Chương 954: Sai Sót Ngẫu Nhiên (1)

"Còn chưa ngủ?" Mập mạp đi tới Phương Hương bên cạnh ngồi xuống, đưa tay ôm cô ấy vai.

"Chờ anh." Phương Hương tựa ở trong lòng mập mạp, bên tai có chút phát nóng. Tuy rằng đã phá cửa sổ mờ ám với mập mạp, cùng các cô gái khác cũng cam quan hệ như vậy, thế nhưng, thủ thân như ngọc ba mươi năm, cô ấy dù sao còn chưa có quan hệ xác thịt với mập mạp.

Cộng thêm thể chất cô ấy trời sinh mẫn cảm, chỉ cần cùng mập mạp thân thiết thì tim đập nhanh cả người tê dại. Cả khuôn mặt cười dường như ráng đỏ, đỏ đến nóng lên. Dưới ngọn đèn, càng xinh đẹp không thể so bì.

"Nhận được Salerga gọi điện thoại tới?" Mập mạp ngửi mùi thơm cơ thể của Phương Hương, trong miệng nghiêm trang, một đôi tặc nhãn lại nhịn không được nhìn lén vào trong áo Phương Hương.

Play

Unmute

Progress: 0%

Remaining Time -0:00

Fullscreen

Người cũng như tên, Phương Hương cái chữ hương này thật sự quá chuẩn xác. Mập mạp mỗi khi chỉ cần ngồi kề bên người nàng, là có thể ngửi được hương vị thấm vào ruột gan. Loại hương vị này không phải bất luận sữa tắm hoặc nước hoa, mà là một loại mùi hương thiên nhiên của phụ nữ, dễ ngửi nói không nên lời.

Cô ấy vừa rồi tắm rửa, mặc áo ngủ, thân thể ấm áp mềm mại không có xương.

Cổ áo ngủ hơi mở ra, theo ngực trắng nõn mềm mại nhìn xuống phía dưới, có thể thấy hai núi đôi trắng như tuyết. Dưới ngọn đèn soi sáng, da gần như trong suốt mơ hồ có thể thấy được gân máu màu xanh bò lên, không chỉ không tổn hao gì mỹ cảm, ngược lại còn có một loại mê hoặc mới mẻ.

"Ừm." Phương Hương tựa ở ngực mập mạp gật đầu. Bỗng nhiên nghe tim người này đập nhanh, bình bình như muốn nhảy ra ngoài. Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy con mắt dâm tà của mập mạp dùng sức nhìn vào trong cổ áo mình, tựa như đều hận không thể nhảy vào nghẹn chết.

"Mập mạp chết tiệt!" Phương Hương vừa thẹn vừa xấu hổ, một tay đè lại áo, một tay nhéo lỗ tai mập mạp: "Cùng Helen trong phòng làm việc còn chưa chơi đủ?!"

Mập mạp bị dọa hết hồn, hoảng sợ nhìn chằm chằm Phương Hương.

Sao đám phụ nữ này không có bí mật gì cả vậy, loại chuyện này có thể trò chuyện? Đàn ông đều là cùng một người, chẳng lẽ còn học người ta so bao nhiêu lần dài ngắn?

Phương Hương liếc mập mạp đang trừng to mắt ra: "Rất kỳ quái sao? Helen nha đầu khi trở về khí sắc cũng không mệt mỏi giống như một ngày đi làm."

Nói xong, Phương Hương nghĩ đến Helen và mập mạp tại phòng làm việc... Bỗng nhiên cảm thấy hai gò má nóng lên xấu hổ, không nhịn được lại nhéo mập mạp không biết xấu hổ không làm như không có việc gì một cái.

"Cái bộ phim này anh đã xem qua," Mập mạp a một tiếng, nhe răng nhếch miệng chỉ vào TV dời đi đề tài: "Hắc, cuối cùng thằng ngốc đó cũng nghẻo. Người ta mấy trăm người, chỉ cầm một khẩu BTR129 mà dám xông vào bên trong, không chết mới là lạ. Nếu không đạo diễn biên kịch mở bàn tay vàng, thằng nhãi này cũng không sống được lâu như vậy.".

Phương Hương trừng mắt mập mạp, nhìn sắc mặt khinh thường chẳng đáng của hắn, bỗng nhiên bật cười một tiếng, phất tay cốc đầu hắn một cái.

