Chương 958: Vương Nam Hú (2)

Trong im lặng, vị quan quân trẻ tuổi kia vừa rồi nhắc tới cái trọng tâm câu chuyện này hỏi: “Trưởng quan, ngài vừa rồi nói trong nội bộ liên quân nam hạ cũng có vấn đề đồng dạng?”.

Tất cả mọi người nhìn về phía Vương Nam Hú, lộ ra thần sắc lắng nghe cung kính. Ngay cả một ít quan quân nói chuyện phiếm tại góc phòng xa xa phòng họp cũng đi trở về, vây quanh ở bên cạnh Vương Nam Hú.

Tại quân khu Long Thương, Vương Nam Hú uy vọng rất cao, không ai có thể so bì. Cái này quy cũng do năng lực bản thân và mị lực nhân cách của ông. Chỉ cần tiếp xúc người khác, đều có thể từ trên người tướng quân thân cao một mét chín, cảm thụ được bằng phẳng, anh dũng, chính trực và công chính không chút nào làm ra vẻ.

Đây là phẩm chất kế thừa của Tolstoi thượng tướng, làm cho người ta mê muội.

Nghe được bộ hạ hỏi, Vương Nam Hú hút thuốc, đôi mắt lợi hại mị lên trong khói thuốc: “Cùng Phỉ Minh tiếp xúc nhiều năm như vậy, tôi đối với bọn họ quá lý giải. Đánh trận nào thuận gió, bọn họ mỗi người đều là hảo thủ. Thế nhưng loại khổ trận ác trận này...”

Ông đem tàn thuốc trong cái tẩu nhẹ nhàng gạt xuống, lại nhét vào trong miệng: “... Với thế cục hiện nay của Phỉ Minh mà xem, theo Hasting các hạ tiếp tục nam hạ xác thực không quang minh. Âm thanh trong nước, một loạt thay đổi của bộ chỉ huy liên quân Phỉ Minh, thế cục tinh hệ SpringHill nguy cấp đều xảy ra rõ ràng trước mắt. Dưới dạng tình huống này, nếu như không phải Phỉ Minh không cách nào dao động địa vị của Hasting các hạ, bọn họ phải phục tùng mệnh lệnh của Hasting các hạ, sợ rằng có một phần ba người đã lựa chọn trở về địa điểm xuất phát”.

“Lại nói tiếp, cái này cũng không thể trách bọn họ. Thân là quan chỉ huy, bọn họ phải vì bộ hạ của mình mà chịu trách nhiệm.” Vương Nam Hú nhìn quanh bốn phía: “Nếu như đổi lại là ta, ta cũng sẽ có lo lắng đồng dạng. Hơn nữa, loại tư tưởng này sẽ theo tinh hệ SpringHill càng xa, trở nên càng lớn”.

“Tư lệnh, ngài không phải nói, có thể theo quân thần các hạ đánh một trận, chết đều cam tâm sao?” Một vị trung tướng ngồi ở phía trái Vương Nam Hú cười nói.

“Ta nếu như mặc kệ các người, ta lo lắng cái rắm!” Vương Nam Hú trừng mắt một cái, đưa tới một trận tiếng cười.

Tiếng cười qua đi, Vương Nam Hú gõ cái tẩu, nói tiếp: “Phỉ Quân trước đó tập kích bất ngờ Bermuda, tiêu diệt Shelton, đánh rất đẹp. Còn có một trận đánh với Banning, cũng rất đẹp. Nhất là hạm đội tiến công thủ đô Deseyker cuối cùng trực tiếp từ đường hàng không chủ quay về tinh hệ Metis, cùng chủ lực làm bẩy rập, càng thần thánh hơn. Bất quá, chính bởi vì bọn họ giai đoạn trước đánh quá đẹp, ngược lại tạo thành vấn đề hiện tại”.

Các quân quan hai mặt nhìn nhau, không rõ ràng đây là cái đạo lý gì.

