Hồ Soái kinh ngạc, liên tục lắc đầu: “Không không, chẳng phải chỉ cần hai chúng tôi nguyện ý là được thôi sao? Tôi không quan tâm, cô ấy cũng không quan tâm…”.
“Không phải không quan tâm là xong!”. Diệp Thiếu Dương kiên trì giải thích: “Người sau khi chết, hồn phách phải xuống âm ty báo cáo, bước trên cầu Nại Hà, vượt qua sông Vong Xuyên. Đầu thai chuyển thế, lục đạo luân hồi, đây là thiên địa đại đạo, không ai có thể tránh khỏi, nếu đi ngược lại thiên đạo, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”.
Hồ Soái ngã ngồi xuống giường, hai tay ôm lấy Liêu Thanh Thanh, thẫn thờ một hồi lâu rồi vẫn lắc đầu, cắn răng nói: “Không không không, tôi không muốn cô ấy đầu thai, Thiếu Dương ca, không phải có rất nhiều quỷ hồn du đãng ở nhân gian sao, Liêu Thanh Thanh chỉ có một người, vì sao cô ấy không thể ở lại nhân gian? Tôi có thể sống bên cạnh cô ấy suốt đời, đợi đến lúc tôi chết, hai chúng tôi sẽ cùng nhau đi đầu thai.”
Diệp Thiếu Dương phẫn nộ, trách mắng: “Người sau khi chết chỉ có thể ở lại nhân gian bảy ngày, nếu lố một ngày đêm, khi đến âm ty sẽ phải chịu một năm cực hình. Cậu sống đến tám mươi tuổi, cậu không có việc gì, còn cô ấy lúc đến âm ty sẽ phải chịu hậu quả nghiêm trọng ra sao? Cậu có nghĩ tới không?”
Hồ Soái ngẩn ngơ, thốt lên: “Vậy chúng tôi sẽ không đến âm ty báo cáo, vẫn du đãng ở nhân gian, làm một đôi cô hồn dã quỷ!”.
Diệp Thiếu Dương cười nhạt: “Nói dễ lắm, thứ nhất, phàm là quỷ hồn dừng chân ở nhân gian, mỗi một trăm năm phải chịu một hồi thiên kiếp, nếu không chịu được sẽ phải hồn phi phách tán, thứ hai, cậu là người, cô ấy là quỷ, các cậu không thể chung giường với nhau, cậu cũng không thể cho cô ấy danh phận, tôi không tin cậu vẫn đứng vững trước áp lực, suốt đời không cưới, đoạn tuyệt hương hỏa nhà cậu!”.
Hồ Soái dứt khoát nói: “Thứ nhất, một trăm năm sau tôi cũng đã chết, tôi chấp nhận theo cô ấy thụ nhận thiên kiếp, bất quá cùng nhau hồn phi phách tán thôi! Thứ hai…” Hồ Soái cười cười: “Càng không có vấn đề, chỉ cần có Thanh Thanh bên cạnh, cả đời không cưới, tôi cũng có thể làm được.”. Sau đó hắn nhanh chóng đánh mấy dòng chữ vào trang web.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, giơ ba ngón tay ra: “Thứ ba, tôi là pháp sư, là phán quan nhân gian, mọi du hồn tôi gặp phải tôi đều đưa đến âm ty, một kẻ phạm tội, mặc kệ có bao nhiêu uất ức thì cũng là kẻ phạm tội, nếu như cảnh sát không bắt thì nghĩa là cảnh sát thất trách. Với tôi mà nói, quỷ chính là quỷ, đều phải siêu độ, không thể niệm tình dù là bất cứ ai, cậu có hiểu không?”
Diệp Thiếu Dương giơ tay phải lên, hai ngón tay kẹp một đồng tiền Ngũ đế, lạnh lùng nói: “Tất cả đều là bạn của tôi, tôi cũng không muốn làm Pháp Hải, thế nhưng tôi vẫn phải thực hiện chức trách, đừng ép tôi động thủ.”
Hồ Soái cắn răng, ném một con dao cắt hoa quả trên đầu giường vào người Diệp Thiếu Dương, run rẩy nói: “Thiếu Dương ca, cậu cũng đừng ép tôi!”
