Hắn nhụt chí quay lại cầm lấy cuốn sách, buồn bực mà dậm chân, thần sắc suy sụp trên mặt đột biên biến mất, lẩm bẩm:
"Diệp Niệm Xuân, quả nhiên không hổ danh là tiểu nhân, chỉ sợ nhà này nơi nơi là cơ quan đi!"
Nguyên lai dưới chân Diêm Ninh, có một cái cơ quan, Diêm Ninh thô bạo mà xốc cả tấm ván gỗ lên, bên trong có một cái hộp gỗ nhỏ làm bằng đàn hương, phía trên viết chính là hai chữ "Đứt quãng".
Trong lòng Diêm Ninh vui vẻ, nhanh tay bế lấy hộp nhỏ, lại phát hiện phía dưới hộp đàn hương lại có một quyển sách cổ, tên là <>
"Ngô Môn Quỷ Thuật? Còn không phải là pháp thuật mà Phương Sĩ Thiên vừa rồi dùng để đối phó với Phạm Vô Cứu sao?" Diêm Ninh buông bỏ dược hộp, hưng phấn mà đem sách sổ cầm lấy trong tay, lật lên xem, nhưng chưa kịp đọc, theo một tiếng vang lớn, Diêm Ninh ngẫng đầu nhìn lại, đại môn thế mà lại bị phá tan, cả người giấy vọt tiến nhanh vào!
Diêm Ninh lui nhanh về phía sau, từ trong túi móc ra ba toán châu, hung hăng mà nhằm hướng người giấy ném đi.
Người giấy đã có chuẩn bị tâm lý, linh hoạt mà tránh né, ba viên hạt toán toàn bộ ném vào không trung!
Người giấy hiện ra nụ cười quỷ dị, khóe miệng cong lên đáng sợ vô cùng, từng bước một mà đi đến Diêm Ninh.
Diêm Ninh hoảng sợ, biết toán châu lúc này không dùng được, giờ chỉ đem tòa bộ hy vọng ký thác lên bản sách cổ trong tay.
Hắn tùy ý lật, rồi sao đó tự tin cười lớn tiếng nói: "Tiểu vương bát đản, chịu chết đi!"
Người giấy không biết Diêm Ninh đột nhiên lấy đâu ra tự tin, dĩ nhiên lại bị hù dọa, dừng chân tại chổ không có đi tới.
Chỉ nghe Diêm Ninh thanh thanh giọng, la lớn: "Đương quy... mười hai tiền, xích thược mười tiền! Rễ sô đỏ mười năm tiền! Trạch lan mười tiền... Ặc, mẹ nó, đây là trị liệt dương!"
Diêm Ninh vốn tưởng rằng trong quyển sách này viết đều là pháp thuật hàng yêu trừ ma, không nghĩ tới cư nhiên đây là một tờ chân chính phương thuốc, chạy nhanh nói: "Sai lầm, sai lầm, ngươi từ từ lại đây, đợi ta lại tìm xem!"
"Líu lo...."
Người giấy cười lạnh một tiếng, phi thân đến trước Diêm Ninh, đôi tay tái nhợt mọc ra móng tay dài hơn hai thước, màu sắc sắc bén hàn quang, mắt thấy liền có thể lập tức đâm thủng đầu Diêm Ninh, lại nghe Diêm Ninh hô to: "Đạo pháp tự nhiên, càn khôn vô cực, sắc!"
Đột nhiên, quanh thân Diêm Ninh tản mát ra một màu kim quang, móng tay của người giấy vừa chạm vào kim quang này, nháy mắt hóa thành khói nhẹ tiêu tán..
Người giấy kêu thảm thiết một tiếng, trên mặt lộ ra thần sắc hoảng sợ.
"Sợ rồi sao! Sợ là đúng rồi! Ngươi xem đây!" Diêm Ninh nhân cơ hội từ trong túi móc ra hai viên toán châu, xem chuẩn cơ hội, hung hăng mà vỗ vào đầu người giấy.
Người giấy thống khổ mà kêu thảm, thân thể bay nhanh mà xụi lơ rơi xuống. Ngay sau đó, đã theo gió mà rơi xuống đất, biến thành một cái người giấy bình thường.
Làm xong hết thẩy, Diêm Ninh như trút được gánh nặng, tay lau mồ hôi lạnh trên trán, nằm liệt ở trên mặt đất.
"Mẹ nó, làm ta sợ muốn chết, khẩu quyết vậy mà có điểm tác dụng, bằng không đêm nay ta thật sự chết trên tay người giấy.... Diêm Ninh ta một đời anh dũng, cuối cùng lại chết trong tay một người giấy, nếu việc này truyền ra đi, người ta không phải cười đến rụng răng sao?"
Diêm Ninh nhẹ nhàng thở ra, nhặt hai viên toán châu kia lên, phát hiện nó đã hoàn hoàn mất đi kim quang, trở nên vô cùng ảm đạm, nghĩ đến mất đi hiệu quả trừ tà, Diêm Ninh đành phải vứt đi.
Hồi tưởng lại tao ngộ đêm nay, Diêm Ninh vô luận thế nào cũng không dám tưởng tượng, nhưng hiện giờ hết thẩy đều phát sinh ở trước mặt, làm điên đảo thế giới quan mười tám năm nay của hắn.
Diêm Ninh ngồi bên người giấy, sửng sốt hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Lúc này, một tiếng gà gáy lanh lót vang lên, Diêm Ninh mở cửa sổ ra, không trung đã bắt đầu sáng tỏ, đêm tối đã qua, ban ngày buông xống.
Hắn ở lại y quán đợi chờ Phương Sĩ Thiên nữa giờ đồng hồ, nhưng hắn lo có hàng xóm láng giềng nhìn y quán lúc này đã loạn thành một đoàn, cho nên cuối cùng mang theo dược hộp kia cùng bản sách cổ, lặng lẽ rời đi.
Rời y quán, hắn đón chuyến xe sớm nhất, như là tránh né ôn thần, rời xa trấn nhỏ.
Một đường xóc nảy, thẳng cho đến buổi chiều hắn mới tới thành phố nơi hắn ở, không nghĩ rằng trong nhà đã có người đang đợi hắn.
"Diêm Ninh! tiểu tử ngươi có phải hay không bị choáng váng? Ngày hôm qua thi đại học, ngươi thế nào lại không đi?! Ngươi có phải bị điên rồi đi!"