Chương 690: Tham Gia Chiến Trường

"Các ngươi nói xem, bọn họ sẽ đánh như thế nào?" Vì ngượng ngùng đi qua, nên Leo Burnett để cho tham mưu dùng dụng cụ ghi chép chiến đấu đem bản đồ tác chiến đặt lên trên mặt đất, ngồi xổm xuống cùng mấy người dưới tay thảo luận.

"Nếu như cường công, có lẽ sẽ không có cơ hội." Đoàn trưởng sư 1 bẻ gãy nhánh cây, kéo một đường trên mặt đất, từ cao điểm 323 cách trận địa chính mấy cây số kéo dài tới hướng tây: "Sư đoàn 1912, sắp đặt trận địa phóng ra ở phía tây cách vị trí của chúng ta 60 km. Chỗ này được xây dựng vô cùng rắn chắc. Chúng ta tấn công hỏa lực vài lần vào chỗ này, thì thấy lực phá hoại đều không cao hơn hai mươi phần trăm. Chỉ là đánh cái xác rùa đen này cũng đã đuối!".

Nói xong, đoàn trưởng sư 1 đem nhánh cây chỉ hướng phía bắc. Nói tiếp: "Phía tây bắc là cao điểm 244, có một doanh bọc thép đóng quân, dễ thủ khó công. Nếu muốn dọc theo quốc lộ của khu nông nghiệp Quero hướng phía tây tấn công khu vực phòng thủ của sư đoàn 1912, thì nhất định phải xoá sạch cao điểm 244, mà trước khi xoá sạch cao điểm 244, lại phải xoá sạch kẻ trận địa phóng ra của địch.".

Đoàn trưởng sư 1 lắc đầu, vứt bỏ nhánh cây: "Khu vực này quá dày đặc rồi, căn bản không có không gian di chuyển chiến thuật. Một khi trận địa phóng ra của sư đoàn 1912 đã bị tấn công, thì chủ lực của bọn họ sẽ lập tức từ cao điểm 244 xông ra đến, tạo thành hai đường giáp công, như vậy, mạn sườn của Phỉ Quân, liền bại lộ ở trước mặt kẻ địch. Cho dù bọn họ có thể đánh hạ trận địa phóng ra, cũng sẽ tổn thất nặng nề. Trong hai đến ba giờ quyết kẻ địch, thì vốn là nằm mơ.".

Đoàn trưởng sư 1 phân tích, làm cho các sĩ quan chung quanh đều đồng ý, mọi người đang cúi đầu trầm ngâm, bỗng nhiên nghe một gã sĩ quan ở bên cạnh hô lên: "Bọn họ chuẩn bị di chuyển.".

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy đám sĩ quan Phỉ Quân vây quanh ở bên cạnh Robert, đều đã lái cơ giáp rời đi, đội ngũ phân bố ờ trong rừng, cũng bắt đầu tập hợp. Trong lúc nhất thời, các sĩ quan rống lên một tiếng, thanh âm xì xì khi cơ giáp chiến đấu khởi động, tiếng động cơ gầm rú cùng tiếng bước chân khi bộ đội xuất phát, liên vang lên dồn dập.

Sau một lát, từng nhánh bộ đội bọc thép màu xanh cả người lầy lội, ở trong ánh mắt đám chiến sĩ Trenock nhìn theo, xuyên qua nơi dùng chân của sư đoàn 202, chui ra khỏi cây cối chạy xuống triền núi, ở bên trong ánh mặt trời, gào thét chạy hướng về phía tiền tuyến phía tây. Chỉ mấy phút ngắn ngủn, Phỉ Quân đầy khắp núi đồi, tựu như dòng nước xông lên đỉnh núi phía trước, chợt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Chỉ có cơ giáp hậu cần cùng một cảnh vệ doanh của bọn họ, đang hộ tống cơ giáp chỉ huy, ngừng lại ở bên trên một điểm cao trên đỉnh núi.

