Chương 961: Hội Nghị (3)

“Như vậy, ngày hôm nay triệu tập mọi người chúng tôi chỉ là vì nói rõ Landes thượng tướng phát động chính biến cũng không có nhận được Phỉ Quân và Phỉ Minh ủng hộ, khiến cho chúng tôi lý giải điểm này cũng trong kế tiếp thời gian đánh cho đầu rơi máu chảy sao?” Vị thượng tướng hai hàng hoa râm với một đôi mắt dài nhỏ hơi mị lên, lộ ra tinh quang lợi hại.

Tất cả mọi người đem ánh mắt đầu hướng về mập mạp. Nói thật, Landes tuy rằng lấy trộm danh nghĩa của Phương Hương và mập mạp, nhưng ít nhất trong chính biến hắn coi như là nổi lên tác dụng rất then chốt. Phỉ Quân lúc này nhảy ra đánh là có chủ ý gì, sợ rằng trong lòng mọi người đều hiện lên một dấu chấm hỏi.

“Tôi không buồn chán như vậy,” Mập mạp lạnh lùng nhìn vị thượng tướng này, “Huống hồ tôi đã nói qua, trong Phỉ Quân có hơn hai mươi vạn quan binh Salerga. Trong bọn họ phần lớn đều ở hạm đội hải quân vũ trụ chúng tôi. Khi quyết chiến đông nam gần đến, Salerga xuất hiện rung chuyển với tôi không có chổ tốt gì”.

“Nếu không có chỗ tốt, như vậy, vì sao không thể lựa chọn hợp tác với Landes thượng tướng? Dù sao hắn là công thần giúp Salerga thoát khỏi Tây Ước khống chế.” Vị thượng tướng này nhàn nhạt nói: “Huống hồ, chúng tôi vừa rồi mới nhận được mệnh lệnh chuẩn bị chiến đấu cấp một, Landes thượng tướng đã quyết định xuất binh trợ giúp Leray”.

“Phải!” Nghe vị thượng tướng nói thế, một vị đại biểu quan quân trẻ tuổi kích động nói: “Landes thượng tướng cũng không xấu, trước đây cũng từng là thủ trưởng của Phương Hương thiếu tướng, kề vai chiến đấu. Các người biết rõ hiện tại Salerga không chịu nổi rung chuyển, nhưng các người lại thanh minh, lại..”.

Quan quân trẻ tuổi nói xong, ánh mắt từ trên mặt không ít tướng lĩnh cao cấp Salerga ở đây xẹt qua. Cuối cùng nhìn đồng bạn, đã là thần sắc buồn bã.

Bọn họ biết, vô luận Landes làm cái gì, hắn và loại thế cục ổn định hiện tại này, đã bởi vì lời nói của mập mạp mà bị hủy diệt rồi. Mặc dù những người này biểu hiện ra cũng không có bất luận cái gì dị thường. Thế nhưng, cái quốc gia mà chính quyền trung ương trên thực tế đã giải thể, quân bộ cũng bởi vì Tolstoi chết mà chia năm xẻ bảy, không ai có thể cam đoan ở trong những người hiện tại này có người sẽ không động suy nghĩ.

Có thể khi hội nghị kết thúc, cũng là lúc toàn bộ Salerga rơi vào rung chuyển!

Vì thoát khỏi Tây Ước khống chế cũng vì tự do và tôn nghiêm phát động chính biến, cuối cùng lại khiến các tướng quân một lần nữa phân chia phạm vi quyền thế thành một trò cười. Mà những đoàn thể quan quân trẻ tuổi lấy Phương Hương và Tolstoi làm nơi ký thác tinh thần, cuối cùng cũng chia năm xẻ bảy, nước chảy bèo trôi.

Nghe được hai người hỏi, mập mạp không có trực tiếp trả lời. Hắn nhìn chúng tướng lĩnh Salerga, hỏi: “Mọi người biết chúng tôi hiện tại ở nơi nào không?”.

Tất cả mọi người là ngẩn ra, lập tức đồng thời lắc đầu.

Từ trên hình ảnh, mập mạp và Phương Hương sóng vai mà đứng, phía sau có thể thấy lan can, một góc đài kiểm soát và ghế dựa hàng không, rất hiển nhiên, đây là trong phòng chỉ huy của một chiếc chiến hạm.

Mập mạp nhẹ nhàng khoát tay, làm cho người ta xen vào một hình ảnh từ kính viễn vọng.