Chỉ thấy Vương Nam Hú làm một thủ thế, chỉ chỉ huyệt Thái Dương nói: “Các người có thể đem mình trở thành quan chỉ huy quân đồng minh nam hạ tưởng tượng một chút. Phỉ Quân giai đoạn trước đánh tốt như vậy, không chỉ đem Banning có ưu thế binh lực tuyệt đối đánh cho đầy bụi đất, còn tập kích tinh hệ Metis, tinh hệ Hera, tinh hệ Prometheus Hughes và tinh hệ Zeus thủ đô Deseyker, phòng tuyến có thể nói trực tiếp gần tới lãnh thổ Deseyker...”

Ông mỉm cười với các quân quan thần sắc trở nên cổ quái nói: “Thế nhưng chờ các người gần chạy tới chiến khu trợ giúp bọn họ, bọn họ là vì bảo tồn binh lực của bọn họ mà buông tha tinh hệ chiếm lĩnh của giai đoạn trước, không chỉ không kéo chân Soberl, thậm chí ngay cả một pháo cũng không bắn, mất không gian chiến lược các người vốn dĩ đã có, đồng thời cũng đoạn tuyệt ý niệm lấy không gian đổi thời gian của các người tại thời điểm chiến cuộc bất lợi, để cho các người vì bảo vệ cho liên bang Leray, phải tử chiến tại phòng tuyến cuối cùng của tinh hệ A3, các người sẽ cảm thấy khoái trá sao?”.

Các quân quan đều lắc đầu. Đừng nói khoái trá, không tức nổ phổi đã là không tồi rồi.

Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, thân là quân nhân, sứ mệnh của quan binh hạm đội Phỉ Minh nam hạ cũng như mình, là bảo vệ quốc gia. Thế nhưng hiện tại, bọn họ phải trong thời gian nguy hiểm nhất quốc gia và người thân của mình đi theo Hasting rời xa quê nhà và cuộc sống cách bọn họ rất xa, thoạt nhìn tựa như không quan trọng bằng chiến trường tại tinh hệ SpringHill.

Đồng dạng thân là quân nhân, trong thời đại chiến tranh rộng lớn mạnh mẽ, bọn họ khát vọng thu hoạch là thắng lợi, là huân chương, là sử sách ghi danh. Bọn họ có thể chịu được bị người hiểu lầm và chỉ trích, nhưng bọn họ không thể chịu được nỗ lực tất cả cũng chỉ vì trở thành vật hi sinh của một trận thảm bại.

Có thể tưởng tượng, hiện tại trong hạm đội Phỉ Minh nhất định tràn ngập tâm tình phẫn nộ và bi quan.

Theo bất luận kẻ nào xem ra, Phỉ Quân vì bảo tồn binh lực mà sải bước lui về sau đều là một loại cách làm cực đoan không chịu trách nhiệm đối với quân đồng minh. Dưới tình huống quân đồng minh binh lực bị vây trong hoàn cảnh xấu tứ cố vô thân, buông tha ưu thế địa lý, giống như đem quân đồng minh vừa đến đông nam bức tới vách núi.

Từ sau tinh hệ A3, quân đồng minh đã không còn dư địa rút lui, cũng không có không gian đổi lấy thời gian!

Mọi người phải gắt gao che ở trước mặt đại quân Soberl, phục vụ quên mình đi liều mạng. Bằng không, mục tiêu chiến lược chủ yếu vì chiến cuộc Reske tranh thủ thời gian tiến tới bức bách hai nước Sous và Jaban rời khỏi chiến tranh nam hạ, hoặc bởi vì Tây Ước lần thứ hai đả thông thông đạo trung ương Leray mà hoàn toàn thất bại.

Đến lúc đó, tất cả hi sinh, tất cả chịu nhục, đều trở nên không có bất luận ý nghĩa gì!

“Thượng tướng, nghe nói quân bộ lần này hạ lệnh các đại quân khu chấp hành chuẩn bị chiến đấu cấp một, là bởi vì thượng tướng Landes kế hoạch xuất binh, hiệp trợ Leray Phỉ Quân và Hasting các hạ, đây là thật sao?” Một vị thiếu tướng trẻ tuổi hơn ba mươi tuổi tựa như do dự rất lâu, mới hỏi ra câu mà đồng đội ở đây đều muốn hỏi.

