Chương 82: Độc Đấu

M

ấy trăm năm qua, Thần Thoại quân đoàn đã chinh chiến không biết bao nhiêu nơi, chiến đấu kiểu gì cũng đã đánh qua, chiến sĩ dạng nào cũng từng gặp qua, nhưng chưa từng gặp qua thứ robot vừa xấp xệ, vừa hỗn đản, vừa lưu manh như thế này.

Mà điều làm cho người ta không thể tin được chính là đám robot lưu manh này không biết thế nào lại không sợ chết, rõ ràng đã bị bắn cho khói đen nghi ngút, hoa lửa văng tung toé, phải nằm lăn quay ra đất, vậy mà chỉ vài giây sau lại biểu diễn một màn dục hỏa trọng sinh, một lần nữa tham gia chiến đấu.

Nhất là trong đó có một cái tiểu đoàn, toàn bộ robot đều rất kinh khủng, cứ như thể bọn họ thi nhau xem robot của ai cũ nát xập xệ hơn vậy, mà tiểu đoàn này cũng rất biết cách đối phó với Thần Thoại quân đoàn, trình độ cận chiến tuy không cao, nhưng kỹ xảo né tránh rõ ràng là rất cao minh, thông qua việc không ngừng đâm xuyên vào đội hình địch, phối hợp với hỏa lực khống chế, phân cắt sự phối hợp của các robot Thần Thoại, rồi cứ thế lấy nhiều đánh ít, tiêu diệt từng chút một.

Thần Thoại quân đoàn dù sao cũng không phải là thiên thần, phải đối mặt với một đám đông điên cuồng xung phong, đối phương lại vừa lưu manh vừa linh hoạt, cả người còn trơn hơn lươn, thật chẳng biết phải làm thế nào nữa. Wallace biết nhiệm vụ đến đây coi như đã thất bại rồi, hắn nhanh chóng quyết định không dây dưa nữa, chỉ huy binh sĩ tập thể phá vây.

Có điều đội ngũ của hắn đã bị phân cắt thành những khối nhỏ, không thể dẽ dàng phá vây, chỉ có nhóm [ Kim Cương ] do Wallace tự mình dẫn dắt là có thể dựa vào sức mạnh vượt trội mạnh mẽ phá vây. Cuối cùng, đội ngũ Thần Thoại do hai đại đội [ Ma Hổ ] cùng một trung đội [ Kim Cương ] tổ hợp thành này đã phải hy sinh hơn một nửa để thoát thân, cố sức chạy vào trong rừng.

Đây là lần đầu tiên robot Liên bang giao phong chính diện với Thần Thoại quân đoàn mà có thể tiêu diệt một nửa binh lực đối phương, mục tiêu nhiệm vụ cũng được hoàn thành, đám robot lưu manh hò hét vang trời, hưng phấn không thôi, bây giờ đã có tiền vốn để chém gió rồi!

Mập mạp đứng trên đỉnh núi quan sát trận chiến cũng bị làm cho hồ đồ, hắn quát ầm lên trong tần số thông tin: "Cái đám ngu ngốc này, sao lại có mấy trăm chiếc robot giả chết tập thể chứ hả? Các ngươi chưa được học giáo dục công dân à? Còn nữa, đã phân cắt bao vây được đối phương mà vẫn để cho bọn họ trốn thoát được, đúng là vô dụng! Mau cầu trời cho chúng đừng có chạy tới chỗ ta đi!"

Dường như hôm nay mập mạp quên đánh răng, mồm thực sự rất thối, robot Thần Thoại quân đoàn đúng là chạy về ngọn núi mình đang đứng, mập mạp liền quên cả chửi, vội hét to: "Cứu mạng! Russell đang ở chỗ ta đây này! Các ngươi còn không mau tới cứu mạng đi!"

Đám lưu manh đang hò reo ăn mừng chiến thắng nhất thời trợn tròn cả mắt, đến khi trung đoàn trường Nadal hạ lệnh truy kích thì tất cả mới tỉnh mộng, vội vàng đuổi theo đám robot Thần Thoại.

Nhưng nước xa không cứu được lửa gần, mà tốc độ của robot Thần Thoại lại càng ăn đứt robot lớp [ Dũng Sĩ ], mập mạp quả thực chỉ còn biết khóc rống lên, cái bọn khốn nạn này, sao lại cắm đầu mà chạy tới đây chứ!

Trong lòng mập mạp đang nóng như lửa đốt, tay chân luống cuống chẳng biết nên làm thế nào. Hắn ngó quanh quẩn một hồi, bỗng chợt nhìn thấy vách núi đá nhô hửn ra ngoài thì không hịn được sự vui sướng, đây là con đường duy nhất để lên núi, nếu đám Thần Thoại quân đoàn kia ngoan ngoãn đổi hướng thì tốt, còn nếu thật sự chúng dám xông lên đây thì chỗ đất đá này hẳn thừa sức chôn sống hơn nửa!

Mập mạp nhanh chóng xác định vài vị trí đặt thuốc nổ, sau đó lấy dụng cụ công binh ra làm việc.

Lúc này, đám robot Thần Thoại quân đoàn đang rất hoảng hốt, bọn họ không hiểu tại sao đám robot lưu manh vốn đang ăn mừng thắng lợi lại điên cuồng đuổi theo mình, chẳng nhẽ chúng ăn phải thuốc tráng dương bổ thận, tinh trùng thượng não cả đám sao? Dù là thiết huyết quân nhân thì khi bại trận tâm lý cũng sẽ phát sinh biến hóa, binh lính Thần Thoại quân đoàn tuyệt đối không để bị đối phương bắt sống, mỗi lần nhìn lại đám robot ăn xin phía sau, bọn họ lại càng thêm bối rối, bị đuổi đến gà bay chó chạy.