“Fuck, phản rồi!”. Tiểu Mã lập tức nhấc một chiếc ghế nhỏ lên che chắn cho Diệp Thiếu Dương: “Tiểu Diệp tử mạo hiểm lớn như vậy để cứu Thanh Thanh, tất cả chỉ vì muốn tốt cho cô ấy, thế mà cậu lại ném dao vào người hắn? Cậu có ngon động vào hắn thử xem?”
Lý Đa cũng khuyên nhủ: “Tiểu Soái, cậu bỏ dao xuống, có gì từ từ nói chuyện, sự việc còn chưa đến mức nghiêm trọng!”
Hồ Soái thở dài, lắc đầu, đặt dao lên ngang cổ, cười khổ, nói: “Nếu như vậy, tôi sẽ cùng Thanh Thanh đi đầu thai…”
Còn chưa dứt lời, Lý Đa đã tiến tới giật con dao trong tay hắn.
Hồ Soái cũng không phản kháng, quay đầu gượng cười với Diệp Thiếu Dương: “Không sao, tôi sống cũng chỉ như chết, một người khi đã muốn chết thì luôn luôn có cơ hội. Thiếu Dương ca, hãy nhớ kỹ, chúng tôi sẽ đi cùng với nhau, tránh việc sau khi chết không tìm được đối phương.”.
Tiểu Mã buông ghế xuống, kéo tay của Diệp Thiếu Dương, nói: “Tiểu Diệp tử, cậu xem bọn họ… Aizzz, hay là cậu tha cho bọn họ đi, cậu cũng không thể đứng nhìn Hồ Soái tìm đến cái chết!”
Diệp Thiếu Dương chợt mềm lòng, biết không thể thuyết phục được đôi nhân quỷ này xa nhau, cúi đầu trầm ngâm một lúc, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào người Liêu Thanh Thanh, nói: “Ngươi muốn sao?”
“Tôi muốn ở bên cạnh tiểu Soái.”. Vẻ mặt Liêu Thanh Thanh vô cùng tội nghiệp nhìn hắn: “Cầu Thiên sư, không, cầu Thiếu Dương ca thành toàn.”.
Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi muốn hay lắm, ngươi ở cùng với hắn, lại không có danh phận gì, hắn cũng không thể không cưới vợ, tương lai nếu như hắn hối hận, đuổi ngươi đi, đến lúc đó ngươi tái nhập âm ty, sẽ phải chịu cực hình vô tận. Ngươi tốt nhất nên suy nghĩ cho thật kỹ, đến lúc đó lại hối hận thì đã muộn.”.
Liêu Thanh Thanh nghe từng lời của hắn nhả ra, nhãn tình sáng lên, không chút nghĩ ngợi gật đầu: “Tôi không hối hận, nếu có một ngày anh ấy rời bỏ tôi, tôi cũng không hối hận.”
Hồ Soái vội vàng nói: “Không đâu, anh sẽ ở bên cạnh em suốt đời, nếu muốn chết, cả hai chúng ta sẽ cùng chết, làm một đôi cô hồn dã quỷ, du đãng nhân gian.”
Diệp Thiếu Dương lạnh lùng cười: “Nói thật dễ nghe, nếu như mười năm, hai mươi năm sau cậu còn có thể nói như vậy, thì đúng là không uổng công người ta theo cậu!”. Hắn suy nghĩ một chút, sau đó cắn răng nói với Liêu Thanh Thanh: “Thế này đi, ngươi tạm thời theo hắn, tương lai nếu như hắn hối hận, lấy vợ hay làm gì đó khác…v.v…, thì ngươi hãy rời khỏi, không nên gây trở ngại hạnh phúc của hắn, đến lúc đó ta sẽ đưa ngươi xuống âm ty, nghĩ biện pháp đi cửa sau, để cho quỷ sử không làm khó dễ ngươi, có được không?”
Liêu Thanh Thanh mỉm cười: “Tốt quá rồi, nếu như anh ấy muốn kết hôn, tôi tuyệt đối sẽ không can thiệp.”.
