Chương 02: Bạn thanh mai - Gwen
Buổi sớm ngày đông.
Những bông tuyết lông ngỗng rơi rải rác từ trên trời xuống mọi ngóc ngách của thành phố lớn, vẫn là thời gian sáng sớm khi trời còn tờ mờ, Washington với tư cách là thành phố thuộc đẳng cấp thế giới đã toả ra sức sống mãnh liệt, bọn học sinh, dân đi làm, thân ảnh của hai đám người thỉnh thoảng qua lại trên đường phố đầy tuyết động vừa dọn dẹp.
Tút tút!
Một chiếc xe cảnh sát địa phương chậm rãi lăn bánh và cuối cùng dừng bên lề đường cư xá, cửa xe mở ra, một thiếu nữ tóc vàng dễ thương nhảy ra từ ghế sau với chiếc cặp trên tay.
"Gwen, chờ đã, bình nước của con."
Ở ghế lái chính, Cảnh sát trưởng George mặc cảnh phục mở cửa đuổi tới, trong tay Ông cầm một bình giữ nhiệt, nhìn xem con gái yêu của mình, giọng điệu của một đại nam nhân cũng không khỏi cưng chiều mấy phần: "Con thật không cần ba đưa con đến trường học hả? Đường trượt, trời còn có tuyết rơi."
Gwen tiếp nhận chén nước bỏ vào trong bọc sách của mình, giọng giòn tan cự tuyệt nói: "Không cần, con có mang theo áo mưa, cũng có mang ủng chống trượt mà."
"Nhưng..."
Sĩ quan George còn muốn nói thêm chút gì. Nhưng vào lúc này, Gwen đột nhiên nhãn tình sáng lên, hai má ửng hồng vui sướng, nhảy cẫng lên như một con thỏ, hưng phấn vung tay về phía một chỗ: "Chinian, đây! Đây!"
"Ta biết mà."
Sĩ quan George thở dài trong lòng, quay đầu, quả nhiên liền thấy ở góc phố xuất hiện một thân ảnh thiếu niên quen thuộc.
Chinian nghe thấy ai đó gọi tên mình, ngước mắt lên nhìn thấy hai người họ liền mỉm cười gật đầu chào: "Gwen, bác George, chào buổi sáng! Thật là trùng hợp lại gặp phải hai người.
Đối với bọn hắn, Chinian vẫn là rất quen thuộc.
Gwen, tên đầy đủ: "Gwen Stacy", là một bé gái cùng tuổi sống ở phụ cận cư xá.
Khi còn bé Chinian liền cùng Gwen học chung một trường mẫu giáo, học hết tiểu học, trung học cơ sở, đến bây giờ vẫn cùng nhau học chung cấp ba, cũng được coi là thanh mai trúc mã thâm hậu tình cảm. Về phần Ba của cô là cảnh sát địa phương có chút uy tín và quyền lợi, vừa vặn quản hạt an ninh khu đô thị của bọn họ, tên đầy đủ: "George Stacy" .
"Đúng vậy a, thật đúng là trùng hợp." Gwen con mắt cong cong, tràn đầy ý cười không cầm được.
Chung quanh tuyết trắng rất óng ánh, chỉ là, sĩ quan George mặt có chút đen.
Đây là trùng hợp? Mới là lạ!
Rõ ràng là thằng nhóc này, cố ý câu giờ, giả vờ đụng gặp ở đây.
Đương nhiên.
Chút tâm tư thiếu nữ của con gái cưng, Sĩ quan George giữ gìn còn không kịp, làm sao có thể nói toạc ra. Huống hồ, Bối cảnh gia thế của Chinian, Ông đã điều tra từ mười năm trước, đích thật là một đứa trẻ hiền lành đáng thương.
"A! Chinian, cậu làm sao không có mang mũ, cũng không có bung dù!"
Gwen kinh ngạc nói, thân thể nhanh chóng đến gần trước người Chinian, không đợi hắn đáp lời, hai tay đã giúp hắn thanh lý tuyết đọng trên mái tóc và lông mày.
"Vội vã đi ra ngoài, quên." Chinian cười cười không thèm để ý, tạm gác suy nghĩ hỗn loạn trong lòng sang một bên.
“Vậy thì nhớ giữ ấm, lỡ bị cảm thì phải làm sao.” Gwen hơi tức giận phồng má, nhưng lại thêm một chút tinh nghịch và dễ thương.
Cô cũng không nghĩ nhiều, đem chiếc mũ lông mềm trên đầu mình đeo lên cho Chinian, hai tay hà hơi lấy nhiệt khí vuốt lên gương mặt lạnh lẽo của hắn, trong mắt người khác, đó được coi là một hành vi rất thân mật, chỉ là đối với hai người quen biết nhau từ nhỏ đến lớn, lại là tập mãi thành thói quen đến không có bất kỳ hàm nghĩa đặc biệt.
