Chương 17: Trước mặt bố vợ trang bức!

" Dừng... Dừng tay! Không được vô lễ với quý khách!"

Lão quốc vương lúc này từ mê mang tỉnh lại, được Đình Thành cảnh tỉnh liền hiểu ra tình huống. Quốc vương vội ra lệnh hộ vệ lui lại.

Nói đùa, Đình Thành đội ngũ khí tràng mạnh mẽ, nhìn là biết cái đại nhân vật. Người ta còn giúp mình thoát khỏi chú thuật, không thể đắc tội!

Về phần tể tướng, có ý đồ xấu với quốc gia tội đều đáng xử tử. Trong nguyên tác nhốt vào ngục chẳng qua là bởi thân phận tể tướng quá lớn. Làm không tốt còn có thể dao động vương quốc. Cho nên trong nguyên tác quốc vương mới sơ ý ra lệnh nhốt tể tướng thôi. Bây giờ người thì đã chết, quốc vương cũng không phải để tâm chuyện này nữa.

"Quý khách đã đến, xin hỏi tôn danh là ai?... Ta vốn bị kẻ gian mê hoặc nên không rõ thân phận công tử. Còn nhờ có ân nhân giúp đỡ giải cứu ta khỏi trạng thái mê hoặc." Quốc vương thăm hỏi.

" Việt! Nam! Đế! Quốc! Đì..." Tên tùy tùng của Đình Thành vốn nghe theo lời Thành dạy dỗ là ai hỏi thân phận thì phải thay chủ tử hô lớn thân phận. Như thế mới làm thân phận chủ tử thổi bức cách lên tầm cao mới.... Chỉ là....đang nói dở thì thấy Thành sát khí nhìn mình liền ngậm miệng rụt cổ.

Thành trong lòng hô to nô tài ngu ngốc. Trước mặt cha vợ tương lai, con rể ho he trang bức là hành động hết sức ngu xuẩn! Ta cmn!

Đình Thành cắt đứt tên nô tài, mỉm cười thân thiện với quốc vương:

" Để quốc vương ngài chê cười. Ta tự giới thiệu, ta là hoàng tử đến từ Việt Nam Đế Quốc - một quốc gia hùng mạnh xa xa nơi đây, Đình Thành."

" Ở nơi đó, ta nghe qua ở vương quốc phồn hoa tên Ba Tư có một vị quốc vương độ lượng và tài đức. Ngài ấy sinh một nữ nhi vô cùng thiện lương và thông minh. Ta - Đình Thành luôn tin tưởng điều ấy!....... Nay may mắn đến đây xin câù thân!"

Đình Thành thổi cha vợ lên trời cao cũng không quên bày tỏ lý do của mình, cầu thân.

"Ha ha ha!...cái... Cái này..." Quốc vương nghe Đình Thành thổi khuôn mặt suýt chút nữa ngửa lên trời. Khi nghe đến là cầu thân. Quốc vương cũng hơi xoắn xuýt. Bởi lẽ...với quốc vương...đứa con Jasmine như hòn ngọc quý, ông cảm thấy không muốn ép buộc hôn nhân của nàng.

"Hoàng tử Đình Thành, ta cho rằng nên nghe ý kiến của Jasmine. Nàng phải đồng ý mới được! Xin hoàng tử thông cảm."

"Không sao, ta cũng hiểu tình cảm không thể cưỡng cầu.... Chẳng bằng quốc vương để ta có cơ hội được chiêm ngưỡng công chúa để chính mình hỏi nàng nhé. Bản hoàng tử sẽ không ép buộc công chúa thưa quốc vương đáng kính!"

Nghe vậy, quốc vương yên lòng. Quốc vương tiếp đãi Đình Thành nồng hậu và sai người để mời công chúa tới.

Cả hai bên nói chuyện vô cùng hợp nhau. Quốc vương ngạc nhiên và thán phục vô cùng rất nhiều ý tưởng và kiến thức của con rể này. Rất nhiều kiến thức, sáng chế như xe đạp, xây đường, hệ thống quản lý...vv Đình Thành đều bác học trang bức trước quốc vương. (Quốc vương: Ta nhận con rể này)

-----

------------------

"Jasmine!~"

"Đình Thành! 3"

Jasmine gặp lại Đình Thành xúc động vô cùng. Đôi bạn trẻ ôm trầm lấy nhau thức ăn cho chó đầy trời bắn vào mặt người đọc. Quốc vương một bên lúc này đã trợn trừng mắt, mồm há hốc!

(Tác giả kun: Ta nên viết cảnh H+ vẫn là viết H+ đâu? Thật phân vân nha)