S
teward dường như là một người không chịu được sự nhàm chán, thấy mập mạp không nói gì liền quay đi nói chuyện phiếm cùng với một binh lính đặc chủng khác, thanh âm lớn đến nỗi cả khoang thuyền đều có thể nghe thấy.
“Này, O’Neill, chú mày bây giờ xếp hạng mấy trong Chiến Tranh Vũ Trụ rồi ?”
Mập mạp vừa nghe đến mấy chữ Chiến tranh Vũ Trụ liền lập tức khẳng định đám này mỗi ngày đều tham gia vào mạng mô phỏng chiến tranh rồi, lập tức vểnh tai nghe tay O’Neill kia trả lời.
O’Neill nói: “Đừng nói nữa, cũng lòng vòng trong khoảng xếp hạng 100 vạn thôi, trong doanh của chúng ta đại đa số đều ở hạng 8 vạn, ta bây giờ là cao nhất, khoảng hơn 1 vạn 5 ngàn.
Steward cười ha ha nói: “Vậy là ta mạnh hơn ngươi rồi , bây giờ ta đã sắp vào Top 1 vạn 2 ngàn rồi !” Thấy sắc mặt của O’Neill có chút khó chịu, Steward giả vờ an ủi, nói: “Thôi nào, thành tích như vậy là không tệ rồi, dù sao là trên mạng quốc tế cũng có hơn trăm triệu người tầm gia cơ mà , có thể xếp vào hàng Top 1 vạn đã chứng tỏ kỹ thuật của Mãnh Hổ chúng ta không tồi rồi.”
Trung úy O’Neill xem ra cũng không tôn kính gã tiểu đoàn trưởng to lớn như quái vật này, xì một hơi nói: “Không tồi cái rắm, không biết còn có bao nhiêu cao thủ chưa ra mặt chứ? Cho dù là thế trong số 1000 người dẫn đầu không có một người là dân Lerray! Tiếc là SM-01314 biến mất không thấy tăm hơi một thời gian, chứ không ta đoán chừng tay nay có thể đi vào nhóm 1000 đó.”
Mập mạp ngẩn ngơ, thầm nghĩ: "Như thế nào mà lại nhắc tới mình rồi, bộ mình từng giao thủ với đám này sao ta?"
Vừa nhắc tới SM-01314 là khoang thuyền liền giống như họp chợ, cả đám lính đặc chủng đều nghị luận sôi nổi, vừa có mắng cũng vừa có khen. Mắng thì cay nghiệt, chua ngoa làm mập mạp nghe đến khắp cả người rét run lên, lúc xanh lúc tím, khen thì khẳng khái, nhiệt tình làm cho mập mạp nghe được mặt cười hàm xuân, hai mắt đong đưa vô cùng cao hứng.
Steward có lẽ từng bị SM-01314 xỏ mũi, nói một cách bực bội: “ Cái thằng khốn nạn đó quả thực không phải là người. Mẹ kiếp! Có lần tao từng đánh với hắn một trận, kết quả là bị hắnddung thuốc nổ của công binh đánh sập nguyên một đoạn chân núi, đem ta chôn sống! Nếu chỉ có thế thì cũng đành chịu, nhưng hắn còn cướp của ta ít nhất hai mươi món linh kiện nữa chứ …tiên sư nó, điều tra mãi mà vẫn không biết tên này là ai, nếu để ta bắt được thì …. Hắc hắc.”
Điền Hành Kiện giật mình run sợ nhìn hình thể quái vật của tay tiểu đoàn trưởng nàôằnc thịt trên mặt khẽ giật giật, vội vàng quay mặt đi, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Tàu vận tải dưới sự bảo vệ của máy bay chiến đấu bắt đầu bay về hướng mục tiêu, trong khoang thuyền lại ồn ào như cái chợ. Điền Hành Kiện nhìn đám lính đặc chủng Mãnh hổ đang thi nhau bốc phét, nhất thời cũng không hiểu mấy tên này tìm đâu ra tinh thần hăng hái như vậy, không hề thấy bộ dáng khẩn trương mà cứ giống như là đang đi du lịch vậy. Lần đầu tiên ra chiến trường mà đã ngầu như thế, đặc chủng Mãnh hổ quả thật cũng có chút ngón nghề.
Một giờ sau, hệ thống truyền thanh của tàu vận tải phát thông báo: Hai mươi phút nữa bắt đầu tiếp cận khu vực chỉ định, ba mươi phút sau bắt đầu tới điểm nhảy dù, yêu cầu tất cả chuẩn bị sẳn sàng.
Trong khoang thuyền liền trở nên yên tĩnh, nhìn mấy tên ra vẻ không có việc gì chạy vào toalet hoặc là cổ làm ra vẻ bình tĩnh, mập mạp cười thầm: “Ta còn tưởng thần kinh các ngươi đều là thép, phía dưới làm bằng hợp kim chứ, bây giờ thì mới lộ ra.”
Mười phút sau, mọi người bắt đầu lục tục tiến vào robot của mình chờ đợi nhảy dù, mấy phút chờ đợi này cũng là thời gian khó chịu nhất. Trong khoang thuyền bắt đầu nghe thấy tiếng đạn pháo giao tranh của Liên bang quân và đế quốc quân, tiếng nổ đùng đoàng thay nhau vang lên cùng ánh lửa đỏ thông qua cửa sổ chiếu sáng khắp khoang thuyền.