Phòng họp ồn ào, vì câu hỏi này mà bỗng nhiên trở nên yên tĩnh xuống. Tất cả mọi người nhìn Vương Nam Hú, đợi ông trả lời.

Liên bang Salerga bình thường chính biến, là một biến cố trong dự liệu mà lại ngoài ý muốn.

Từ trước khi chính biến phát sinh, người khác không nói, ít nhất Vương Nam Hú và tất cả quan quân trong phòng hội nghị này của quân khu Long Thương, cũng bày ra chuẩn bị. Mọi người biết, thượng tướng Vương Nam Hú và rất nhiều quân khu đều có thông tin bí mật. Phát động chính biến chỉ là chuyện tình sớm muộn.

Thế nhưng ai cũng không ngờ rằng, ngay lúc mọi người chuẩn bị chu đáo chặt chẽ cũng cẩn thận chờ đợi thời cơ, quan quân trẻ tuổi trẻ tuổi nhiệt huyết ở thủ đô phát động một trận chính biến xem ra xác xuất thành công thấp đến làm cho khó có thể tưởng tượng nhưng sai sót ngẫu nhiên thu được thành công.

Mà vị thượng tướng Landes kia, trước tiên đã khống chế thiên võng Salerga và các hệ thống lớn, cũng chiếm được sự thừa nhận của phần lớn quân khu căn bản còn chưa hiểu ra sao.

Trong quân khu tỏ thái độ, quân khu Long Thương là một cái bên trong. Bất quá, sau khi trải qua giao lưu của thượng tướng Vương Nam Hú và không ít tướng lĩnh có chí hướng tương đồng, lúc này mới phát hiện, trận chính biến này căn bản không quan hệ với đối phương. Ít nhất trong những tướng lĩnh chủ chiến phái có liên hệ, không có bất luận một người nào trực tiếp tham dự.

Vì đem phá hoại do chính biến tạo thành hạ xuống trình độ thấp nhất, Vương Nam Hú và các tướng lĩnh khác đều lựa chọn quan sát mà không phải đưa ra nghi vấn. Theo bọn họ thấy, nếu Landes thượng tướng phát động chính biến, thì chắc đây cũng là minh hữu. Mà đồng thời, bởi thông tin phong tỏa thời gian dài, mọi người cũng không rõ ràng vị Landes tiên sinh đã từng là thủ trưởng của thiếu tướng Phương Hương, rốt cục có quan hệ gì với Phỉ Minh hoặc là với Phỉ Quân.

Ít nhất từ biểu hiện ra mà xem, Landes nắm thời cơ khởi xướng chính biến và Phỉ Quân tập kích bất ngờ Bermuda thu phục toàn cảnh liên bang Leray thời gian thật sự quá ăn khớp, muốn nói Landes trước đó không biết mà lựa chọn thời gian người Tây Ước chiếm thượng phong lớn như vậy phát động chính biến, vậy thật sự làm cho người ta có chút khó có thể tin.

Ngay lúc mọi người quan sát, đợi chân tướng sự thật, chiếm được kết quả mọi người cam chịu Landes tuyên bố mệnh lệnh chuẩn bị chiến đấu cấp một.

Landes ngang trời xuất thế rốt cục có cái liên hệ gì với Phỉ Quân, mệnh lệnh chuẩn bị chiến đấu có ý nghĩa Salerga một lần nữa tham chiến hay không, hắn bỗng nhiên trở thành người lãnh đạo thực tế của quốc gia, sẽ dẫn Salerga đi tới đâu, tất cả cái này, đều thành nỗi băn khoăn trong lòng mọi người.

