B
ernadotte quay sang nói với Điền Hành Kiện: "Trung úy, tướng quân Russell rất khâm phục tài năng quân sự của cậu, tổng thống cùng thượng tướng Mikhailovich cũng muốn được gặp anh hùng Liên bang của chunga ta, cho nên ta gọi cậu đến đây để cùng trò chuyện với mọi người. Mặt khác...... "
Bernadotte và Mikhailovich liếc nhìn nhau, cười nói: "Đối với những cống hiến của cậu, trước khi quyết định phong thưởng, chúng ta cũng muốn nghe một chút ý kiến của cậu, xem cậu có yêu cầu gì hay không. "
Điền Hành Kiện nhất thời có điểm hoảng hốt, những lời An Lôi nói lại hiện lên tại trong đầu.
"Nói cho ta biết, tại sao ngươi lại vào quân đội?"
Vốn tưởng rằng bản thân đã biết tại sao mình lại vào quân đội, nhưng bây giờ thì sao? Phong thưởng, thăng chức? Đây là thứ mà mình muốn sao?
Nếu như thăng quân hàm tới cấp thiếu tá trở lên, dựa theo quay định của Liên bang, nếu không có vấn đề về sức khoẻ và tuổi tác thì trong thời gian chiến tranh sẽ không được phép xuất ngũ!
Hắn lại nhớ tới những con phố náo nhiệt của Galypalan, hắn thật sự rất muốn thốt lên hai chữ xuất ngũ, nhưng không biết tại sao, lúc này hắn đột nhiên nhớ tới An ba, người cha nuôi từng phải thất vọng về hắn.
Nhìn ánh mắt dò hỏi của thượng tướng, Điền Hành Kiện lắc lắc đầu, nói: "Tôi còn có một vấn đề vẫn chưa hiểu rõ, vấn đề này đã ám ảnh tôi từ rất lâu rồi, phong tưởng hay thăng chức tôi đều không cần. Nếu nhất định phải nói, các vị cứ thưởng cho tôi một tấm huân chương bất kỳ nào cũng được, đồng thời cho tôi mấy ngày nghỉ phép, tôi muốn trở về thăm một người. "
Mọi người trong phòng đều ngẩn cả ra, mặc dù đây chẳng phải là lần đầu gã trung uý này đưa ra những yêu cầu kỳ quái, nhưng trên thế giới thực sự có người không ham quyền thế, không thích tiền tài, không màng danh vọng sao?
Nhất là một thiên tài quân sự có công lao cực lớn này!
Hắn tuyệt đối là một thiên tài quân sự, là ngôi sao tương lai của Liên bang!
Nếu nói lần đầu tiên nhìn thấu kế hoạch của Russell là trùng hợp, vậy còn lần thứ hai ?
Hoạt động vùng địch hậu, vô luận là mang theo hơn hai trăm tù binh Liên bang bạt núi xuyên rừng chạy thoát khỏi tay quân thù, lại còn cứu thoát Russell từ trong tay Thần Thoại quân đoàn, liệu có mấy binh sĩ Liên bang nào làm được điều này?
Nhưng gã thiên tài quân sự này rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì, tại sao lại có thể cảm thấy nội tâm của hắn tràn đầy mâu thuẫn. Hắn đã nhận được một tấm huân chương Tử Huy Tự Do, Liên bang còn có tấm huân chương nào vinh diệu hơn để trao đây?
Ngày nghỉ cũng có thể làm phần thưởng sao? Đừng đùa, cho dù có cho hắn nghỉ một hai năm cũng không có vấn đề!
Ba người Bernadotte, tổng thống cùng Mikhailovich liếc nhìn nhau, trong lúc nhất thời có chút chần chừ.
Liên bang thật sự quá cần anh hùng, từ khi bắt đầu khai chiến, văn phòng tổng thống cùng bộ tổng tư lệnh đã vạch ra kế hoạch xây dựng hình tượng anh hùng Liên bang, nhưng gã mập mạp trước mặt này tuyệt đối chính là lựa chọn tốt nhất!
Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại không muốn, không chịu phối hợp! Hắn dường như rất ghét trở thành anh hùng, trở thành người được tất cả chú ý, hắn không thể ở chung với chiến tranh, với vinh quang, người như vậy sao có thể đem đi tuyên truyền, nếu cứ cố chấp lôi ra thì chỉ tổ bị cười nhạo mà thôi!
Tổng thống cười khổ, người như thế này, cứ nói là thiên tài quân sự đi, cứ nói là anh hùng đi, nhưng chỉ cần được thấy bộ dạng sợ chết của hắn thì không ai có thể nhìn cười, Có điều, nếu không phải điểm này thì Bernadotte cũng sẽ không quẳng hắn ra tiền tuyến, hắn cũng sẽ không lập được nhiều chiến công như vậy.
