Sáng sớm.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua sương mù tỏa ánh sáng nhàn nhạt, ôn nhu mà chiếu vòa vạn vật, tạo nên một quang cảnh đẹp mắt.
Trong bệnh viện số một Kiến Châu, một bệnh nhân trung niên đang nằm trên gường rốt cuộc cũng mở mắt.
Hắn sắc mặt tiều tụy, nhưng tơ máu trong mắt từ từ lui ra.
Vị trung niên nam tử này đúng là Lý Lập Quốc, hắn nhìn một mảnh hổn độn trong phòng bệnh, có chút ngơ ngác, không biết làm sao, đưa mắt nhìn quanh thì nhìn thấy Lý Phỉ Phỉ đang nằm trên ghế: "Phỉ Phỉ?"
Lý Phỉ Phỉ ngáp ngáp, mở mắt nhập nhòe, nhìn thấy Lý Lập Quốc tỉnh lại, vốn đang có chút không vui bổng tan biến, lập tức chạy nhanh đến bên gường bệnh, kéo tay Lý Lập Quốc nói: "Phụ thân, người đã tỉnh lại rồi?"
Lý Lập Quốc còn có chút không rõ ràng với tình huống hiện tại, đôi mắt khi tỉnh khi mê:
"Ta đây là sinh bệnh sao? Ta có cảm giác giống như chính mình như đang ngủ mơ, trong mộng bị người ta cầm tù. Ta nghe trong đó có người kêu ta, nhưng mà thế nào cũng không ra được."
Lý Phỉ Phỉ hơi sửng sốt, tiếp theo ánh mắt quét nhìn trong phòng một lần, cũng không có phát hiện bóng dáng của Diêm Ninh.
Hắn.... Đi đâu vậy? Ngày hôm qua mọi việc phát sinh kia, là thật chăng?
Nàng nghĩ nghĩ, lại nói: "Phụ thân, ngày chỉ là bởi vì làm việc quá mệt mỏi, dẫn đến hôn mê một đoạn thời gian thôi."
Lý Lập Quốc gật gật đầu, mê mang: "Thật là như vậy sao?"
Lý Phỉ Phỉ trên mặt nở rộ nụ cười xán lạn, như một đóa hoa bách hợp đang nở:
"Tốt rồi, phụ thân đừng nghĩ quá nhiều, bệnh của người còn chưa dứt, chờ người xuất viện, nữ nhi lại chậm rãi giải thích cho người. Hiện tại ta gọi người làm cho phụ thân một phần đồ ăn, người hôn mê đã lâu cũng chưa ăn cái gì!"
Lý Lập Quốc nhìn nữ nhi, gật đầu.
Lý Phỉ Phỉ đi ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại, trước tiên tìm số di động của Diêm Ninh, nhưng lại nhận được tiếng của chị tổng đài viên.
"Hắn đây là có chuyện gì?" Lý Phỉ Phỉ khó hiểu mà lẩm bẩm.
Nhìn bộ dán hỗn độn trong phòng bệnh, Lý Phỉ Phỉ biết hết thẩy mọi việc tối qua không phải là mộng. Nhưng Lý Phỉ Phỉ chỉ nhớ rõ một số ít hình ảnh khủng bố, sau đó lại xảy ra cái gì, chính nàng cũng không rõ ràng lắm.
Quách Văn Xương hình như là một quái vật, hắn thiếu chút nữa hại chết phụ thân, Chu bác sĩ cũng không phải cái thứ gì tốt, hắn tối hôm qua cầm chủy thủ dùng ta làm con tin. Lý Phỉ Phỉ chỉ nhớ được chừng này.
Không có cách nào liên hệ với Diêm Ninh, Lý Phỉ Phỉ đành phải gọi điện thoại báo cảnh sát, lúc thời điểm nàng mang theo cảnh sát đi bắt Chu bác sĩ cùng với Quách Văn Xương, lại phát hiện hai người này lại giống như biến mất vào không trung. Điều tra như thế nào cũng không có một chút dấu vết, cũng không có lịch sử xuất cảnh.
Tựa hồ, hết thẩy hai người này đều như chưa từng tồn tại.
Nhưng Lý Phỉ Phỉ chắc chắc khẳng định, kí ức của nàng tuyệt đối không thể nào sai sót.
"Diêm Ninh, ngươi rốt cuộc là người nào.... Ngươi đang ở đâu?"
Trong đầu nàng toàn là hình bóng Diêm Ninh đối đầu với Chu bác sĩ đang rít gào, một hạt giống cảm tình không biết khi nào đã xuất hiện, thoáng chốc nảy mầm.
Lý Phỉ Phỉ cũng không biết, lần tiếp theo nhìn thấy Diêm Ninh, đã là một năm sau.
.........
"Này! Lão gia hỏa, chúng ta đây là muốn đi đâu?" Diêm Ninh cưỡi một chiến xe máy cũ, trên đường nhỏ ở nông thôn chạy như bay.
Phương Sĩ Thiên ngồi ở phía sau, từ từ mà nói: "Ngươi đến đường về nhà cũng không nhận ra?"
Diêm Ninh nói: "Vô nghĩa, đường nhiên là nhận ra được, ta là hỏi ngươi muốn chúng ta đi đâu đây. Mà ngươi không phải biết bay sao, sao lại còn ngồi xe máy a?"
"Bay sẽ làm hao phí tinh lực, nói chung ta là lười bay," Phương Sĩ Thiên vỗ vỗ đầu Diêm Ninh "Nếu là đường về nhà, đương nhiên là đi về nhà, ta như thế nào lại thu đồ đệ ngu xuẩn như ngươi! Còn có, không được kêu ta là lão gia hỏa, kêu là sư phụ! Đừng quên linh hồn nhỏ bé của ngươi còn ở trong tay ta đấy."
Diêm Ninh buồn bực mà nói: "Vâng, sư phụ."