Chương 33: Mỹ nữ

Diêm Ninh nhìn trái nhìn phải, hai bên quán mì có đầy các tiệm ăn vặt nổi lên một hàng dài, lão bản dầu mỡ mồi hôi làm cho tạp dề biến thành màu đen, nhưng cho dù như thế, mọi người cũng không có đến quán mì Dương Liễu Y Y để ăn cơm. Mà lại chọn những quán nhìn không được sạch sẽ bên cạnh này.

"Có cổ quái." Diêm Ninh nghĩ nghĩ, liền cõng balo đi vào quán mì.

"Ai nha, ăn mày từ đâu ra thế này, đừng tiến vào, chúng ta ở đây không có cơm thừa canh cặn đâu!"

Diêm Ninh mới đẩy cửa vào, nữa thân người còn chưa vào hết tiệm, liền nghe được có người kêu to.

Diêm Ninh đi vào, tìm một cái vị trí bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, đem chậu tiên nhân cầu đặt trên bàn, rồi sao đó mới hỏi: "Thực đơn ở đâu?"

Lúc này, một người mặc áo thun màu vàng đi đến đẩy đẩy hắn: "Ăn mày, ngươi mau đi ra, ngươi còn ở đây, sẽ đem khách nhân ở quán chạy hết!"

Diêm Ninh liếc mắc nhìn tiểu nha đầu mặc áo thun vàng, nha đầu này bất quá chưa đến mười sáu tuổi, dáng người nhỏ xinh, khuôn mặt nhỏ hồng hào.

Lúc này nàng dẩu miệng nhỏ, vẻ mặt bất mãn mà nhìn Diêm Ninh.

"Ăn mày, ngươi kêu ta?"

"Đương Nhiên!"

"Thật khờ," Diêm Ninh không nhịn được cười lên một tiếng, "Ta không phải ăn mày, ta sẽ trả tiền."

Tiểu nha đầu cau mày nói: "Ngươi nhìn lại người của ngươi xem, đến balo còn đầy bùn đất! Ngươi nhanh chóng ra ngoài, tiệm chúng ta không chào đón ngươi!"

"Ta...."

Diêm Ninh vừa mở miệng muốn nói, một thanh âm đã cắt ngang hắn: "Y Y, ngươi thật không có lễ phép, vào tiệm là khách, ngươi đi lấy cho hắn chậu nước, giúp hắn lau mặt đi."

"Cảm ơn, ta chỉ muốn mì thịt bò, thêm nhiều bò, nhiều hành phi cùng rau thơm, ớt cay cũng thêm vào! Lại thêm cái trứng gà!" Diêm Ninh hướng phòng bếp, hô lớn.

"Ngươi, ngươi thật sự không biết xấu hổ!" Nha đầu tên là Y Y kia tức đến dậm dậm chân, không tình nguyện mà đi lấy nước cho Diêm Ninh, thở phì phì mà đi vào phòng bếp.

Diêm Ninh thấy Y Y đi vào phòng bếp, lắc lắc đầu.

Chỉ chốc lát sau, Y Y bưng một chén mì thịt bò lớn đi tới bên cạnh Diêm Ninh, miệng của nàng vẫn chu như cũ, đặt xuống trước mặt không nói một lời liền rời đi.

Diêm Ninh cũng không rảnh mà quan tâm nhiều, bụng hắn đã đói đến kêu vang, vừa ngửi thấy vị thịt bò, tức khắc tay liền động, ăn ngấu nghiến đến không còn gọt canh thừa.

"Còn nói là không phải ăn mày, chả khác nào vài năm chưa ăn uống gì rồi đi?"

Y Y ngồi ở sau quầy thu ngân, thò đầu nhìn ra, không vui mà nói.

"Không đến nổi, chỉ vừa một ngày một đêm," Diêm Ninh phi thường không một chút lễ phép mà ợ to một tiếng, lúc này mới đi đến trước quầy thu ngân, vừa lòng mà nói, "Bao nhiêu tiền?"

"260"

"Cái gì, một chén mì muốn 260? Ngươi đây là hắc điếm sao?" Diêm Ninh không nhịn được mà hô,

"Tiền mì là mười đồng, còn 250 (đồ ngốc) là tiền ngươi làm dơ chổ ngồi của chúng ta." Y Y nói.

Diêm Ninh trừng mắt nhìn nàng một cái: "Khó trách trong tiệm các ngươi không có ai ăn cơm."

"Khách nhân, người đừng nghe tiểu nha đầu này, nàng không hiểu chuyện, chén mì kia không cần trả tiền đâu."

Phía sau Diêm Ninh vang lên một đạo thanh âm, cũng tương tự là thanh âm vừa rồi từ trong phòng bếp truyền ra. Diêm Ninh quay đầu, nhìn thấy một nữ nhân tử mặc y phục đầu bếp đi ra.

Y Y nhìn thấy vị nữ nhân này, nhỏ giọng: "Dương Liễu tỷ tỷ, hắn là đem khách nhân chúng ta đều dọa chạy! Thu nhiều một chút cũng có sao đâu?"

Dương Liễu trên tay còn dính bột mì, nhưng cũng không che được làn da trắng tuyệt diễm. Nàng nhìn Diêm Ninh, xin lỗi nói: "Tiểu nha đầu không hiểu chuyện, khách nhân, ngài không cần trả tiền."

Diêm Ninh suốt ngày ở nông thôn tu đạo, hơn một năm trời chưa được thấy mỹ nữ, hiện giờ nhìn thấy Dương Liễu, tức khắc đem đôi mắt nhìn chằm chằm, nếu nói Lý Phỉ Phỉ là nữ thần cao nhã, thì Dương Liễu trước mắt hoàn hoàn xứng đáng thanh thuần nữ thần.

"Sắc lang! Ngươi thử nhìn chằm chằm tỷ tỷ nữa xem!" Y Y từ quầy thu ngân đi ra, hung hăng đá lên chân Diêm Ninh, hung tợn mà nói.

Diêm Ninh lúc này mới lấy lại tinh thần, xoa xoa nước miếng, cười nói: "Dương tiểu thư, lúc nãy trong tiệm ngươi không có khách nhân, cũng không bởi vì ta mà không có khác, là bởi vì....."