“Ý nghĩ thực rõ ràng” Soberl cười đứng lên. Đi đến trước đài khống chế Thiên Võng, điều ra video hạm đội phục kích Phỉ Quân vây công hạm đội trinh sát Tây Ước.
“Thượng giáo, nếu cậu không ngại mà nói, tôi muốn nghe một chút đánh giá của cậu đối với lực chiến đấu của Phỉ Quân bày ra ở trong trận chiến đấu này”.
“Đương nhiên, tướng quân!” Moore vội vàng đứng dậy, đi đến bên người Soberl. Ra ngoài dự kiến của hắn là, tiểu cô nương vẫn cuộn mình ở trên sô pha kia, cũng đi tới bên người mình.
Nàng ngửa đầu, khuôn mặt xinh đẹp ở dưới ánh đèn giống như một búp bê sứ trắng nõn.
Play
Unmute
Loaded: 0%Progress: 0%
Remaining Time -0:00
Fullscreen
Trên màn hình ảo triển khai giữa không trung lại một lần nữa hiện ra Phỉ Quân tập kích như lôi đình. Từng chiếc chiến hạm Phỉ Quân màu đen từ trong hư không nhảy ra, vọt vào trong hạm đàn hạm đội trinh sát đại khai sát giới. Mặc cho đây đã là lần thứ hai nhìn thấy trường hợp này, nhưng mà, Moore vẫn nhịn không được một trận tim đập nhanh.
Trên màn hình, hai chiếc khu trục hạm Phỉ Quân đang từ cánh công kích năm chiếc khu trục hạm biên đội chữ nhất Tây Ước. Tuy ở trên số lượng bị vây vào hạ phong, nhưng mà, hai chiếc khu trục hạm Phỉ Quân màu đen này lại lợi dụng này tốc độ cao cùng linh mẫn, cùng với sự di chuyển chính xác đi giành trước chiếm vị trí công kích.
Thời điểm Phỉ Quân một lần lại một lần khởi động chủ pháo năng lượng đầu hạm, hướng chiến hạm Tây Ước nổ súng, chiến hạm Tây Ước lại giống như mấy con trâu rừng ngu ngốc đỉnh đầu không có sừng nhọn lợi hại, chỉ có thể phí công chuyển động thân thể đổ máu, một lần lại một lần trơ mắt nhìn mục tiêu từ họng pháo của mình chạy trốn.
Một chiếc khu trục hạm Phỉ Quân quanh về phía phần đuôi một chiếc khu trục hạm Tây Ước.
Khi con sói đói giảo hoạt này lập tức bày ra cái đầu hạm của mình, phóng ra một đoàn bạch quang chói mắt, chiếc khu trục hạm Tây Ước đang khẩn cấp quẹo trái, vẫn không thể chạy ra khu vực ba mươi độ nhắm b bắn của chủ pháo năng lượng của nó.
Kết quả không hỏi cũng biết.
Chiến hạm Tây Ước phần đuôi bên trái bị trực tiếp mở một cái động lớn. Chủ pháo khu trục hạm Phỉ Quân đường kính vượt qua ba trăm millimet uy lực tuyệt không kém hơn so với một chiếc tàu chiến đấu kiểu cũ. Máy tính Thiên Võng có thể từ đường kính cùng độ sáng của đoàn bạch quang nọ, thực dễ dàng tính toán ra năng lượng ẩn chứa trong đó.
Nhìn số liệu chủ pháo trên màn ảnh nhảy ra, Moore rất khó tin tưởng đó là từ một chiếc khu trục hạm phóng ra.
So sánh cùng chiến hạm ngang cấp với Phỉ Quân, khu trục hạm Tây Ước hoàn toàn lâm vào thế hạ phong.
Vô luận là hỏa lực, lực phòng ngự, tốc độ, nhanh nhẹn của bản thân chiến hạm, hay là chiến thuật cùng vị trí phối hợp giữa các chiến hạm, hai bên rõ ràng không ở trên cùng một cấp bậc.
Mà ngay tại một sườn khác cách đó không xa, một chi hạm đội Phỉ Quân từ hai chiếc tuần dương hạm cùng bốn chiếc khu trục hạm tạo thành, đã ở sau một đội chiến hạm Tây Ước bị pháo kích lâm vào khốn cảnh, thuận thế áp lại. Lộ tuyến hàng không của bọn họ, ở trong đàn chiến hạm loạn thành một đoàn là rõ ràng như vậy, cũng là trí mạng như vậy.
Không cần xem tiếp nữa Moore cũng biết, khi chi hạm đội Phỉ Quân này lướt ngang đến cánh trái năm chiếc chiến hạm Tây Ước đang bị hai chiếc khu trục hạm Phỉ Quân cuốn lấy, chính là lúc mấy chiếc chiến hạm Tây Ước này bị tiêu diệt.