Hồ Soái cũng thở dài, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Yên tâm, tôi đảm bảo sẽ không có chuyện đó xảy ra!”.
“Ai biết được!”. Diệp Thiếu Dương cởi túi đeo lưng, lấy ra một bình sứ xanh nhỏ, ném qua cho Hồ Soái, nói với Liêu Thanh Thanh: “Bên ngoài có nhiều pháp sư, không phải ai cũng phá bỏ nguyên tắc giống như ta, trên bình sứ này có pháp ấn của ta, lúc bình thường ngươi đừng nên xuất hiện, cứ ở bên trong tu luyện, trừ phi gặp phải pháp sư lợi hại hơn ta, thu phục ngươi thì ngươi phải đi!”.
Hồ Soái đem chiếc bình nhỏ cất vào trong người, đứng lên, khom người cúi đầu với Diệp Thiếu Dương: “Thiếu Dương ca, cậu không phải phá bỏ nguyên tắc mà là đang làm chuyện tốt. Vợ chồng chúng tôi sẽ mãi mãi khắc ghi!”
Diệp Thiếu Dương thở dài: “Coi như xong, tôi cũng không biết làm vậy là giúp các cậu hay là hại các cậu!”.
Buổi tối, Hồ Soái mời mọi người đi ăn, Diệp Thiếu Dương không có tâm trạng ăn uống, đành ở lại phòng, nằm đờ đẫn trên giường.
Chốc lát sau, Tiểu Mã đột nhiên đẩy cửa đi vào, đưa một phần cơm cho hắn: “Ăn chút đi tiểu Diệp tử, cả buổi tối cậu không ăn gì rồi!”.
Diệp Thiếu Dương nói: “Cậu không đi theo bọn họ sao?”
Tiểu Mã lắc đầu: “Tiểu Diệp tử, cậu cũng đừng rầu rĩ quá, kết cục này không phải đã là tốt rồi sao, tôi thấy bọn họ ân ái với nhau, nhất định là có thể bạch đầu giai lão, à không, bọn họ là một người một quỷ, không thể bạch đầu giai lão, vậy thì là…cái gì nhỉ? Tôi cũng không biết nói sao nữa!”.
Diệp Thiếu Dương thở dài, nói: “Bọn họ thì tốt rồi, còn tôi phiền toái đây!”.
“Phiền toái gì?”
“Cậu biết Pháp Hải vì sao lại muốn bắt Bạch Tố Trinh không?”
Tiểu Mã đảo mắt đáp: “Pháp Hải thích Bạch Tố Trinh, hắn đố kị.”.
Diệp Thiếu Dương liếc cậu ta, nói: “Bởi vì Pháp Hải là pháp sư, pháp sư thì phải tróc quỷ hàng yêu, gặp quỷ không tróc, trái lại dung túng cho nó ở nhân gian, kết duyên với người, thì đó chính là làm trái thiên đạo. Vì vậy sau khi tôi chết đến âm ty, phán quan sẽ tìm tôi thanh toán món nợ này!”.
Tiểu Mã ngẩn ra, cười nói: “Thiếu Dương ca, cậu là pháp sư thì làm sao chết được?”
“Nói lời vô ích, đã là người thì tất nhiên sẽ chết, dĩ nhiên sau khi chết có xuống âm ty hay không lại là một chuyện khác…”. Chợt hắn ngơ ngẩn, đột nhiên hiểu ra chuyện gì, vỗ đầu một cái: “Đúng rồi, con mẹ nó, cùng lắm thì sau khi chết tôi không đến âm ty, cũng làm cô hồn dã quỷ xem ai tới quản tôi?”.
Tiểu Mã buồn bực nói: “Trời đất, cô hồn dã quỷ như cậu, quỷ sai cũng không dám bắt.”.
Nghĩ thông suốt điểm đó, Diệp Thiếu Dương liền hết rầu rĩ, đi tới trước giường Phùng Tâm Vũ, lấy ra ba cây nến Giao Du, châm lửa, đặt lên đầu và hai bên vai của nàng, sau đó viết một tờ Huyết Tinh Phù, dán lên cửa, đốt một bát lư hương, phía trên cắm ba bó Thiên Mộc Tàng Hương…