Tống lão chậm rãi tăng thêm lực ở bàn chân, Diêm Ninh chỉ còn chút nữa là hỏng mất, nghĩ thầm Ngô Môn cổ sách chỉ là vật ngoài thân, không đáng để bồi tính mạng vào, Diêm Ninh cắn răng một cái: "Ở trong cặp sách ta!"
"Sớm nói không tốt sao, đâu cần phải chịu khổ?" Tống lão cười lạnh một tiếng, đoạt lấy cặp sách của Diêm Ninh.
"Ta nào biết thứ đồ vật ngươi muốn là quyển sách nát này!" Diêm Ninh buồn bực mà hô.
Lão nhân này gặp mặt liền đem mình tẩn cho một trận, nếu ngay từ đầu liền nói là muốn lấy Ngô Môn cổ sách, Diêm Ninh cũng trực tiếp liền cho, hiện tại thì tốt rồi, cả người bầm dập.
Tống lão mạnh bạo mà đem cặp sách xét nát, Ngô Môn sách cổ tự nhiên rơi vào tay hắn, Tống lão tùy ý mà lật lật, trong mắt tức khắc toát ra ánh mắt hưng phấn tham lam: "Lại đúng là nó! Trời cũng giúp ta!"
Diêm Ninh dựa vào góc tường, vô lực mà nói: "Bất quá chỉ là một quyển sách nát, ngươi muốn nó làm gì?"
Tống lão cười nhạo: "Nguyên lai ngươi bất quá là một tiểu phế vật, cơ duyên mà xảo hợp được cuốn sách cổ này thôi. Mao Sơn Ngô Môn một thời lấy y thuật hoành hành thiên hạ, trong đó có Ngô Môn kim châm là tinh túy nhất Ngô Môn Quỷ Thuật, tiểu tử ngươi làm sao biết được ảo diệu trong đó!"
Diêm Ninh trong lòng giật mình vì lai lịch của Ngô Môn sách cổ, cũng minh bạch Ngô Môn sách cổ trân quý như thế nào, nhưng dưới lúc áp bách này, chỉ đành chắp tay dâng sách cho người: "Sách cổ cũng đã đến tay ngươi, cầu mong ngươi đem dược hộp trả lại cho ta."
Tống lão nghe xong, khinh thường mà cười to, nói: "Ngươi còn si tâm muốn "đứt quãng"? Tiểu tử, ngươi có biết ngươi chọc tới người không thể chọc?"
Diêm Ninh lúc này mới nghĩ ra lai lịch của Tống lão: "Là Phương gia phái ngươi tới?"
Về Ngô Môn sách cổ, Diêm Ninh chỉ có chọc ghẹo Phương Kiệt mới dùng qua, trước mắt lão nhân này khẳng định là Phương gia mời đến, từ cây tắm xỉa răng cắm trên vai Phương Kiệt suy đoán ra Ngô Môn châm thuật, lúc này tới tìm đến cửa.
"Tiểu tử đầu thật là thông minh," Tống lão từ trong lòng móc ra một thanh chùy thủ, để trên cổ Diêm Ninh, lưỡi dao sắc bén tức khắc vẽ ra trên cổ Diêm Ninh một vệt máu, "Thật không giấu diếm ngươi, Phương gia ra giá hai mươi vạn mua mạng ngươi, bọn họ cũng không biết, trên tay ngươi có Ngô Môn cổ sách có giá trị ngàn vạn!"
Diêm Ninh cảm nhận được uy hiếp của tử vong, cả người lông tơ dựng ngược.
Chuyện tới hiện giờ, nếu Diêm Ninh thật sự không phản kháng, nhất định sẽ chết trong tay lão nhân trước mắt.
Nghĩ đến đây, Diêm Ninh đột nhiên hét lớn một tiếng, xoạt người từ trong ngân kéo lấy ra một viên toán châu, hung hăng chụp thẳng vào mặt Tống lão.
Toán châu bộc phát ra một trận kim quang, vậy mà mạnh mẽ đem Tống lão đánh bay, thậm chí đụng thủng bức tường mới dừng lại được!
"Ta kháo, thứ này đối với người sống cũng dùng được như vậy?"
Diêm Ninh đem toán châu đã mất đi ánh sáng tùy ý vứt bỏ, rồi sao đó chụp lấy Ngô Môn sách cổ cùng dược hộp trên mặt đất, còn có toán châu chưa dùng, nhanh chân như điên mà chạy.
Từ bên trong phế tích, Tống lão chậm rãi bò ra, chỉ thấy hắn trên người đầy máu tươi, một bên tròng mắt đã vỡ vụn không thấy.
Lúc này sắc mặt của hắn dị thường khó coi, như thế nào cũng không tưởng tượng được chính mình sẽ thua trong tay một tên hoàng mao tiểu tử. Vịt nấu chín trong nồi còn vung cánh bay đi mất, việc này đối với Tống lão mà nói, đã đạt tới nhẫn nại cực hạn của hắn!
"Diêm Ninh đúng không, Tống Ngạn ta sẽ làm ngươi sống không bằng chết!"