"Ngoài này lạnh lắm, ta đưa các hai đứa đến trường học nha." Sĩ quan George có chút nhịn không được, nói.
Gwen không có đáp lời, mà là ngẩng đầu nhìn Chinian.
"Trường học cũng không còn xa, hay là cháu..."
Chinian vốn muốn từ chối, nhưng cảm nhận được ánh mắt sắc bén của sĩ quan George, hắn liền gật đầu đồng ý, "Vậy thì cảm ơn chú George."
Thấy thế Gwen cũng đi theo mỉm cười nói: "Vậy liền nhờ Ba đưa chúng con đoạn đường, baba."
"Không có chi."
Sĩ quan George ngẩng đầu ưỡn ngực,
Vì con gái cưng, rõ ràng đã có giác ngộ hóa thân thành công cụ nhân! (Công Cụ Nhân: Người bị lợi dụng)
Một lúc sau, chiếc xe cảnh sát bắt đầu lái vào đại lộ, hướng trường trung học phổ thông.
Trên xe hơi ấm dư dả
Gwen và Chinian cùng nhau ngồi ở hàng ghế sau, sau khi lên xe, Chinian nhìn khung cảnh đường phố mùa đông đang chuyển động phi tốc bên ngoài ô cửa, gương mặt và ánh mắt nhất thời có chút sững sờ ngây người.
Bàn tay đột nhiên bị một đôi tay ôn hoà mềm mại nắm lấy, Chinian nghiên đầu lại, nhìn thấy trên mặt thiếu nữ tràn đầy lo lắng.
Gwen hướng hắn hỏi: "Chinian, hôm nay cậu thế nào, có phải là thân thể không được thoải mái, làm sao tớ cảm thấy cậu có vẻ đang có tâm sự nặng nề."
"Tớ, " Chinian không biết làm sao mà mở miệng.
Để hắn một mực tâm sự nặng nề từ lúc ra ngoài đến giờ tất nhiên chính là bức ảnh bị nhét vào nhà, mặc dù về sau hắn có mở cửa tra xét thì kẻ thần bí nhét bức ảnh sớm đã không thấy tăm hơi, để lại một đống kỳ quái, bí ẩn.
Bức ảnh kia có thực sự được chụp trong thế chiến thứ nhất không? Người phụ nữ trong bức ảnh đó, mặc chiến giáp giống hệt dì của mình, là ai?
Mẹ của Dì nhỏ? Không đúng, đã gần một thế kỷ kể từ Chiến tranh thế giới thứ nhất, dựa theo bối phận sợ phải gọi là bà của mẹ Dì nhỏ còn đủ
Nếu nhờ ba của Gwen giúp đỡ, hẳn là có thể tìm được kẻ lén nhét trộm bức ảnh chụp kia a.
Chinian do dự một chút, vẫn là nói: "Tớ không sao, chỉ là bị lạnh một chút.
“Vậy như này sẽ không lạnh nha.” Gwen hai tay ôm lấy cánh tay trái của Chinian, ở khoảng cách này, cả hai có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của nhau.
Sĩ quan George khi lái xe liếc qua gương chiếu hậu, suýt nữa tâm thái nổ tung.
Tận mắt nhìn vừa no vừa trắng rau cải thảo của mình chủ động đưa đến trước mặt heo, dù con heo này dáng dấp có chút mi thanh mục tú, là con heo mà mình xem nó lớn lên, sự tình này chỉ sợ trên đời bất kỳ một người cha nào cũng không thể dễ dàng tha thứ được.
………….
Sĩ quan George là người từng trải tâm niệm vừa động, nhìn đôi thiếu niên thiếu nữ này qua gương chiếu hậu, ý tứ của con gái cưng nhà mình người sáng suốt đều có thể nhìn thấy, chỉ là thằng nhóc này có vẻ như không có ý tứ đó a!
Ân! Với tư cách là một người cha, điều này còn khó chịu hơn.
...
Xe cảnh sát dừng bên đường trước trường THPT. Khi Gwen và Chinian từ trên xe bước xuống, lập tức thu hút được không ít ánh mắt của rất nhiều học sinh.
Cho đến lúc này, Chinian ngoài định mức mới chú ý tới.
Hôm nay Gwen mặc một chiếc áo khoác lông màu be mới, cùng với một chiếc áo len được đặt làm bằng tay ôm sát người, hai chân thon dài bị chiếc quần jean màu trắng bao lấy chặt chẽ, phía dưới giẫm một đôi ủng màu đen càng lộ thêm vẻ cao gầy, thân thể của thiếu nữ tuổi mười sáu tràn đầy khí tức của thanh xuân, mái tóc ngắn vàng rực rỡ hiên ngang, cùng với khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn ở trong mắt của người khác………..Ah bùng nổ!