Hắn cũng biết, nếu là ở trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt lúc ấy, đứng ở trên đài chỉ huy cao cao, chính mình có lẽ vĩnh viễn cũng không nhìn ra ý đồ chiến thuật của chi hạm đội Phỉ Quân bỗng nhiên áp sát vào này. Chỉ có tại phân tích sau khi chiến đã trải qua chỉnh lí lại cùng từ trong video xem lại này, hắn mới có thể rõ ràng thấy được quỹ tích hàng không của chi hạm đội này.
Đó là một đường tơ hồng uốn lượn trên màn hình ảo. Từ bên ngoài thong dong xuyên qua khe hở được một chi chiến hạm Phỉ Quân khác kéo ra, một đường hướng trung ương cắt nhập. Khi biên đội chiến hạm Phỉ Quân dọc theo tuyến này một đường đi tới, chiến hạm Tây Ước chung quanh hoặc là vừa mới bị kéo ra khỏi vị trí, hoặc là vừa vặn đụng vào họng pháo của bọn họ.
Mà tuyến này, chỉ là một trong vô số tuyến hoàn hoàn kết nối với nhau trong phối hợp chiến thuật của Phỉ Quân. Vô số tuyến cấu thành một cái máy xay thịt thật lớn, lãnh khốc đem hạm đội trinh sát Tây Ước trong đó xay thành thịt nát.
Ba người lẳng lặng nhìn màn hình, thật lâu sau, Moore mới hít sâu một hơi, đối với Soberl nói: “Tướng quân, theo ý của tôi, sức chiến đấu của Phỉ Quân đã vượt qua bất kỳ một chi vương bài quân nào trên thế giới này. Nhược điểm duy nhất của bọn họ, có lẽ là binh lực của bọn họ”.
Soberl trầm mặc, qua một hồi lâu, hắn mới híp nửa mắt, như có chút đăm chiêu gật gật đầu: “Nói đúng, đây là nhược điểm duy nhất của bọn họ”.
Nói xong, hắn quay đầu nhìn Moore, bỗng nhiên nói: “Nếu tôi nói cho cậu, trong Phỉ Quân cũng có được một trí năng nhân tạo tồn tại, cậu tin tưởng không?”
Những lời này tựa như một quả bom, đem Moore cả người đều nổ đến phát mộng.
Tham mưu trẻ tuổi mặt tròn mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn Soberl. Trong đầu, nháy mắt hiện lên chiến thuật phối hợp cùng đường dẫn chính xác của biên đội chiến hạm Phỉ Quân nọ. Đồng thời, hắn cũng nghĩ tới thời điểm vừa mới đi vào văn phòng, đoạn đối thoại nhìn như không đầu không đuôi của Soberl cùng tiểu cô nương.
Hắn cúi đầu.
Tiểu cô nương xinh đẹp kia lẳng lặng nghiêm mặt, chăm chú nhìn vào hắn.
Bên tai, là thanh âm của Soberl đang quanh quẩn.
“Đây không phải là một hồi chiến tranh bình thường. Bất quá, chiến tranh có đặc biệt, cũng luôn luôn một ít địa phương, một thời gian hoặc một cá nhân, là mấu chốt trong đó”.
“Mà mấu chốt trận chiến dịch này, chính là đánh bại Phỉ Quân” Moore nhìn chăm chú vào ánh mắt tiểu cô nương, ở trong lúc bất tri bất giác, tiếp lời Soberl nói.
Hắn lẩm bẩm: “Chúng ta phải không tiếc tất cả trả giá, phá hủy kẻ địch ở cánh trái!”
Chiến hạm ở trong tinh không yên tĩnh hàng không. Ngoài cửa sổ mạn tàu, mấy chiếc chiến hạm Salerga đang chuyển hướng rời đi, đem nhiệm vụ hộ tống giao cho hạm đội chiến hạm Leray từ tinh hệ Bermuda đã gia nhập hộ tống.
Phương Hương ôm đầu gối, ngồi ở cửa sổ mạn tàu hình cung.
Trong phòng không có bật đèn. Ánh sao xuyên cửa sổ mà vào giống như những vệt phấn bạc nhè nhẹ, chiếu lên trên tấm nệm trắng nõn mềm mại, thảm màu lam nhạt cùng một đôi chân ngọc mềm mại trần trụi trắng như tuyết của nàng.
Một bên khung cửa sổ, một đạo ánh sáng lúc sáng lúc tối. Đó là chiến hạm Salerga đang ở trong tinh không trước khi hoàn thành chuyển hướng đánh ra tín hiệu ly biệt.