Trên hình ảnh, một hằng tinh như một hỏa cầu thiêu đốt. Trong phạm vi ánh sáng và nhiệt độ của nó, vài hành tinh không cùng màu sắc không cùng kích thước, cao thấp huyền phù trong hư không, phân nửa ánh sáng trở nên trắng, một mặt khác ẩn trong bóng tối. Một tiểu hành tinh mang hình cuộn sóng, tà tà từ phương xa đi qua. Dường như một dãy trạng vân.

Cái cảnh tượng này, các tướng lĩnh Salerga đã quá quen thuộc, bọn họ lập tức nhận ra được, đây là không vực điểm bước nhảy tinh hệ Ngân Tượng đi thông tinh hệ Long Bow.

Bọn họ sao lại ở chỗ này?

Ngay lúc mọi người hai mặt nhìn nhau, âm thanh của mập mạp vang lên bên tai: “Nói thật ra, tôi đã từng một lần rất ghét cái quốc gia Salerga này. Nếu như không phải Salerga phản bội, liên bang Leray sẽ không thay đổi thành cái dạng hiện tại này. Khi hạm đội các người buông tha chống lại trở lại căn cứ đao thương nhập khố, các người khó có thể tưởng tượng, quân nhân Leray đã chiến đấu như thế nào”.

Mập mạp nói rất có khí phách, gõ vào trong lòng mỗi một quân nhân Salerga. Hồi tưởng lúc trước, mặc dù tội không ở mình, mỗi người ở đây vẫn là không khỏi xấu hổ.

Thân là lân bang, bọn họ đều rõ ràng hơn so với ai khác chiến tranh vệ quốc của người Leray có bao nhiêu thảm khốc.

“Thế nhưng, trong quốc gia này, ít nhất còn có Tolstoi tướng quân. Còn có toàn thể tướng sĩ của hạm đội Long Bow theo ông ngăn trở Tây Ước xâm lấn.” Mập mạp nói xong, trên mặt đã sớm không còn cợt nhả, chỉ là nghiêm túc và trang trọng, “Tolstoi tướng quân, là một trong những người tôi kính trọng nhất, mà Phương Hương thiếu tướng..”.

Mập mạp quay đầu nhìn Phương Hương. Hai người ánh mắt đối diện, hắn mỉm cười nói: “... Là người tôi yêu nhất”.

Nghe được những lời này của mập mạp, ở đây tất cả mọi người trong nháy mắt như hóa đá. Nhất là bên trong vài tên tướng lĩnh Salerga độc thân ngay từ đầu đã nhìn chằm chằm Phương Hương, càng là con mắt đăm đăm.

Ánh mắt của Phương Hương giờ khắc này hoàn toàn hòa tan. Mập mạp biểu lộ khiến cho cô ấy vừa ngượng ngùng vừa vui mừng. Ngọt ngào qua đi, trong lòng còn cuồn cuộn một ý niệm khiến cho chính cô ta đều có chút buồn cười… may mà tên mập mạp chết tiệt này biết nói chuyện, không có dùng một trong, bằng không...

Mập mạp quay đầu lại nhìn về phía quan quân Salerga: “Cho nên, tôi sẽ không cho phép đem một quốc gia như vậy, giao cho một tên tạp chủng vàng đỏ nhọ lòng son, miệng đầy lời nói dối, thậm chí... Lợi dụng Salerga xuất binh đông nam làm điều kiện trao đổi ép buộc một cô gái gả cho hắn, trở thành công cụ để hắn đem quyền lực nắm trên tay”.

Mập mạp vừa dứt lời, Vương Nam Hú đã biết chân tướng chuyện tình cũng may, quan quân quân khu Long Thương bên cạnh ông cùng với các tướng lĩnh Salerga trên màn hình thông tin, dường như bùng nổ, một mảnh ồ lên.

“Điền tướng quân, cậu nói cô gái kia là?” Vị thượng tướng Salerga hai hàm hoa râm truy vấn.

“Là tôi.” Phương Hương đứng ở bên cạnh mập mạp mở miệng nói. Cô ấy đơn giản đem đầu đuôi vụ việc Landes gọi điện thoại tới nói ra một lần. Trong quá trình kể lại, cô ấy từ đầu đến cuối vẫn là thần sắc thản nhiên, ngữ khí bình tĩnh. Mỗi một lời là ngắn gọn như vậy, không có chút thêm mắm thêm muối.