Vì nguyên nhân chơi đùa từ nhỏ đến lớn, Chinian cũng là tập mãi thành thói quen.
Lúc này hắn nhìn thấy phản ứng ước ao ghen tị của những học sinh khác, đột nhiên mới ý thức được độ nổi tiếng của Gwen có vẻ khá cao trong trường.
"Gwen, hay là cậu thả tay tớ ra đi." Chinian nói.
"Không muốn, thế này thì sẽ ấm hơn."
Gwen hừ hừ nói, hai tay càng ra sức ôm thêm, để cánh tay phải của Chinian hoàn toàn lâm vào trong ấm áp cùng mềm mại...
Còn mềm mại hơn cả kẹo đường, một loại mềm dẻo nói không nên lời?
Bản thân Chinian tự nhiên không có ý nghĩ này.
Ngược lại là con mắt của những học sinh bên cạnh đều đỏ, nội tâm gào thét: "Đáng ghét, buông ra cho ta a a a a! ! !"
“Cậu mà còn không buông ra, tớ sẽ bị ánh mắt của bọn họ giết chết.” Chinian cười khổ, nếu như ánh mắt có thể giết người, hắn đã chết rất nhiều lần.
"Lúc tiểu học liền dám tay không tấc sắt uy hiếp trộm cướp cầm đao, cậu đâu biết sợ a?" Gwen che miệng phát ra tiếng cười tựa chuông bạc, Buông ra cánh tay của Chinian ra, khuôn mặt nhỏ lập tức bất tri bất giác ửng hồng không ít.
"Đừng lúc nào cũng nhắc đến lịch sử đen tối của tớ." Chinian khóe miệng co quắp, khi đó hắn có chút Chunibyo. Sau khi xem bộ phim tài liệu lịch sử của Captain America cách đó không lâu, hắn cứ nghĩ mình có tiềm năng trở thành một siêu anh hùng. (Chunibyo: âm tàu là Trung Nhị… Một từ lóng của Nhật Bản – chỉ người học cấp 2, thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là “bệnh” nhưng nó không cần thiết phải chữa, y học cũng không cho vào “bệnh tật”. Ở Việt Nam, “bệnh trung nhị” có tên gọi khác là “bệnh tuổi dậy thì”, “bệnh tuổi mới lớn”.)
Lúc ấy, nếu cảnh sát không đến kịp thời thì hắn có lẻ đã được đầu thai kiếp thứ ba từ lâu rồi.
Trải qua mười sáu năm làm người bình thường, nhân sĩ chuyển sinh Chinian không có hệ thống bật hack, đã triệt để nghĩ thoáng.
Nào có nhiều siêu anh hùng thiên phú dị bẩm đến vậy? Hiện nay có sáu hoặc bảy tỷ nhân khẩu trên thế giới này. Chỉ có rãi rác mấy người như Captain America, Iron Man, Batman và Superman là chân chính siêu anh hùng leo lên sân khấu của thời đại!
Trong số đó, Superman vẫn là người ngoài hành tinh (Krypton).
"Ta cũng chẳng phải sợ phiền phức."
Chinian không phản ứng đến những đám học sinh đang nổi giận đùng đùng, bước vào hành lang ấm áp hơn của tòa nhà dạy học, nhìn thiếu nữ ở bên trêu chọc nói: "Đương nhiên là tớ không quan tâm, tớ chỉ cảm thấy… điều này sẽ ảnh hưởng không tốt cho cậu, nhân khí của cậu ở trường hình như rất cao a, nghe nói đều muốn cướp luôn vị trí NO.1 nơi này của chúng ta. "
"Cậu nghe được cái gì? !" Gwen không nhịn được gắt một cái.
Chỉ là, tích tắc này.
Gwen đột nhiên ý thức được, thanh mai trúc mã, cũng không phải là chuyện gì tốt.
Có đôi khi một mối quan hệ đã được định hình trong một thời gian dài, sẽ rất khó để thay đổi nó một cách vô tri vô giác.
Ngay khi Chinian và Gwen đang đi dọc hành lang của tòa nhà dạy học, trong phòng học lớp mười một, một nữ sinh đeo kính ở hàng ghế hẻo lánh cuối cùng, ánh mắt sững sờ xuất thần nhìn xem bên ngoài, ánh mắt vi diệu dán chặt vào bóng lưng của Chinian đang đi trên hành lang.
"Kara, cậu đang nhìn gì vậy”?
Một bạn nữ cùng lớp đến gần bàn tò mò hỏi.
"Không nhìn gì cả." Kara vội vàng thu hồi ánh mắt.
"Thật sao?" Bạn học nữ bán tín bán nghi, nhìn dọc theo ánh mắt của Kara, kết quả chỉ có thể nhìn thấy một bức tường trắng sạch sẽ.
Bên ngoài hành lang bị dày đặc bức tường ngăn trở, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì ở bên ngoài.