Chương 652: Logic (Thượng)

"Rất khó tin tưởng, một trung tướng Leray. Sẽ có năng lượng lớn như vậy." Lý Phật khép lại tài liệu điện tử trong tay, tiện tay ném lên bàn làm việc rồi đứng dậy.

Mặt sàn bằng phẳng bằng đá cẩm thạch xinh đẹp, vang lên tiếng bước chân kiên định mà cô quạnh của hắn. Gambhir ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng theo mặt tường bằng gỗ cùng phù điêu cổ điển của văn phòng hình trứng, nhìn về phía phía trước.

Ở trước cửa sổ thủy tinh trong vắt hình vòm kéo dài xuống đất, ánh sáng hơi tối lại. Tiến vào bên trong ánh mắt trời, thân hình thon dài mà cao ngất của Lý Phật, tạo thành một cái bóng dài trên mặt đất. Ngoài cửa sổ, mặt biển rộng mênh mông bát ngát màu lam, bầu trời cùng mặt nước cùng một màu, vô số hải âu màu trắng đang bay lượn tự do. Sóng biển, đánh vào vách núi đá ngầm ở phía dược, tạo ra bọt nước cuồn cuộn, phát ra tiếng vang ầm ầm.

"Rõ ràng đây là lực lượng trong tay quân thần của chúng ta." Gambhir hơi hơi ngẩng đầu lên, trên cằm xuất hiện râu ria màu xanh nhạt, làm cho khí chất anh tuấn nho nhã của hắn tăng thêm một tia mạnh mẽ cùng phóng khoáng.

"Quân thần đại nhân....." Lý Phật nhìn ngoài cửa sổ, lắc lắc đầu, "Ngươi sai rồi."

"Sao?" Gambhir từ trên ghế salon đứng lên, quầng sáng giả thuyết trên máy vi tính ở trong văn phòng, ở trên mặt của hắn chiếu ra một lớp ánh sáng xanh mờ mờ.

"Ý của ngài là. Đây không phải là lợi thế trong tay Hastings?"

"Nếu đơn giản như vậy mà có thể bức ra lợi thế của Nguyên soái đại nhân, thì ta cần gì phải lo sợ cẩn thận như thế?" Lý Phật quay đầu, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt không hề có biểu hiện gì, làm cho khi hắn mỉm cười, thoạt nhìn tràn đầy vẻ quỷ dị.

"Từ khi chiến tranh bắt đầu tới nay, ngoài việc ngẫu nhiên gật gật đầu ở hội nghị quân sự, hoặc là phê chuẩn chiến lược của các bước đi ra, ngươi thực sự thấy hắn ra tay sao?" Ánh mắt Lý Phật di động đến trên vách tường văn phòng. Nơi đó, bức tranh lớn của Hastings, nằm lẳng lặng trên tường. Thân hình khô gầy, ngồi trên xe lăn, ánh mắt bình tĩnh mà sâu đậm giống như biển rộng.

"Toàn bộ thế giới, trong mắt hắn bất quá cũng chỉ là một bàn cờ. Soberl hung hăng như vậy, còn không thể buộc hắn ra chiêu, thì một nhân vật nhỏ luôn ở dưới sự khống chế của hắn như ta, thì làm sao có thể bức ra lá bài tẩy của hắn?"

Gambhir đưa ánh mắt nhìn về phía bức ảnh của Hastings. Hắn vẫn không rõ, vì cái gì Lý Phật luôn treo bức họa của Hastings ở trong phòng làm việc của bản thân,.

"Quân thần đại nhân của chúng ta, có thói quen, cũng như am hiểu nhất chính là dựa thế. Giống như là một quả cầu tuyết, ngay từ đầu chỉ là một viên nho nhỏ, nhưng càng lăn xuống phía dưới thì trở nên càng lớn hơn, thẳng đến khi mạnh mẽ rít gào không thể ngăn cản. Nhưng mà, người ta lăn đi chính là quả cầu tuyết, còn hắn lăn đi, là vận mệnh. Chiến cuộc Đông Nam, chiến cuộc Ryan, chiến cuộc Tinh Hà Carleston.... Hắn ở bên cạnh nhìn xem, xem ai chạy trật, hoặc là xoay chuyển chậm, hắn sẽ dùng tay gẩy một chút." Tiếng của Lý Phật, ở trong phòng làm việc trống trải vang vọng. Mái vòm hình tròn cao lớn, làm cho thanh âm của hắn rõ ràng mà lạnh lẽo.

Gambhir im lặng.

Thân là phụ tá đắc lực của Lý Phật, hắn tự nhiên biết rõ Lý Phật kiêng kị Hastings ra sao.

Hastings hùng bá quân giới Payon suốt ba mươi năm, cấp dưới thân tín do tự tay hắn cất nhắc đề bạt, đệ tử do tự hắn dạy dỗ, đã trải rộng toàn bộ quân đội Payon. Lực lượng của hắn trong quân đội chỉ có thể dùng từ rắc rối khó gỡ, sâu không lường được để hình dung.