“Gặp lại! Liên bang Leray, cố lên!”
Loading...
“Leray vạn tuế, Salerga vạn tuế!”
“Tướng quân Phương Hương, Salerga vì cô mà kiêu ngạo”.
Chiến hạm càng ngày càng xa. Đến cuối cùng, cũng chỉ còn lại mấy điểm ánh sáng màu lam, giống như đom đóm nho nhỏ ban đêm, sau vài cái lóe lên liền biến mất không thấy.
Phương Hương nhìn ngoài cửa sổ.
Nàng đã cởi chế phục chỉ mặc một cái váy ngủ bằng lụa mỏng có thắt lưng buộc. Đường cong thân thể nhu hòa mê người ở dưới tinh quang như ẩn như hiện. Cổ như thiên nga, xương quai xanh tinh xảo, bộ ngực rất tròn cao ngất cùng vòng eo tinh tế mềm mại... Mỗi một phân một tấc đều tản ra vị nữ nhân ngọt ngào chín mọng.
Ngoài cửa sổ chiến hạm Salerga đã hoàn toàn biến mất ở bên trong tấm màn đen vũ trụ.
Phương Hương biết, bọn họ sẽ ở sau mười mấy giờ trở lại tinh hệ Bermuda. Sau đó, bọn họ sẽ cùng hạm đội chủ lực Salerga đã tập kết ở Bermuda hội hợp, ở dưới thượng tướng Vương Nam Hú dẫn dắt đi đến Jaban tác chiến. Dùng máu tươi cùng sinh mệnh, đi đoạt lại tôn nghiêm cùng vinh quang thuộc về liên bang Salerga!
Đó từng là thượng tướng Tolstoi dùng sinh mệnh đi bảo vệ. Sau cả một năm từ khi một đóa pháo hoa trắng nõn chói mắt ở tinh hệ Long Bow, biến mất ở trong tinh không, quân nhân Salerga điều khiển chiến hạm, rời đi cửa cảng đã bỏ neo khuất nhục mà trầm mặc, một lần nữa xuất phát!
Phương Hương mỉm cười, lau đi nước mắt ở khóe mắt bất tri bất giác đã chảy ra.
Một ngày này, nàng đã chờ lâu lắm rồi.
Trong yên tĩnh, cửa phòng phát ra một tiếng vang nhỏ. Phương Hương quay đầu nhìn lại, một bóng dáng mập mạp, đang lén lút tiến vào.
Nàng cắn môi, im lặng không lên tiếng.
Không ai so với nàng càng quen thuộc bóng dáng này. Vừa rồi ở phòng khách, mập mạp chết tiệt này nghe được khi mình trở về phòng tắm, ánh mắt liền lóe ra bất định. Helen, Milan, Anlei, Margaret... người này quả thực rình coi thành nghiện, vừa nghe có người tắm rửa liền cả người ngứa ngáy đứng ngồi không yên, quả nhiên...
Mặc cho trong mắt còn hàm chứa lệ quang, Phương Hương khóe miệng, lại lộ ra một tia tươi cười quyến rũ mà đắc ý.
Mập mạp vừa mở cửa ra, đã biết nguy rồi. Ở bên cửa sổ mạn tàu ánh sao đang chiếu rọi, nữ nhân đang ôm cái chân bóng loáng thẳng tắp, tựa cười mà không cười nhìn mình.
Mẹ nó, đã tới chậm!
Mập mạp luôn luôn da mặt dày, trong khoảng khắc liền trở nên dường như không có việc gì, hỏi: “Ô, tắm xong rồi sao?”
Phương Hương trừng mắt nhìn hắn.
Mập mạp lừa dối thất bại, chỉ có thể cúi đầu, ánh mắt hết nhìn đông tới nhìn tây, chân trái di di trên mặt đất, sau đó đổi chân phải di di.
Không đợi hắn lần thứ ba thay đổi trọng tâm, liền cảm giác một cái thân thể mềm mại bóng loáng mềm mại giống như gió nhào vào trong lòng mình. Hắn vừa mới kịp ôm lấy đầy cõi lòng nhuyễn ngọc ôn hương này, cổ chợt bị cánh tay ngọc như rắn cuốn lấy, sau đó, một cặp môi thơm mềm mại liền dán lên trên miệng.
Trong phòng nhiệt độ không khí, giống như lập tức tăng cao.
Không có lời nói dư thừa gì, tất cả đều ở trong không tiếng động mà phát sinh. Nam nhân cùng nữ nhân tứ chi cùng thân thể dây dưa, dần dần lâm vào trong một loại cuồng loạn hồn nhiên vong ngã.
Cửa phòng không tiếng động đóng lại, ngăn cách phòng khách ngọn đèn sáng ngời. ------