Chương 37: Tấp nập

Khách nhân ăn xong, khuông mặt thỏa mãn gật đầu, hỏi: "Vị lão bản này, các ngươi thật sự có tài nấu nướng! Ăn quá ngon! Thật không dám giấu giếm, ta là một chủ biên tiết mục món ngon của đài truyền hình, hiện tại mỹ thực tiêu điểm đã ít, ta nghĩ nghĩ, hy vọng có thể quay một tiết mục trong tiệm các ngươi, chẳng biết có được không?"

Kinh hỉ tới quá nhanh, Dương Liễu bổng nhiên có chút không thể tiếp thu, đôi mắt đẹp thỉnh thoảng nhìn về phía Diêm Ninh: Chẳng lẽ hắn thật có bản lĩnh? Này cũng thật là quá đáng sợ đi....

Diêm Ninh thấy Dương Liễu phát ngốc, nhanh chóng nhắc nhở nói: "Tốt như vậy, miếng bánh đưa đến miệng, ngươi còn thất thần làm cái gì?"

Dương Liễu lúc này mới phải ứng lại, vội vàng đáp: "Tiểu điếm vinh hạnh đến cực điểm!"

Biên tập mỹ thực cùng Dương Liễu trao đổi phương thức liên hệ, lại nói về sau sẽ thường tới thăm, lúc này mới cao hứng mà đi.

Mà Dương Liễu vẫn như cũ vô pháp tiếp thu chuyển biến thật lớn như vậy, nhưng liên tiếp khách nhân đã vào cửa hàng đã làm cho nàng không rảnh mà đi hỏi quá nhiều, luống cuống chân tay mà chạy vào phòng bếp.

Diêm Ninh thấy Y Y nhất thời còn không có trở về, cũng chủ động đảm đương việc tiếp khách, bưng mì, cũng may vừa rồi hắn đã thay quần áo sách sẽ, nếu không bộ dáng trước kia của hắng, cũng đủ đem Thần Tài dọa chạy.

Diêm Ninh bận bịu cả một này, bởi vì Thần tài quy vị, Dương Liễu xác thực cũng nấu ăn thật ngon, các khách hàng bắt đầu nối đuôi vào không dứt, vội vàng làm cũng đủ cho Diêm Ninh hỏng mất.

Đặc biệt là thời điểm Y Y từ bên ngoài trở về, cao hứng đến cơ hồi muốn nhảy lên, bộ dáng đáng yêu kia, nào giống trước kia?

Một mạch thẳng đến hơn mười một giờ tối, vị khách hàng cuối cùng mới cảm thấy thỏa mãn mà rời khỏi tiệm, lúc này Diêm Ninh đã mệt mỏi đến không nói ra lời, hắn bắt đầu hối hận vì đã đáp ứng Dương Liễu làm phụ vụ ở đây.

"Như thế nào phụ vụ đều vất vả như vậy, so với đi theo sư phụ bắt quỷ còn mệt hơn gấp mười lần, cứ làm như vậy, ta thế nào cũng mệt chết!" Diêm Ninh trong tay cầm giẻ lau, nằm xuống trên bàn, hữu khí vô lực mà nói.

Y Y ngồi ở quầy thu ngân, hai mắt tỏa sáng mà kiểm kê thu nhập hôm nay, nhìn bộ dáng vui vẻ của nàng, hôm nay khẳng định mà kiếm được bộn tiền.

"Vất vả rồi!" Dương Liễu bưng một nồi mì thịt bò ra, đặt trước mặt Diêm Ninh, "Hôm nay cảm ơn ngươi!"

Diêm Ninh ngửi thấy mùi hương, cuối cùng có tinh thần, ăn ngấu nghiến mà nói: "Không vất vả.... Còn phải cảm tạ Dương Liễu tỷ tỷ thu lưu ta!"

Kỳ thật hắn trong lòng đã âm thầm tính toán, ngày mai có nên hay không nên đem Thần Tài sửa lại vị trí, hắn không muốn mỗi ngày đều mệt chết như thế.

Y Y đếm xong số tiền, cười hắc hắc mà tới Diêm Ninh: "Diêm Ninh ca ca, ta đã giúp thu dọn phòng sạch sẽ rồi a!"

"Thật ngoan," Diêm Ninh nghĩ nghĩ, từ trong túi móc ra hai viên toán châu, đúng là toán châu một năm trước lấy được ở y quán của Diệp Niệm Xuân, hiện giờ còn mười bảy viên, "Cái này cho các ngươi!"

Sau khi Phương Sĩ Thiên giải thích qua, Diêm Ninh mới biết được toán châu nguyên lai là bảo bối bị Diệp Niệm Xuân lấy ra từ Ngô Môn sơn trang, có công hiệu trừ ma hàng yêu.

"Đây là cái gì?" Dương Liễu tò mò hỏi.

"Các ngươi coi như là bùa hộ mệnh đi. Có toán châu này trong người, yêu ma quỷ quái tầm thường cản bản không có biện pháp tiến gần đến các ngươi, bình thường còn có thể đuổi muỗi, giải thiệt."

"Nhưng ta nhìn thế nào cũng là toán châu trên bàn tính bình thường a?" Y Y nói.

Diêm Ninh cả giận: "Vậy ngươi trả lại cho ta."

"Mơ đi! Vật vào trong tay ta liền không có lý nào lấy về!" Y Y nhanh chóng đem toán châu nhét vào túi, đầu lắc lắc như trống bỏi.

Diêm Ninh cùng Dương Liễu nhìn bộ dáng Y Y, không nói mà cười ha ha