Gần như toàn bộ robot Thần Thoại đều lao đầu vào cái bẫy của mập mạp. Mấy tiếng nổ lớn vang lên, cả vách núi nhô ra bị đánh sập, biến thành hàng ngàn hàng vạn khối đất đá trút thẳng xuống dưới. Trong đám robot đầu tiên, ngoại trừ chiếc [ Kim Cương ] chạy đầu ra, số robot còn lại đều bị số đất đá khổng lồ kia chôn vùi, đám [ Ma Hổ] thì bị chặn đường, không thể tiến lên, ngay lập tức bị robot Liên bang đuổi kịp và bao vây.

Steward há hóc mồm ra nhìn chiếc [ Ma Thú III ] đang hưng phấn lắc mông trên đỉnh núi, hắn sửng sốt một hồi lâu, nghiến răng nghiến lợi gào lên: "Chính là ngươi! Chính là ngươi! Lão tử rốt cuộc cũng tìm được thằng khốn nhà ngươi rồi! SM-01314, ngươi chuẩn bị tiếp nhận trừng phạt đi!"

Toàn bộ trung đội [ Kim Cương] cùng hơn một nửa đại đội [ Ma Hổ] bị chôn sống, chỉ có duy nhất Wallace là thoát được một kiếp, nhưng hắn cũng đã phát điên lên rồi, [ Kim Cương] lao hết tốc lực về phía chiếc [ Ma Thú], có chết cũng phải đập nát cái kẻ hèn hạ vô sỉ này!

Mập mạp đang từ vui lại chuyển sang khổ, vô số đất đá do hắn đổ xuống đã cắt đứt đường lên núi thành hai đoạn, khiến cho không một ai có thể tới trợ giúp, bây giờ hắn chỉ có thể tự mình đối mặt với chiếc [ Kim Cương ] báo thù kia thôi!

Tốc độ của [ Kim Cương] quá nhanh, [ Logic ] chỉ bắn được hai pháo đã bị đối phương nhào tới trước mặt, đao laze chém thẳng vào chỗ yếu hại!

Mập mạp hoảng hốt, gần như là từ trong vô thức phát ra một tổ hợp lệnh điều khiển [ Logic ] lách người thoát khỏi một đao, tiếp đó hất chân đá ngược vào cổ tay [ Kim Cương ], thanh đao laze kia tạo nên sự uy hiếp rất lớn, cần phải giải quyết trước tiên.

Nhưng kẻ thân kinh bách chiến như Wallace sao có thể để cho chiếc robot xập xệ trước mặt thành công, hắn nhanh chóng thu lại đao, đồng thời nhảy lên xuất ra một cước, cái chân ngắn của [ Kim Cương ] hướng ngay vào khoang lái [ Logic ]!

"Trời ạ! Tên này còn trâu bò hơn cả gã [ Kim Cương ] lần trước, sao mấy thằng điên này lại cứ phải chú ý đến ông chứ? "

Mập mạp dốc hết sức lực ra mà chạy, tốc độ tay đã được hắn phát huy tới mức cao nhất, tốc độ của [ Logic ] cũng đang không ngừng tăng lên. Trên đỉnh núi, hai chiếc robot vừa truy đuổi vừa giao đấu với tốc độ cực cao, đám lính đặc củng dưới chân núi vừa nã pháo vào đám [ Ma Hổ ] còn sót lại vừa hò hét cổ vũ.

Tốc độ của [ Kim Cương] cũng không quá nhanh, nhưng thanh đao laze trên tay nó thì lại quá kinh khủng, đao nào cũng nhằm thẳng vào chỗ yếu hại, hai tay mập mạp như sắp chuột rút đến nơi nhưng vẫn không thể đạt tới 40 nhịp/giây, mà như thế cũng có nghĩa là không thể vận dụng được khả năng biến hình khẩn cấp của sinh vật kim loại hai trạng thái.

Cả hai càng đánh càng nhanh, trên đỉnh núi chỉ còn nhìn thấy hai cái bóng đảo qua đảo lại, tiếng sắt thép va chạm chát chúa không ngừng vang lên.

[ Kim Cương] lại một lần nữa nâng cao tốc độ, lật tay chém một đao vào chân [ Logic ], tay trái đấm thẳng vào khoang lái đối phương. đứng trước lằn ranh sinh tử, chỉ trong nháy mắt, tốc độ tay của mâp mạp tuyệt đối đột phá 40 nhịp/giây, hai tay cơ giới vung lên bảo vệ khoang lái, hai chân phóng ra, vừa tránh thoát một đao chí mạng vừa đá thẳng vào [ Kim Cương ].

Qua vài lần như vậy, mập mạp chợt nhớ tới một người tên là Trương Thanh từng sử dụng [ Hawke ] đánh ngang tay với [ Thần Giáp ] trong “Chiến Tranh Vũ Trụ”.

Trương Thanh! Thứ mà hắn ta sử dụng không phải là thuật cận chiến dơn thuần của robot, mà là thuật cận chiến robot có ảnh hưởng của võ thuật Trung Quốc cổ đại!

Khi còn bé mập mạp cũng từng tập qua mấy chiêu võ thuật, bất quá đó cũng chỉ là mấy chiêu võ mèo cào, tập cho khoẻ người mà thôi! Ngay lúc này, nội dung giới thiệu về một lưu phái võ thuật Trung Quốc cổ hiện lên trong đầu mập mạp.

"Hai tay là cửa che, đánh người đều dùng chân!"

Trạc Thối! Là bắc thối trong nam quyền bắc thối!