Ban Tuyên truyền đã tốn rất nhiều công sức để tìm kiếm những quân nhân trẻ tuổi có thành tích và công lao nổi bật, nhưng những người này vẫn còn chưa thể gọi là anh hùng Liên bang, hơn còn có rất nhiều người vừa mới nổi lên, vận khí không tốt đã hy sinh trên chiến trường!
Vì thế, vô luận như thế nào cũng không thể từ bỏ, vô luận hắn có vấn đề gì cũng phải giải quyết! Một đại đội trưởng thần bí, một thiên tài quân sự thần bí đã làm cho dân chúng hứng thú không thôi, chẳng cần phải tuyên truyền, chỉ cần công bố tên của hắn ra cũng thừa đủ để gay ra một cơn chấn động rồi!
Tổng thống cùng hai vị thượng tướng đứng bên cửa sổ thấp giọng thảo luận hồi lâu, rốt cục cũng có quyết định, Điền Hành Kiện được thưởng thêm một tấm huân chương Tử Huy Tự Do, trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của quân đội! Đồng thời, họ cũng cho ngôi sao tương lai của Liên bang này một địa vị đặc thù, là người được nhận hai huân chương Tử Huy Tự Do, hắn có thể tham gia tất cả các hội nghị tác chiến, có thể xem xét tất cả các văn kiện cơ mật!
Điền Hành Kiện không biết mình đã bị đám chính khách này giở trò, hắn cứ nhận thêm một tấm huân chương Tử Huy Tự Do thôi, còn đối với việc có thể tham gia các hội nghị quân sự cao cấp và đọc các văn kiện cơ mật, mập mạp hoàn toàn không có hứng thú, ngoài ra, hắn còn được nghỉ phép một tháng.
Khi Điền Hành Kiện kính lễ chuẩn bị rời đi, Russell vốn đang trầm ngâm đột nhiên nói: "Chờ một chút!"
Russell nhìn Điền Hành Kiện nói: "Ta biết ngươi đang nghi hoặc điều gì! Ta có thể cho ngươi đáp án, nhưng, ta có một yêu cầu, ta muốn ngươi làm đệ tử của ta! Ta sẽ đem tất cả kiến thức quân sự của mình truyền thụ cho ngươi! Ngươi nhất định sẽ trở thành nhà quân sự ưu tú nhất của Leray! Thậm chí, còn vĩ đại hơn cả ta!"
Các tướng quân quả thực mừng rỡ như điên, Russell là ai chứ, là một danh tướng đấy! Đây chính là nhà quân sự có tên tuổi trên toàn thế giới mà đến bây giờ Liên bang mới có! Sở dĩ quyết định phong Russell làm giáo sư danh dự của ba học viện quân sự lớn nhất Liên bang chính là vì hy vọng ông ta có thể khai sáng đầu óc cho đám học viên.
Bây giờ, ông ta lại tự mình nói ra điều này, quả thực là làm cho người ta phải mừng rỡ.
Điền Hành Kiện nhìn Russell, càng nhìn lại càng khó chịu, cái cảm giác bằng hữu trời sinh khi lần đầu tiên nhìn thấy ông ta trong ảnh đã chẳng còn lại chút nào.
Mập mạp mỉm cười nói: "Ông rất vĩ đại đúng không? Nhưng tôi lại không có hứng thú với cái sự vĩ đại đó, thứ tôi muốn học, ông dạy không nổi đâu! Còn về vấn đề của tôi, tôi sẽ tự mình đi tìm đáp án!"
Nói xong, mập mạp xoay người, mở cửa bỏ đi, để lại sau lưng Russell đang há mồm cứng lưỡi cùng một đám tướng quân đang ảo não không thôi.
Trở lại túc xá, rửa mặt cho tỉnh táo lại, Điền Hành Kiện chán nản nhìn chính mình trong gương, nhưng hình ảnh trong gương lại tựa như một người xa lạ, mỉm cười lạmh lùng nhìn hắn.
Rời khỏi vòng vây của một đám tướng quân, hắn lại một lần nữa được nhận những thứ mà bản thân không muốn
Lúc này, Điền Hành Kiện cảm thấy rất chông chênh, làm lính, đánh trận, thậm chí còn được nhận hai tấm huân chương, liệu chừng đó đã đủ để chứng minh mình đã tìm đã có dũng khí hay chưa?
Khi An Lôi hỏi tại sao mình lại tham gia quân đội, hắn cũng mê mang như bây giờ! Tại sao? Là vì tìm kiếm thứ mà bản thân đã đánh mất ư, nhưng thứ đã mất đi là cái gì, là An Lôi, hay là dũng khí?
Nếu là dũng khí, vậy bản thân đã tìm được chưa?
Gương mặt người trong gương lạnh tanh nhìn hắn. Hai tấm huân chương, liệu đã đủ để đối diện với vong linh An ba chưa?
Cái gì mới là dũng khí đây?
Điền Hành Kiện đâu khổ dúi đầu vào chậu nước.
Hắn chuẩn bị trở lại thủ đô, đi gặp An ba, đứng trước mộ phần của ông ấy, có lẽ hắn sẽ tìm được đáp án.