“Nói thật, ta không biết.” Nhìn các bộ hạ của mình, Vương Nam Hú lắc đầu nói: “Từ dấu hiệu hiện nay mà xem, ý đồ tham chiến của thượng tướng Landes rất rõ ràng, cái này cũng phù hợp lập trường cùng tác chiến với Phỉ Minh. Bất quá, năm đó tôi ở tinh hệ Long Bow thời gian, thiếu tướng Phương Hương đối với vị thủ trưởng này cũng không tôn sùng. Tuy rằng cô ấy chưa bao giờ ở sau lưng nói đến ai khác cái gì, bất quá tôi có thể nhìn ra, rời khỏi vị thủ trưởng truy cầu cô ấy, cô ấy rất là thở phào nhẹ nhõm”.

Thượng tướng Vương Nam Hú đem tro tàn thuốc lá trong cái tẩu bỏ vào gạt tàn thuốc, lại lần nữa châm. Làm tất cả cái này xong, ánh mắt của ông lẳng lặng nhìn bản đồ tinh tế điện tử thật lớn chính diện phòng họp, tựa như đang suy tư. Một lúc lâu, ông chậm rãi nói: “ Mười một quân khu của Salerga, mười mấy người thượng tướng, hơn một trăm chi hạm đội cấp A và hơn một ngàn sư đoàn lục quân. Ngoại trừ chúng ta, có thể còn có một đoàn thể khác đang làm chuyện tình đồng dạng, chỉ bất quá, tốc độ của bọn họ nhanh hơn so với chúng ta mà thôi”.

Nói xong, ông quay đầu, nhìn về phía một gã trung tướng bên phải: “Tướng quân Pirlo, hạm điện tử chúng ta đánh ra tiến vào tinh hệ Long Bow chưa? Có thể liên hệ với Phỉ Quân hay không?”.

Pirlo trung tướng có khuôn mặt thon gầy và một cái trán rộng, là người phụ trách phòng ban tình báo của quân khu Long Thương. Từ một tuần trước đó, hắn theo chỉ lệnh của thượng tướng Vương Nam Hú phái ra hạm điện tử đi đến tinh hệ Long Bow, nỗ lực đạt được liên hệ với Phỉ Quân. Lúc này nghe được Vương Nam Hú hỏi, hắn lắc đầu nói: “Hiện tại tất cả đường hàng không trong nước đều đã bị phong tỏa, tất cả báo cáo thông hành chúng ta gửi ra đều chìm đáy biển. Nghe nói, đây là thượng tướng Landes vì phòng ngừa có quân khu thân Tây Ước mà tự mình hạ lệnh, tạm thời còn liên hệ không được Phỉ Quân”.

“Xem ra, chúng ta cũng là một trong đối tượng bị hoài nghi,” Thượng tướng Vương Nam Hú cười tự giễu: “Từ sau khi thượng tướng Tolstoi đi, quân đội Salerga, đã hoàn toàn thay đổi dáng dấp. Phái đầu hàng, phái thỏa hiệp, phái trung gian, phái cô lập, phái chủ chiến ai cũng không phục ai. Hơn nữa đám quân đội liều mạng xông vào trong hội nghị trước đây, khiến cho hiện tại chúng ta thậm chí không biết ai nên tin tưởng ai”.

Nói xong, Vương Nam Hú mệt mỏi đứng dậy, vung tay lên nói: “Được rồi, tan họp!”.

Ngay tại lúc này, bỗng nhiên, một gã tham mưu trung tá mạnh đẩy ra cửa lớn phòng họp, vội vã tiến đến, lớn tiếng hướng Vương Nam Hú báo cáo nói: “Thượng tướng các hạ, khẩn cấp thông tin”.

Vương Nam Hú đang muốn rời đi dừng thân hình lại, nhíu mày nói: “Của ai?”.

Tham mưu trung ta hưng phấn không lời biểu đạt, kích động nói: “Phỉ Quân, thiếu tướng Phương Hương!”.

Trong phòng hội nghị, lặng ngắt như tờ. Sau một lát, chỉ nghe thấy một trận tiếng bước chân di động, tất cả mọi người không hẹn mà cùng đứng lên, khiếp sợ nhìn trung tá không ngừng thở dốc.

Mà Vương Nam Hú thượng tướng, đã đi rất nhanh, xông ra ngoài. ------