Thế nhưng, từ khi chiến tranh bùng nổ tới nay, bất kể là đối mặt với Soberl, hay là quân đoàn Lý Phật đã thể hiện sự mâu thuẫn công khai, thì Hastings vẫn bình tĩnh giống như chưa từng phát sinh điều gì. Muốn đánh như thế nào thì đánh thế đó, tất cả đều là do quân bộ Payon quyết định, lập ra kế hoạch, phái bộ đội, bảo đảm hậu cần, thậm chí ở chiến lược lớn, thì hắn cũng nghe nhiều nói ít.

Thay vì nói hắn là quân thần Payon, chẳng bằng nói hắn là một lão nhân đã muốn về hưu, sống cuộc sống bình thường. Đừng nói hắn nắm giữ lực lượng bí ẩn trong tay, ngay cả trong liên minh, hắn cũng không quá quan tâm.

Nhưng chỉ có một lão nhân bình tĩnh như vậy. Làm cho Gambhir cảm thấy, lại giống như núi Thái Sơn lơ lửng trên đỉnh đầu, không biết lúc nào sẽ rơi xuống, hoặc là một khe sâu hoắm, đen tối dưới mặt biển bình tĩnh.

Sự mạnh mẽ của quân đoàn Lý Phật là không thể nghi ngờ đấy. Gambhir cũng vẫn vì đoàn thể này mà tự hào.

Bất kể là bộ đội do Lý Phật mang ra ngoài, hay là lực lượng kinh tế cùng chính trị phía sau, thì phóng ở trước mặt bất kỳ một quốc gia cùng bất kỳ một đối thủ nào, đều đủ để khiến cho đối phương khiếp sợ. Nhưng cố tình, khi xuất hiện trước mặt lão nhân bình tĩnh này, thì thực lực như vậy, lại chỉ có thể làm cho người ta cảm thấy nhỏ yếu, cảm thấy có chút sợ hãi.

Hastings càng bình tĩnh, thì gây ra áp lực lên người khác càng mạnh. Mạnh đến mức làm cho người ta không thở nổi!

Ở Payon, ai là đồng minh vững chắc nhất của Hastings?

Lực lượng bộ đội nào, sẽ ở thời khắc quan trọng nhất trở thành địch nhân đáng sợ nhất?

Ở trên lĩnh vực chính trị, quân sự cùng kinh tế, thì mạng lưới kín không kẽ hở kia, đến tột cùng rộng bao nhiêu, cứng cỏi cỡ nào?

Ai cũng không biết.

Điều Gambhir biết đến là, ba trăm tên trung cấp sĩ quan trung thành tuyệt đối của quân đoàn Lý Phật, bị bắt sạch trong một đêm, kẻ ra tay chính là tiểu cô nương đã sớm khắc lên dấu hiệu của Hastings là Marganet, người mà bọn họ vốn không thèm để vào mắt. Một đòn này, diễn ra ở dưới sự đề phòng của quân đoàn Lý Phật.

Còn có một lực lượng không hề phòng ngừa, bỗng nhiên lại xuất hiện tấn công là Phỉ Quân!

Chuyện ba mươi mốt quân bị đá ra khỏi chiến khu Đông Nam, danh tiếng mất sạch. Mấy công ty buôn bán vũ khí lớn bị đá ra khỏi hệ thống sản xuất cơ giáp Lôi Đình, đều là kiệt tác của Phỉ Quân.

Gambhir từng cho rằng, đây là do Hastings ra tay, cũng ở trong thất bại cảm thấy một chút vui mừng. Ít nhất Hastings cũng đã ra tay, ít nhất hắn cũng đã để lộ ra một ít con bài chưa lật của hắn.

Ai có thể nghĩ rằng, Hastings vẫn không hề ra tay, hắn mới chỉ lấy tay khẽ đẩy nhẹ một chút mà thôi.

Như vậy, vạch kế hoạch đã lâu đấy rồi... Thì sẽ gặp phải chuyện xấu như thế nào? Nếu Hastings tự mình ra tay, thì đoàn thể này, sẽ bước lên điểm cao nhất của Payon, hay là sẽ ngã xuống địa ngục?!

Gambhir đột nhiên cảm giác được có chút hít thở không thông. Đi đến lúc này, thì đoàn thể này, đã không có đường lui nữa.

"Chuyện kia, ngươi tự mình phụ trách, " Lý Phật đứng ở phía trước cửa sổ, thân ảnh đã chìm vào trong mây đen ảm đạm từ ngoài cửa sổ bay tới, "Giúp đỡ Barbara, phải làm cho chuẩn xác không được sai lầm gì."

"Vâng!" Gambhir nghiêm túc nhận lệnh.