Nhưng nghe vào trong lỗ tai mọi người, cũng chân thật đáng tin như vậy. Mặc dù trước khi Phương Hương nói, mọi người đã có chuẩn bị tâm lý, mà khi Phương Hương nói đến đoạn gọi điện thoại tới và đưa ra điều kiện, bọn họ cũng vẫn là không kìm lòng được bộc phát ra một tiếng ồ lên lớn hơn nữa.

Ai cũng không dám tin tưởng, Landes vì thu được quyền thế, vì khiến cho lời nói dối của hắn có thể kéo dài tiếp tục, dĩ nhiên làm ra chuyện tình với một người dường như thánh nữ trinh đức không cho thiên hạ khinh nhờn.

Loading...

Nhất là vài tên đại biểu quan quân trẻ tuổi đã là vẻ mặt xúc động phẫn nộ.

Nếu như nói trước, bọn họ còn cho rằng Landes cũng không có làm sai cái gì, như vậy hiện tại, bọn họ đã hoàn toàn rõ ràng kẻ được bọn họ sai sót ngẫu nhiên đẩy lên làm người lãnh đạo, rốt cục là cái dạng người gì.

Tất cả mọi người bị hắn lợi dụng và đùa bỡn. Nếu như không phải Phỉ Quân có biện pháp liên hệ với Vương Nam Hú thượng tướng, sợ rằng chuyện tình phát triển đến cuối cùng, thật sự bị hắn trộm miêu tráo phụng! Mà những người này đã biết, đem anh hùng vì Salerga tranh thủ tự do, minh chử và tôn nghiêm thành đồng lõa!

Thật âm hiểm, hay cho tính toán chu đáo chặt chẽ!

“Chúng tôi không nghĩ tới muốn cho Salerga rơi vào hỗn loạn, chúng tôi cũng biết nói miệng không bằng chứng, với quyền thế và lực lượng hiện tại Landes nắm trong tay, chỉ cần không cẩn thận, Salerga sẽ rơi vào nội chiến.” Phương Hương nói, “Cho nên, chúng tôi mời mọi người tới tận mắt nhìn, đồng thời, chúng tôi sẽ tự mình giải quyết vấn đề này”.

“Phương thiếu... À, Phương trung tướng. Ý cô là...” Vị thượng tướng hai hàm hoa râm nhìn về phía hằng tinh chói mắt trên màn hình, ánh mắt chớp động.

“Hắn tới...” Mập mạp vừa nói, vừa luống cuống tay chân lấy ra một bình dịch thể nhỏ, xoa xoa trên mặt.

Đồng thời, trên màn ảnh, một chi tập đoàn hạm đội Salerga khổng lồ, đã kết thúc bước nhảy, hiện lên ở trong hư không.

“Bắt tặc bắt vua trước.” Phương Hương đôi mắt đẹp chuyển động, nhìn mọi người giống như cười, liền không nói nữa. Chỉ duyên dáng yêu kiều đứng ở bên cạnh mập mạp, giống như một đóa sen thơm thanh khiết.

Trong phòng hội nghị, lặng ngắt như tờ.

Vương Nam Hú ngồi ngay ngắn trên ghế, bốn phía, là tướng lĩnh quân khu Long Thương bị hóa đá và trên cả trăm hình ảnh thông tin dường như đọng lại.

Trên màn hình thông tin chính diện, mập mạp đã hoàn toàn thay đổi đang cùng Phương Hương thấp giọng cười nói.

Nhìn đôi nam nữ này, nhìn một chiếc tuần dương hạm Phỉ Quân lẻ loi trong tinh không. Ông ta bỗng nhiên cảm thấy, cả đời hình như là sống uổng phí.

Người trẻ tuổi ở trong chiến tranh thiên chuy bách luyện, mưu tuyệt kế cao, tố chất tâm lý mạnh, đã vượt qua phạm vi tưởng tượng của loại người thân ở ngoài chiến tranh.

Ông nhìn quanh bốn phía. Mỗi một quan quân Salerga đều nhìn màn hình thông tin không chuyển mắt.

Bọn họ hoặc nhìn hạm đội trước mặt mà đến, hoặc nhìn Phương Hương, hoặc nhìn mập mạp đột nhiên thay đổi tướng mạo, biểu tình trên mặt không giống nhau. Hoang mang, lo lắng, kinh ngạc...

Bất quá, chỉ sợ bọn họ còn không biết. Hai người tuổi trẻ này và quan binh trên chiếc tuần dương hạm của Phỉ Quân, sẽ cho bọn họ một bài học suốt đời khó quên.

Đồng dạng, bọn họ còn không rõ ràng.

Cái này thật ra có một cách nói thông tục, gọi là giết gà dọa khỉ!. ------