"Mặc kệ mọi chuyện như thế nào," Leo Burnett nhìn Robert đang cầm dụng cụ viễn thị quan sát ở trên cơ giáp chỉ huy trên đỉnh núi, thở dài: "Ít nhất dũng khí của bọn họ cũng đã đáng cho chúng ta khâm phục. Müller, tập hợp một đoàn của ngươi, di chuyển đến cánh trái cao điểm 323. Nếu Phỉ Quân bại lui xuống, thì nhất định phải tránh cho trận địa bị địch nhân thừa cơ công phá.".

"Vâng!" Đoàn trưởng đoàn 1 Müller cúi chào, cực kỳ nhanh chóng nhảy xuống chiến hào, chạy về phía sở chỉ huy bí mật.

Lại qua thêm vài phút đồng hồ, phương xa mơ hồ truyền đến tiếng pháo cùng tiếng nổ mạnh kịch liệt. Âm thanh liên tục vang lên, ở trên đường đường chân trời phía xa, rất không rõ ràng. Leo Burnett nhìn đỉnh núi nhỏ mà Robert đứng, thật lâu sau, xoay người khoát tay chặn lại các sĩ quan ở bên cạnh: "Đi thôi. Hi vọng bọn họ có thể làm cho người Jaban gặp chút phiền toái.".

Các sĩ quan lục tục đi xuống chiến hào, theo đáy hố lầy lội một bước sâu một bước nông đi về phía bộ chỉ huy. Ở trong và ngoài chiến hào, bọn lính tụ tập cùng một chỗ, một bên vươn đầu nhìn phương xa, một bên bàn tán.

Theo đường hầm rẽ vào mấy vòng, các sĩ quan vừa mới đáp lễ bộ phận lính gác phụ trách cảnh giới chỉ huy, chuẩn bị đi vào bộ chỉ huy ngầm do tường bằng kim loại chống đạn cùng xi măng ngừa bạo lực xây thành, nhưng không ngờ khi cửa tự động vừa mới mở ra, Leo Burnett đi tuốt ở đàng trước đã bị một bóng người chạy ra khỏi phòng đụng cho choáng váng.

"Müller, xảy ra chuyện gì?" Leo Burnett được người khác đỡ thấy rõ người một nhà vừa bị đụng phải, đang khẽ chống vách tường, đứng vững thân hình, dồn dập hỏi han.

"Tướng quân, Phỉ Quân..." Khuôn mặt chữ điền của Müller trở nên đỏ bừng.

"Phỉ Quân làm sao?" Leo Burnett cảm thấy trầm xuống, nhanh chóng nhìn thoáng qua đồng hồ, bây giờ cách thời gian Phỉ Quân phát động công kích, vẫn chưa tới 30 phút.

"Phỉ Quân công chiếm trận địa phóng ra của người Jaban, đoàn bọc thép thứ hai sư đoàn Jaban 1912 bị tiêu diệt hoàn toàn!" Müller kích động đến mức âm thanh có chút phát run: "Cao điểm 244, cũng bị một liên bọc thép của bọn họ từ bên cánh đánh lén thành công, hiện tại, Phỉ Quân đã đi dọc theo quốc lộ khu nông nghiệp Quero, công kích về phía tây!".

"Cái gì?" Ánh mắt Leo Burnett trừng to như hai cái bóng đèn. Sau khi phục hồi tinh thần lại, hắn nhanh chóng gạt Müller sang một bên, vọt vào phòng chỉ huy.

Trên màn ảnh Thiên Võng của phòng chỉ huy, từ một hình ảnh do Lính Trinh Sát của sư đoàn 1861 cùng với quan sát viên trận địa đồng thời truyền về, xác nhận những gì Müller nói.

Giờ phút này, trận địa phóng ra của sư đoàn Jaban 1912, đã là một mảnh hỗn độn. Không đếm được hài cốt cơ giáp cùng thi thể binh lính, nằm ngang dọc ở trên mặt đất cháy đen. Lửa đạn, đang kéo dài về phía xa xa, bộ đội bọc thép rậm rạp của Phỉ Quân, đang dọc theo quốc lộ bên cạnh cao điểm 244, giống như dòng nước bắt đầu tràn về phía trước.

