phong thầm nghĩ trong đầu, đúng vậy, chỉ có chiến trường mới khiến ta mau chóng mạnh lên , giống như năm đó, có điều , nơi này là thần giới, không phải tiên giới, đại đạo ngộ rất khó khắn,

- mặc kệ, cứ đi ra đó 1 chuyến rồi tính tiếp, nghĩ là làm, tuỳ phong liền trả tiền đứng dậy rời đi.

- hắn cần tìm 1 đội quân chuẩn bị ra chiến trường để xin gia nhập, hắn tu vi còn yếu kém, cứ tuỳ tiện xuyên qua sâm lâm , dữ nhiều lành ít. hắn liền quay lại động phủ lúc trước đã từng bế quan , để lại 1 giọt tinh huyết , dùng cấm chế sơ thần của hắn phong ấn lại động phủ. cấm chế sơ thần cũng chỉ tương đương với trận pháp cấp 2, có điều hắn bố trí trận pháp thì ít nhất phải tiểu thần mới có thể nhìn và phá được, nơi đó không có yêu thú tương đương tiểu thần, trong lòng núi là không sợ bị lấy đi mất, chỉ trừ có tu sĩ trung thần trở lên đi qua phát giác ra rồi lấy đi mất.

- đội quân hải tộc canh giữ ở ven biển thấy tuỳ phong đi rồi quay lại trở vào sâm lâm, lúc sau lại từ sâm lâm trở ra có chút không hiểu, lại thấy tuỳ phong chậm rãi đi tới vị đội trưởng mà đã từng quát hỏi hắn chắp tay ôm quyền nhỏ giọng nói

- vị huynh đệ này , ta thật không dấu diếm, ta chính là muốn đi ra trận giết địch, có điều mình ta không qua nổi sâm lâm, sư phụ lại không cho ta đi ra trận giết địch, nói tu vi ta quá nhỏ yếu, khiến ta thật không biết làm thế nào bây giờ.

- thì ra là vậy, vị đội trưởng này lúc này mới chợt bừng tỉnh đại ngộ

- nếu như vậy chỉ có thể tới gặp chúa tể đại nhân , cũng chính là chủ thần , xin theo quân đội ra trận giết địch , sư phụ ngươi cũng không thể ngăn cản, chính ả cũng phải đi ra trận.

- nói tới đây lão tướng này lại nhìn nhìn lại tuỳ phong rồi hỏi nhỏ : huynh đệ, ta thấy ngươi rất trẻ, lão bà kia ta biết nhiều năm, chưa từng có ý thu đệ tử, ngươi sẽ không phải con riêng của ả đấy chứ ?

- trước chưa có ý chẳng phải giờ đã thu rồi sao

- ha ha, xem ra ngươi quả nhiên là con của bà ta , hay là sủng nam đây ?

- lời này là có ý gì ? tuỳ phong 2 mắt trợn tròn

- chuyện lão thái bà đó năm xưa từng yêu chính đệ tử của mình có ai mà không biết, nhưng sau đó lại bị đệ tử phản bội, từ đó đã thề sẽ không thu đệ tử, cũng đã chết tâm, bao người có ý đề bị lão bà đó cự tuyệt, không lâu sau thì nhạc san san xuất hiện lại được tuyên bố là con của lão, bây giờ ngươi xuất hiện lại là đệ tử của lão, chính ngươi cảm thấy tin được sao?

- được rồi, không dấu các ngươi, ta chính là con của nhạc vi nhi , vậy thì đã sao ? nhạc san san là muội muội của ta, năm đó cha ta mang ta đi, để lại nhạc san san cho mẹ ta nuôi.

- quả nhiên là vậy , huynh đệ, chiến trường nguy hiểm, có lẽ cha ngươi đã ra chiến trường, không biết tương lai sống chết mới gửi ngươi cho mẹ ngươi trông coi, nghe lời lão huynh ta, về nhà đi, chiến trường không phải chỗ cho trẻ em đùa nghịch đâu

- tuỳ phong không nói gì , quay đầu rời đi , phía sau liền có tiếng cười của đám người vang lên.

- không nghĩ tới nhạc vi nhi sư phụ là bị chồng bỏ rơi, đến con bà ta nhạc san san cũng bị chồng bỏ rơi , nhạc san san cả đời không thấy cha, nhạc lạc lạc cũng đến lúc ta tới gần 4 vạn năm cũng không biết mặt cha , đây là nhân quả báo ứng sao ? kiếp trước bọn họ đã làm sai điều gì ? haizz

- tuỳ phong vừa đi vừa ngẫm nghĩ, hắn mục tiêu đi chính là chỗ đóng quân thuộc đội quân tư nhân của thần chủ,