Cái tên hỗn đản miệng chó không ra ngà voi này luôn luôn đem tất cả ưu nhã mỹ hảo của nhân loại dùng một ngụm nước bọt hủy diệt. Ngoại trừ AV, bất luận bộ phim kinh điển nào cũng đừng mơ tưởng được hắn khen. Mình... sao vẫn cứ thích một tên quỷ đáng ghét như thế!

"Nói một chút, Salerga điện thoại là chuyện gì xảy ra?" Mập mạp ôm Phương Hương, hôn một cái trên lỗ tai cô ấy.

"Ừm..." Nụ cười trên mặt Phương Hương biến mất, con mắt nhìn thẳng, thấp giọng nói: "Salerga trong nước phát sinh chính biến. Hiện tại là quân đội nắm quyền, bọn họ kêu em trở về.".

"Kêu em trở về?" Mập mạp ngẩn ra.

Phương Hương nhẹ nhàng gật đầu, con mắt nhìn tấm thảm trước sô pha: "Bọn họ liên hệ với bộ chỉ huy Phỉ Minh, nếu như có thể đạt thành điều kiện, quân đội Salerga nguyện ý phái binh trợ giúp Phỉ Minh tác chiến. Trong nước khẩn cấp động viên, bọn họ có thể lấy ra ít nhất bốn mươi chi hạm đội cấp A.".

"Thật sao?" Mập mạp mừng rỡ. Hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng Salerga trong nước dĩ nhiên tại thời điểm mấu chốt xuất hiện chuyển ngoặt như vậy. Bốn mươi chi hạm đội cấp A đặt ở bình thường có thể không tính là cái gì, nhưng đối với liên quân Phỉ Minh hiện tại mà nói cũng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi không hơn không kém.

Đồng thời, cái này còn ý nghĩa toàn bộ Salerga đem quân sự, kinh tế, tình báo, hậu cần các phương diện toàn diện tham dự vào. Dựa vào thực lực một nước của bọn họ và năng lực động viên, thực lực tổng hợp lại của liên quân đông nam sẽ có đề thăng rõ rệt, do đó kéo gần chênh lệch sức chiến đấu với hạm đội Soberl cao tới năm lần!

Thế nhưng... Mập mạp nhìn Phương Hương, cảm thấy có chút không thích hợp. Tuy rằng cô ấy vẫn mỉm cười ôn nhu như bình thường, nhìn mình, thế nhưng, trong ánh mắt cô ấy cũng tuyệt đối không có một chút hưng phấn vui mừng, càng nhiều là do dự bàng hoàng, thậm chí có chút cô đơn nói không nên lời.

"Chuyện gì xảy ra?" Mập mạp chớp mắt, lập tức bắt được then chốt trong lời của Phương Hương nói vừa rồi:" Bọn họ muốn điều kiện gì?".

Phương Hương cúi đầu nhìn ngón chân của mình.

Mập mạp hoang mang ngồi dậy, nhìn chăm chú vào Phương Hương hỏi: "Hương tỷ?".

Phương Hương trong lòng nhiều lần đấu tranh. Một lúc lâu, cô ấy rốt cục buông tha cái ý niệm hoang đường trong đầu dưới cái nhìn lo lắng của mập mạp, ngẩng đầu chậm rãi nói: "Người gọi điện thoại cho em là Landes, sáu bảy năm trước đã từng là thủ trưởng của em, một mực truy cầu em. Hiện tại người cầm quyền Salerga chính là hắn.".

"Truy cầu em..." Mập mạp con mắt càng trừng càng lớn, "Hắn đem chuyện Salerga xuất binh, với em và hắn...".

Phương Hương lộ ra một biểu tình ghê tởm, gật đầu.

"Con gái mẹ nó!" Mập mạp tức đến nổ phổi, nhảy cao ba trượng. Toàn bộ tòa nhà dường như bị bom nổ, trong tiếng rống giận dữ của hắn ầm ầm vang lên.

Cửa phòng lầu hai lầu ba liên tiếp mở ra, các cô gái mặc áo ngủ nhân lần lượt đi ra khỏi phòng. Mọi người còn đang hai mặt nhìn nhau trên lối đi, chợt nghe thấy trong phòng khách truyền đến tiếng gầm gừ của mập mạp: "Cái thằng ngu này đầu óc bị lừa đá rồi phải không, con mẹ nó quốc gia đại sự hắn đem ra tán gái?!"