Chiến báo từ chiến trường truyền về cho thấy, bộ đội bọc thép Jaban dàn trải trong khu vực rộng 10km, đang tháo chạy khi bị bốn doanh bọc thép của bộ đội tiên phong Phỉ Quân tạo thành mũi tên công kích xen kẽ. Thậm chí có không ít bộ đội Jaban còn không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào! Trên màn hình Thiên Võng, quang điểm màu xanh đại biểu cho bộ đội Jaban đã biến thành một mảnh hỗn loạn, không thể không tháo chạy.

"Bọn họ làm như thế nào nhỉ?" Một vị tham mưu cứng họng, nói ra điều tất cả các sĩ quan đều thắc mắc.

"Mạnh mẽ tấn công," Müller theo bản năng trả lời vấn đề, tròng mắt nhìn về phía màn hình lại hoàn toàn không có tiêu điểm, hình như đến bây giờ trước mắt còn đang hiện lên hình ảnh rung động khi Phỉ Quân công kích: ".... Bọn họ giống như là máy ủi đất, trực tiếp ủi tới. Người Jaban chỉ có thể duy trì việc chống cự 20 phút, liền hoàn toàn hỏng mất.".

Hắn xoay đầu lại, nhìn một đám các sĩ quan trừng mắt, thật lâu sau, mới khó khăn nuốt xuống một bãi nước bọt: "..... Đó đơn giản là một lần giết chóc.".


[Logic] rách nát cực kỳ nhanh chóng di chuyển ở giữa mấy tảng đá trên vách núi, sau đó nhảy lên một ngọn núi nhỏ.

Phía sau nó, năm trăm chiếc cơ giáp giống như như ma quỷ, theo sườn dốc tràn đầy ánh nắng, nhanh như sao băng, gào thét xông lên, trận hình chỉnh tề, mặc dù là tại vùng núi gập ghềnh, lại di chuyển với tốc độ cao, thì cũng không hề hỗ loạn.

"Thối Thối," trong lớp kín bảo hộ khoang lái trong suốt, tầm nhìn rộng mở, mập mạp cắt tần số truyền tin: "Thiên Võng làm xong chưa?".

"Còn chưa xong," tiếng của tiểu thí hài từ trong tai nghe truyền đến: "Hệ thống Thiên Võng này bị phá hư rất triệt để rồi, máy tính trung ương lại là một tên cấp thấp ngu xuẩn, ta phải dùng chút thời giờ giúp nó một lần nữa xây dựng hệ thống xúc giác.".

Mập mạp tưởng tượng sắc mặt của tiểu thí hài đang đắc ý trước máy tính, không khỏi đau đầu một trận. Hắn nhìn nhìn màn hình rồi nói: "Thu phục Thiên Võng xong, thông tri Marganet, nàng có thể sắp xếp mọi chuyện.".

"Biết!" Tiểu thí hài trả lời.

Chấm dứt thông tin, mập mạp mở ra hệ thống suy diễn của cơ giáp, cẩn thận tra xét trạng thái đồ chiến đấu.

Trên trấn Lorenzo, sư đoàn thứ nhất đã ở dưới sự hướng dẫn của Rashid, đem người Jaban đuổi chạy tới bên ngoài trấn Lorenzo, mà bốn bọc thép đoàn cùng hai cơ giới đoàn Trenock vẫn chống cự kẻ địch ở xung quanh, cũng đã từ chiến tuyến dời về phía sau sư đoàn thứ nhất. Đã khống chế quốc lộ bên ngoài trấn Lorenzo.

Phòng tuyến khu vực 130, Robert cùng Stewart dẫn theo sư đoàn bọc thép thứ hai. Dùng phương pháp tấn công đẩy mạnh, trực tiếp kéo ngã sư đoàn bọc thép Jaban 1912.

Một trận này không có gì đáng nhắc tới, sư đoàn bọc thép Jaban 1912 vốn là bên tiến công, thế nên cũng không quá chú ý đến phương diện phòng ngự, dưới tình huống không biết Phỉ Quân tới thì chịu thiệt cũng việc trong dự đoán. Huống chi, còn có tự bản thân Robert chỉ huy. Phải biết rằng, trong phương diện bố trí trước khi chiến đấu cùng khống chế tiết tấu công kích, thì Robert tuyệt đối là nhân vật cấp đại sư.

