Chương 31: Truyền kì bắt đầu

"Năm đó Tổ sư gia cảm thấy Niệm Xuân vô pháp truyền thừa Ngô Môn chi đạo, nhưng ta lại tin tưởng hắn có năng lực này."

"Chỉ là ta xuống núi không lâu, liền gặp kẻ gian hãm lại, cuối cùng chết tha hương nơi xứ người, cũng may gặp người hảo tâm, đem ta mai táng...."

"Lại sau này, hồn phách ta ở trước mộ du đãng, ngẫu nhiên gặp được cha mẹ ngươi. Lúc ấy mẫu thân ngươi khó sinh, ngươi cũng không sống nổi, phụ thân ngươi cầu xin ta cưới hai mẹ con ngươi một mạng. Mà ngươi —— trời sinh phản cốt, chú định cùng lục đạo đời trước tranh đấu.... Đây cũng là nguyên nhân Hắc Vô Thường muốn bắt ngươi, Diêm Niệm Xuân năm đó cũng đã tính tới thân phận của ngươi, cho nên không có ra tay giúp mẫu thân ngươi. Ta vốn định mượn việc ngươi sinh ra, đem Niệm Xuân dẫn tới trước mộ ta, truyền cho hắn Ngô Môn Quỷ Thuật, nhưng không nghĩ tới hắn đúng là tới, nhưng việc đầu tiên hắn làm lại là thiêu hủy thi thể ta, phá mộ của ta."

"Cho đến lúc đó ta mới biết được, Ngô Môn y thuật tuy là thiên hạ đệ nhất, nhưng lại có một mệnh không thể chữa được, đó là tâm tính con người. Đây cũng là lý do Ngô Môn một thế hệ chỉ đơn truyền.

Phương Sĩ Thiên sờ sờ râu, trong đôi mắt trống rỗng lại toát ra một tia bi thương thần sắc.

Diêm Ninh không nghĩ tới giữa Phương Sĩ Thiên cùng Diệp Niệm Xuân lại có một đoạn ân oán tình thù như vậy, Diệp Niệm Xuân này nếu nể một chút tình đồng môn, gặp hồn phách Phương Sĩ Thiên một lần, thì cũng sẽ không đến mức thân bại danh liệt, buồn bực mà chết.

"Ta khi còn nhỏ liền nghe lão cha nói, mệnh ta là được một vị thần y cứu, không nghĩ đến người đó lại là ngươi!"

Phương Sĩ Thiên thở dài: "Đáng tiếc, ta không cứu được mẫu thân của ngươi."

Diêm Ninh trầm mặc một lát. đột nhiên sắc mặt nghiêm túc, đứng đậy quỳ gối trước mặt Phương Sĩ Thiên, cung kính mà nói:

"Đồ nhi lúc trước có nhiều lần đắc tội, xin thỉnh sư phụ tha thứ."

Lúc trước Phương Sĩ Thiên thu Diêm Ninh làm đồ đệ, bất quá là chỉ có Phương Sĩ Thiên tình nguyện, còn Diêm Ninh tâm lại không ở Ngô Môn. Nhưng hôm nay Diêm Ninh biết được mạng mình chính là được Phương Sĩ Thiên ban cho, dù Phương Sĩ Thiên năm đó ra tay cứu mình là vì Diệp Niệm Xuân, nhưng hắn cứu chính mình một mạng đó là sự thật, Diêm Ninh từ nội tâm mà thật lòng cảm tạ Phương Sĩ Thiên.

Phương Sĩ Thiên vui mừng cười: "Đứng lên đi, ta nói rồi, Ngô Môn chúng ta không có quá nhiều quy củ."

"Một này là thầy, cả đời là cha, từ hôm nay trở đi, ta liền đối đãi ngươi như phụ thân." Diêm Ninh trịnh trọng mà nói.

"Ngàn vạn đừng coi ta là phụ thân, nếu không ta sẽ giảm thọ." Phương Sĩ Thiên cười khổ mà lắc đầu, đem Diêm Ninh đỡ lên.

Diêm Ninh khó hiểu mà nói: "Vì cái gì?"

"Ngươi nhớ kỹ, trên thế giới này, không ai có thể để cho ngươi kêu hai tiếng phụ thân."

"Lão ba ta cũng không cho ta kêu hắn là phụ thân, nhưng đây là vì cái gì?"

"Mạng ngươi thật sự trân quý, cho nên Phạm Vô Cứu mới tự mình tìm đến cửa. Cho nên ta mới bảo cha của ngươi mỗi năm đều đến dâng hương cho ta, kỳ tật là để ta bảo hộ ngươi suốt mười tám năm."

Diêm Ninh cảm động lại hướng Phương Sĩ Thiên bái một cái: "Phạm Vô Cứu sẽ còn tìm đến ta sao? Ta đến cuối cùng có đặc thù gì?"

"Có một số việc, ngươi về sau sẽ chậm rãi hiểu được."

Phương Sĩ Thiên đưa cho Diêm Ninh ba nén hương: "Hiện tại, ngươi thắp cho cha mẹ ngươi một nén hương, bắt đầu từ ngày mai, ngươi liền cùng ta ở lại chổ này học tập Ngô Môn Quỷ Thuật, một năm sau ta sẽ rời đi, đến lúc đó ngươi sẽ đi con đường mà ngươi muốn."

Diêm Ninh nghe xong, tiếp nhận hương khói, nghiêm túc mà đối với linh vị cha mẹ bái lễ. Hắn ngẩng đầu nìn lên ánh trăng trên bầu trời, thật sáng.

Nội tâm Diêm Ninh hiện giờ, một cổ mê mang cứ chiếm cứ hắn.

Mạng ta vì cái gì mà quan trọng?

Phạm Vô Cứu sẽ còn tìm đến ta sao?

Tương lai ta sẽ sinh hoạt như thế nào?

Hắn đồng dạng không biết, một truyền kỳ trong tương lai, từ hôm nay liền đã bắt đầu.