Điền Hành Kiện là người cuối cùng leo vào robot, ngay khi đèn tín hiệu màu xanh sáng lên, cả tiểu đoàn đặc chủng Mãnh Hổ giống như những viên đạn được phóng ra từ các đường ống. Trên bầu trời hoàng hôn bỗng chốc như được gắn lên đó cả một rổ đậu, mấy trăm chiếc robot cao mấy mét lục tục đáp xuống mặt đất, dưới tiếng ầm ầm của động cơ phản lực khi gia tăng công suất, robot Liên bang giống như những thiên thần chạy theo ngọn đèn phía trước nhanh chóng tập trung về điểm đứng của chiếc robot tiếp đất đầu tiên, sau đó liền tản ra lập thành trận hình cảnh giới.
“Động tác nhanh nhẹn, phối hợp nhuần nhuyễn, việc huấn luyện của đám Mãnh Hổ này xem ra cũng rất nghiêm khắc đây.“ Điền Hành Kiện ở trên không trung nhìn nhóm đặc chủng được phái tới giúp mình trong lúc khó khăn về binh lực này, trong lòng cuối cùng cũng có chút hy vọng thành công.
Sau khi Điền Hành Kiện tiếp đất xong, tiểu đoàn trưởng Steward liền phát lệnh, gần bốn trăm chiếc [ Dũng Sĩ ] khởi dộng hệ thống tiềm hành, hai tiểu đội robot đi phía trước đội ngũ tỏa dần tản ra hai cánh cùng với một tiểu đội đi phía sau dần cách đội ngũ chủ lực 1 km tiến hành trinh sát và cảnh giới, cả tiểu đoàn bắt đầu nhanh chóng di chuyển về phía mục tiêu một cách lặng lẽ.
Điền Hành Kiện chăm chú nhìn vào bản đồ trên máy vi tính của robot, tuyến hành quân này xuyên qua phía bên trái của cảnh rừng Đê Lĩnh, sau đó dọc theo vách núi đến một hồ nước ở sâu bên trong. Căn cứ theo tin tình báo, trung tá John xác định chắc chắn bộ chỉ huy tiền phương của địch đang được giấu ở chỗ nào đó trong khu vực này, có điều hồ nước trên núi này rất lớn, địa điểm cụ thể khó xác định nên chỉ có thể thông qua việc tiến hành trinh sát để tìm mục tiêu.
Mập mạp cắn môi, nói thì có vẻ dễ dàng, nếu không phải tình hình ở tiền tuyến khiến cho đế quốc quân không có thời gian chú ý đến thứ khác, nếu không phải trước mắt Liên bang nắm được quyền khống chế không trung trong tay, nếu không phải vận dụng nhân viên tình báo bí mật thì việc biết vị trí của bộ chỉ huy địch thật sự là chuyện lên khó như lên trời, chứ đừng nói tới là bộ chỉ huy của một thượng tướng đế quốc .
Cho dù là biết, nhưng bộ chỉ huy tạm thời này bình thường cũng được giấu dưới lòng đất. Sẽ có rất nhiều bộ chỉ huy giả được phân bố rải rác nhằm đánh lạc hướng, khó khăn trong việc tìm kiếm cũng sẽ rất lớn. Nếu gặp phải Thần Thoại quân đoàn trở về từ núi Gallo để thực hiện mệnh lệnh giam lỏng của hoàng thất đế quốc…lúc đó có thể náo nhiệt rồi.
Đội ngũ nhanh chóng xuyên qua trung tâm rừng rậm, đi dọc theo ngọn đèo thấp hướng về phía dãy đất nổi trong rừng Đê Lĩnh. Không giống với những ngọn núi cao lớn ở vùng rừng Cao Lĩnh, những dãy đất nổi ở đây lại giống như đám bánh bao thật lớn, chỉ có ở vị trí trung tâm mới có vài ngọn núi cao cao mọc lên.
Đi giữa các quả núi nhỏ, được cây cối rậm rạp che giấu hành tung, từng chiếc robot mở hệ thống tiềm hành lẳng lặng đi tới. Ở xa xa thỉnh thoảng truyền đến những tiếng nổ lớn cùng tiếng súng, mập mạp nhìn lại về phía bên trái cũng thấy được ánh lửa tận trời truyền đến từ chiến trường ngoài bìa rừng, bóng đêm dần phủ xuống , phía trên là từng cụm mây đen chợt ẩn chợt hiện theo ánh lửa.
Quân đội liên bang từ bốn phương tám hướng được chỉ huy theo kế hoạch bắt đầu xâm nhập vào chiến khu trải rộng hơn mười vạn km vuông của đế quốc quân, bao vây và chia cắt chủ lực địch. Hiệu kèn phản công của quân đội Liên bang như được thổi lên trên toàn bộ tinh cầu Millok, tất cả những thành phố bị bao vây đồng thời phát động tấn công phá vây. Đế quốc quân sớm đã bị rút bớt hiện không còn cách nào để che sự giấu thiếu thốn binh lực của mình, bí mật của nhà ảo thuật một khi bị bại lộ liền không còn khiến người khác phải kinh hãi nữa. Hiện giờ không có sự chỉ huy thống nhất, cũng không có tiếp viện hậu cần, đế quốc quân cũng chỉ còn là những con thú đang dãy chết trong vòng vây.
Trong đêm đen, bỗng một hạt mưa rơi xuống người robot phát ra một tiếng vang thanh thúy, sau đó là một cơn mưa như trút nước, chỉ trong vài giây, trước mắt Điền Hành Kiện đã trở thành một thế giới nước, mặt đất cũng dần trở nên lầy lội.