Chỉ huy sư đoàn thứ hai tấn công chính diện một sư đoàn bọc thép Jaban bình thường, thì điều hắn phải lo lắng, chỉ là làm như thế nào dùng tốc độ nhanh nhất cùng một cái giá thấp nhất để thu hoạch chiến quả lớn nhất mà thôi.

Đến bây giờ, Phỉ Quân đã hoàn thành việc tạp dựng danh tiếng ở trước mắt cánh quân Lôi Phong tinh. Tin tưởng chiến tích như vậy, cũng đã đủ để cho cánh quân Lôi Phong tinh thành lập sự tín nhiệm cơ bản nhất đối với Phỉ Quân.

Kế tiếp... Ánh mắt mập mạp, tuần tra qua lại trên thành vệ tinh Tịch Dương Sơn cách trấn Lorenzo hai trăm hai mươi km về phía bắc.

Bối Lợi Phu đã tính toán rất kĩ. Nếu Phỉ Minh không điều binh đến trấn Lorenzo, thì hắn sẽ cường công mở ra đường đi, tập trung thọc sâu đột phá sau đó vòng quanh bọc đánh, đem phòng tuyến biến thành từng đoạn đê vỡ. Nếu Phỉ Minh điều binh lại đây, thì hắn liền đưa một bộ phận binh lực đến trợ giúp, ở trấn Lorenzo hình thành thế đánh giằng co, mặt khác lại tập trung lực lượng hùng hậu phát động công kích địa phương khác.

Mà nếu muốn hoàn thành chiến lược như vậy, thì chủ lực của hắn, sẽ ở vị trí cách trấn Lorenzo không vượt qua ba trăm km! Hình như Tịch Dương Sơn khó bị công phá, chính là một lựa chọn rất tốt.

Là thời điểm cho Bối Lợi Phu đang ỷ thế hiếp người một đòn thật đau rồi! Tiếng pháo cùng tiếng nổ mạnh kịch liệt, từ bên ngoài trấn Lorenzo cách đó không xa truyền đến.

Mập mạp đứng ở đỉnh núi, tay cơ giới của [Logic] giơ lên cao, đột nhiên vung lên về phía trước.

Ba trăm chiếc [Hoành Hành], từ bên cạnh Logic xẹt qua, giống như dòng nước nhảy xuống đỉnh núi. Đám màu đen ma quỷ này, gào thét lên, nhanh như điện chớp ở trong rừng rậm. Sau đó, đội ngũ chỉnh tề tách ra thành mười tiểu đội, khuếch tán ra bốn phương tám hướng, biến mất trong dãy núi phập phồng mờ mịt.

Mập mạp yên lặng nhìn theo. Một trận gió, từ trên đỉnh núi thổi qua, bụi bậm đầy trời, dường như bao phủ cả chiến khu thật lớn có phạm vi mấy ngàn ki-lô-mét vuông kia.

Tây Ước có Tài Quyết Giả, Phỉ Quân có Chiến thần Hoành Hành! Lúc này đây, chính mình phải dùng năm trăm chiếc Hoành Hành, thay đổi toàn bộ chiến cuộc! Làm cho Bối Lợi Phu, hoàn toàn biến thành kẻ điếc người mù. Làm cho chủ lực của Tây Ước, ở bên trong khả năng đánh bất ngờ của Hoành Hành, hoàn toàn hỏng mất!

"Tướng quân, chúng ta làm gì?" Ở bên trong tần số truyền tin, truyền đến âm thanh của Hargrove. Được đến Hoành Hành mười hai đại lâu như vậy, còn không có cơ hội tàn sát bừa bãi trên chiến trường, vị chiến thần này đã ngứa ngáy khó chịu lắm rồi.

"Đuổi kịp ta," khóe miệng mập mạp kéo ra một nụ cười đáng khinh: "Nghe nói Stewart cùng Rashid đánh cuộc với nhau, chẳng qua, hiện tại tiền đặt cược lại thuộc về chúng ta. Để cho bọn họ khóc đi thôi.".

Logic nhảy xuống đỉnh núi. Phía sau, vang lên một mảnh tiếng kêu hưng phấn kì quái.