Loading...

Nghe được hành lang trên lầu truyền đến mở cửa tiếng và tiếng bước chân trên cầu thang, Phương Hương chộp lấy tấm đệm dựa sô pha, đem cả khuôn mặt đỏ bừng tất cả đều chôn vào.

Cô ấy biết lời mình vừa nói ra mập mạp khẳng định sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng cô ấy không ngờ rằng người này dĩ nhiên kích động đến loại trình độ này, hoàn toàn không chú ý đã là nửa đêm, cả người như một con mèo bị dẫm phải đuôi, cả người bùng nổ, thoáng cái nhảy dựng lên.

Hình dạng hùng hổ đó, giống như lập tức muốn đi tìm người liều mạng.

Phương Hương trong lòng trong lúc nhất thời vừa ngọt ngào vừa xấu hổ. Vùi đầu, âm thanh rầu rĩ hỏi thăm: "Anh nói em nên làm cái gì bây giờ?".

"Làm gì bây giờ?" Mập mạp mở to hai mắt nhìn kinh ngạc nhìn Phương Hương.

Đang nói chuyện, các cô gái đã lần lượt đi xuống.

Margaret đứng ở bên cạnh mập mạp, Metok và Anlei một trái một phải ngồi xuống kề bên Phương Hương, Helen ngáp đi tới chỗ tựa lưng phía sau sô pha, Bonnie xõa tóc dài đỏ rực và Milan mặc áo ngủ vóc người yểu điệu nhỏ nhắn xinh xắn kéo tay đứng ở cầu thang. Mỗi người trên mặt đều là vẻ hiếu kỳ.

"Xảy ra chuyện gì?" Margaret kỳ quái kéo cánh tay mập mạp.

Mập mạp đem chuyện tình vừa rồi nói một chút, các cô gái lập tức bùng nổ, cả đám ồn ào.

"Cái này còn cần hỏi sao, đương nhiên không được!" Helen tức giận đến mặt đều đỏ, nhanh chóng nói.

"Không biết xấu hổ, để hắn xuân thu đại mộng đi! Cho dù trận này chúng ta đánh thua, cùng lắm thì đi tinh cầu di dân mới là được rồi." Milan không thèm để ý nói.

Margaret bĩu môi: "Cặn bã. Lại có thể dùng chuyện như vậy để áp chế một người phụ nữ.".

Bonnie sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Phương Hương nói: "Cái loại người này căn bản là không đáng tin, nếu như đánh thua, hắn quay người là có thể đầu nhập vào Tây Ước, nếu như thắng, địa vị hắn củng cố đối với liên bang Salerga mà nói không phải là chuyện tốt gì!"

Tiếng phản đối của các cô gái, trong đêm tối, giống như là một bầy chim hoàng oanh bị quấy nhiễu, líu ríu ầm ĩ không ngớt.

Nếu đã nói ra, Phương Hương thật ra đã làm quyết định. Cô ấy ngẩng đầu đang chuẩn bị nói, đã thấy mập mạp biểu tình quái dị đứng ở giữaphòng khách, nhìn người này lại nhìn người kia, vài lần muốn nói đều bị các cô gái lòng đầy căm phẫn không nhìn, khuôn mặt bánh bao sầu tràn đầy nếp nhăn.

Các cô gái dần dần an tĩnh lại, theo ánh mắt của Phương Hương, đều nhìn lại hướng mập mạp.

"Anh nói," Mập mạp cẩn thận hỏi, "Chúng ta vì sao không đáp ứng hắn?"

Bầu không khí trong phòng khách thoáng cái đọng lại. Tất cả mọi người trừng mắt nhìn mập mạp, không thể tin được lỗ tai của mình. Ngay lúc Milan chuẩn bị xoay người xông lên lầu cầm súng bắn nát đầu tên này, mập mạp thản nhiên nói: "Từ logic mà nói, loại đề nghị hoang đường này, đầu tiên sẽ thành lập trên cơ sở một lý do hoang đường. Anh cho rằng chuyện tình cũng không đơn giản như vậy. Huống hồ, tên ngu xuẩn này nếu đưa ra điều kiện này ghê tởm chúng ta, chúng ta cũng không thể để bị ghê tởm vô ích một lần không phải?!"

Một câu như làm giật mình tỉnh giấc người trong mộng. ------