"Tống lão, ngươi nói nhi tử của ta không phải ảo giác mà nhảy lầu?"
Ở một tòa nhà lớn trong trung tâm thành phố, một vị dáng người mập mạp, thân mặc áo sơ mi bông, cổ mang vòng vàng dạm kim cương phẩn nộ mà nói.
Ở bên người hắn, một lão nhân thân mặc bố y, thoạt nhìn yếu đuối mong manh, tay còn nắm chặt hai viên cầu sắt lớn, không ngừng đổi vị trí.
Hắn trên mặt chằn chịt vết sẹo, nữa bên mặt mơ hồ, như là bị lửa thiêu đốt biến dạng.
"Ta ở trên vai Phương Kiệt tìm được một cây tăm xỉa răng." Lão nhân dùng thanh âm khàn khàn nói.
"Này có thể chứng minh cái gì?" Người mang vòng cổ kim cương đúng là phụ thân của Phương Kiệt, Phương Phú Giáp.
"Có người dùng tà thuật làm thiếu gia bị quỷ bám vào người, thiếu gia cũng không phải sử dụng m.a t.ú.y bị ảo giác mà nhảy lầu, mà là bị quỷ hồn khống chế thân thể nhảy lầu."
Nói xong, Tống lão từ trong tay áo lấy ra một cái chai, mở ra, một đạo bóng trắng hình người phiêu diêu bay ra, đúng là nữ quỷ ngày đó thiếu chút nữa hại chết Phương Kiệt!
Lúc này thân thể của nàng vỡ nát, vô cùng hư ảo, giống như tùy thời đều có thể tiêu tán.
"Ngươi, ngươi muốn làm cái gì!" Nữ quỷ nhìn thấy Tống lão, lập tức hoảng sợ mà hô.
Tỗng lão lại lấy trong túi ra một nắm gạo nếp, chậm rãi vứt lên người nữ quỷ, nữ quỷ thống khổ mà kêu thảm.
Tống lão híp mắt, giống như là đang hưởng thụ tiếng kêu giào thảm thiết của nữ quỷ: "Nói đi, là ai giúp ngươi nhập vào thân xác Phương Kiệt? Lấy bản lĩnh của ngươi, không có khả năng một mình tiến vào thân thể của Phương Kiệt."
Nữ quỷ trầm mặc một phen, không biết có nên hay không đem Diêm Ninh cung khai.
Tống lão thấy vậy, lại đem giạo nếp vứt lên người nữ quỷ, nữ quỷ rốt cuộc nhịn không được mà nói: "Là đồng học Phương Kiệt! Một gia hỏa tên là Diêm Ninh, ta chỉ biết chừng này!"
Tống lão lúc này mới vừa lòng mà vung bàn tay lên, đem nữ quỷ thu vào trong bình.
Phương Phú Giáp nghe xong, mặt lộ vẻ hung tợn: "Không nghĩ tới bên cạnh con trai ta lại có cao nhân như vậy, nếu không phải Tống lão ngươi nhìn rõ mọi việc, có lẽ hai ta con ta thật đúng là ngậm bồ hòn!"
Phương Phú Giáp là đựa vào buôn lâu mà làm giàu, trong xương cốt chính là hơi thở lưu manh, không chấp nhận được người khác khi dễ hắn một chút mảy may, càng không nói đến bảo bối nhi tử của hắn.
Tống lão cười lạnh một tiếng: "Không tính là cái gì cao nhân, chẳng qua là một tiểu oa nhỉ biết chút da lông mà thôi."
"Tiểu oa nhi cũng không lưu được, Tống lão, ta cho ngươi mười vạn, ngươi tự mình ra tay, đem hắn đưa đến điện Diêm Vương gia." Phương Phú Giáp nói.
"Hai mươi vạn."
"Có thể, nhưng là ta muốn ngươi đem hồn phách của hắn mang về đây, cho nhi tử ta chậm rãi tra tấn!" Phương Phú Giáp tàn nhẫn mà nói.
Tống lão gật gật đầu, trong mắt lộ ra huyết quang: Không nghĩ tới Ngô Môn Quỷ Thuật một lần nữa hiện thế, tiểu tử Diêm Ninh này, chẳng lẽ là truyền nhân của hắn????
Bất luận như thế nào, ở trong mắt Tống lão, Diêm Ninh vẫn là một tay mơ mới ra đời. Việc Phương Phú Giáp báo thù chỉ là thuận tay mà làm, mục đích chân chính của Tống lão, chính là Ngô Môn Quỷ Thuật trong tay Diêm Ninh.
"Tiểu tử, hy vọng ngươi đừng quá yếu, nếu không, liền chơi không vui a."