Lý Phỉ Phỉ cắn môi, quật cường mà nói: "Phu thân ta còn chưa chết."
Chu bác sĩ giả tình giả ý tiến lên trước, vỗ vỗ vai Lý Phỉ Phỉ: "Ta là bác sĩ, là người hiểu nhất bệnh tình của phụ thân ngươi, bệnh hắn đã nguy kịch, không qua được nổi đêm nay."
"Hắn là ai?" Diêm Ninh bỗng nhiên chỉ vào trung niên họ Quách nói.
Chu bác sĩ sửng sốt, lúc này mới chú ý tới Diêm Ninh, sắc mặt tức khắc trầm xuống: "Ngươi như thế nào vẫn còn ở nơi này? Lập tức cút đi, nếu không ta liền kêu bảo an!"
Diêm Ninh không để ý đến Chu bác sĩ, đôi mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm họ nam tử họ Quách: "Trả lời ta, hắn là ai?"
Quánh Văn Xương khinh thường mà nói: "Từ đâu ra một tên dã nhân, ở chổ này làm cái gì? Mau cút mau đi."
Diêm Ninh lạnh giọng nói: "Nếu ta là dã nhân, thì ngươi là kẻ giết người."
"Ngươi, ngươi có ý gì?" Quách Văn Xương sắc mặt đột biến.
Diêm Ninh nói: "Ngươi là kẻ câu đi hồn phách của Lý thúc thúc, chính là ngươi."
Quách Văn Xương trừng mắt nhìn Diêm Ninh một cái: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì, hai hồn Thiên Địa của lão Lý không phải ta câu."
Vừa dứt lời, Quách Văn Xương liền có cảm giác chính mình đã lỡ lời, Lý Phỉ Phỉ cùng Chu bác sĩ sắc mặt cũng trở nên cực mất tự nhiên.
Diêm Ninh cười nói: "Ta cái gì cũng chưa nói đi, ngươi như thế nào lại biết Lý thúc thúc là bị mất đi thia địa nhị hồn?"
Chuyện đến nước này, Quách Văn Xương đã không còn lời nào để nói, hắn vốn tưởng việc Lý Lập Quốc chết là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng hôm nay nữa đường lại đột nhiên nhảy ra một tiểu tử quái đản.
Kế hoạch của hắn triệt để bị Diêm Ninh phá hủy.
"Quách thúc thúc, phụ thân ta đối đãi với ngươi không tệ, ngươi vì cái gì...."
Lý Phỉ Phỉ không thể tin được mà nhìn Quách Văn Xương, Quách Văn Xương đột nhiên ngẩng đầu, nhào về hướng Diêm Ninh.
"Tiểu tử, phá hỏng đại sự của ta, đừng trách ta tàn nhẫn!"
Quách Văn Xương vốn dĩ nhìn đã trung niên, thân thể hẳn là không thể bằng Diêm Ninh đang độ tuổi xung sức, nhưng hôm nay Diêm Ninh lại cảm giác được Quách Văn Xương có lực lượng lớn vô cùng, gần như một quyền đem Diêm Ninh đánh bay, hung hăng mà đập vào tường.
Diêm Ninh trong lòng kinh hãi, sức lực Quách Văn Xương dĩ nhiên lại xấp xỉ với lão già kia, hắn đến tột cùng là có lai lịch gì?
Quách Văn Xương cũng không cho Diêm Ninh thời gian suy nghĩ, trong chớp mắt liền vọt đến bên cạnh Diêm Ninh, nắm tay tàn nhẫn mà đánh vào đầu Diêm Ninh, trúng một quyền này, Diêm Ninh chết không thể nghi ngờ.
Diêm Ninh trong lòng căng thẳng, vội vàng xoay người, nắm tay Quách Văn Xương sượt qua tóc Diêm Ninh, nặng nề đánh va vào tường, cư nhiên lại đem vách tường chấn thủng thành một lổ lớn.
"Còn có chút nhanh nhẹn, bất quá ngươi trốn không thoát đâu!" Quách Văn Xương cười lạnh, khuôn mặt rung rung, lại lần nữa hướng Diêm Ninh đánh tới.
"Lão vương bát đản này thế nào lại đáng sợ như vậy!"
Diêm Ninh trốn trái tránh phải, trong lòng biết như vậy cũng không phải là biện pháp, thừa dịp tránh qua cạnh bàn ăn, chộp nhanh lấy một bình hoa, dùng hết sức lực mà nện lên đầu Quách Văn Xương.
Theo tiếng vỡ vụn của chiếc bình hoa, trên đầu Quách Văn Xương máu tươi giàn dụa chảy ra, trên sọ não thậm chí còn xuất hiện một vết rách làm cho người ta sợ hãi.
Bị một đòn này của Diêm Ninh, Quách Văn xương cũng có chút ăn không tiêu, hắn thống khổ mà ôm đầu, lăn trên mặt đất mà kêu thảm.
Diêm Ninh liền tiến đến lục soát một lần, ở trên người Quách Văn Xương tìm được một cái bình nhỏ dán phù giấy màu vàng, bên trong đúng là giam giữ nhị hồn của Lý Lập Quốc!
"Tất cả đều dừng tay!" Chu bác sĩ đột nhiên hét lớn một tiếng, Diêm Ninh quay đầu lại, lại thấy Chu bác sĩ trong tay cầm một con dao gọt hoa quả, kề lên cổ Lý Phỉ Phỉ.
"Súc sinh, buông nàng ra!" Diêm Ninh cả giận nói.
Lý Phỉ Phỉ sợ đến mức mặt mũi thất sắc, không dám nhúc nhích, Chu bác sĩ ánh mắt lạnh nhạt: "Đem cái bình giao lại đây."