"Mặt khác, truyền lệnh xuống, tất cả sĩ quan cấp đoàn trở lên, lập tức trở về đại bản doanh họp, " Lý Phật lạnh lùng nhìn ngoài cửa sổ, một con hải âu bay thẳng về hướng mây đen. Tự nhủ: "Trong chiến tranh, không có vận mệnh. Nếu như có, ta cũng sẽ dùng lửa đạn của ta, đi xé nát nó!"


Mặc vào áo quần nghiên cứu, đi vào phòng thí nghiệm, mập mạp chỉ cảm thấy tâm tình thoải mái.

Đại sảnh thực nghiệm giấu sâu ở dưới đất có hình chữ nhật, theo cửa tự động cao ba mét trông qua, liếc mắt một cái thì nhìn không tới cuối. So với phân xưởng lắp ráp cơ giáp của công ty Phục Long Kiếm, thì cũng không nhỏ hơn bao nhiêu. Đèn chiếu sáng màu trắng, được lắp đặt ở toàn bộ trần nhà, đem cả không gian này chiếu sáng. Hàng trăm nhóm nghiên cứu. Đang bận rộn ở trước vô số loại dụng cụ thực nghiệm cùng máy vi tính.

Cảnh tượng như vậy, làm cho hắn cảm giác dường như đã lại trở về ba năm trước đây, lúc ở trong phòng thí nghiệm quân sự Galypalan, lúc mà hắn bị ngăn cách khỏi chiến tranh.

Theo cầu thang một bên đi xuống khu chống bụi, mập mạp vừa gật đầu với đám nhân viên nghiên cứu Leray lộ vẻ vui mừng đang tiến thẳng đến, vừa ra vẻ đàng hoàng đi theo sát ở phía sau Milan, đi về phía hành lang bên trái đại sảnh.

Tiếng bàn luận xôn xao, tiếng bước chân cùng tiếng báo điện tử âm ở phía sau bị cửa tự động rất dày ngăn cách, hai bên lối đi thật dài, trong từng phòng từng phòng thí nghiệm trong suốt, còn có vài chục tên nhân viên nghiên cứu cao cấp đang công tác.

Sau khi tiến vào một cửa tự động nữa, rốt cuộc cũng đã vào phòng thí nghiệm của Milan.

Cửa tự động vừa mới đóng, ánh mắt như tên trộm của mập mạp liền rơi xuống trên cặp mông rất tròn của Milan. Áo quần nghiên cứu màu trắng dài bao lấy cặp mông của Milan, áo quần theo Milan di chuyển mà đong đưa tạo thành một nếp uốn, nhưng ở chỗ kia, lại giống như ngọc trắng điêu khắc thành bánh mỳ tròn vậy, bó quá chặt chẽ rồi.

Nghĩ đến mông đẹp càng trắng càng mềm mại dưới lớp quần áo kia, mập mạp chỉ cảm thấy lửa nóng trong lòng tuôn ra từng đợt.

"Mập mạp chết tiệt!" Milan biết mập mạp đang nhìn lén mông mình, khuôn mặt đã sớm đỏ bừng, ánh mắt tràn đầy khao khát. Đúng là đã ăn tủy trong xương mới biết nó ngon cỡ nào, mắt thấy cửa tự động vừa đóng, trong phòng thí nghiệm cũng chỉ có hai người, nàng lập tức giống như một con gấu túi nhảy vào trong lòng ngực mập mạp, một bên ôm lấy lổ tai mập mạp, một bên hôn môi mập mạp.

Một cái hôn này, hôn cho trời đất quay cuồng.

Loảng xoảng, một cái máy kiểm tra cường độ trên đài thí nghiệm bị ném rơi xuống mặt đất. Lập tức, một đống lớn tư liệu, bị hai bàn tay đẩy ra, biến thành tuyết rơi tung bay chung quanh.

Một khối thân hình mềm mại không xương, nằm ở trên đài thí nghiệm. Vừa thở vừa rên rỉ, áo quần màu trắng được mở rộng, biến thành ga trải giường màu trắng. Áo trong màu lam nhạt, quần áo trong màu hồng nhạt, vớ màu chân đen.... Từng món từng món mang theo mùi hương mê người, theo con đường của tư liệu công cụ trên mặt bàn, bị quẳng về bốn phía.

Tóc mây hỗn loạn, đùi trắng giơ lên, thở dốc từng trận, trong lúc nhất thời, trong phòng thí nghiệm cảnh xuân vô hạn.

"Sắc lang....."

Milan chỉ mặc quần áo trong dựa vào lan can của đài sữa chữa đang di động. Hai đùi đẹp trắng bóc thon dài. Cặp chân trắng như tuyết, đường cong đẫy đà và hấp dẫn trong quần áo nửa kín nửa hở kia, hợp thành một hình ảnh vừa thuần khiết vừa tràn ngập sự hấp dẫn.

Nàng cắn môi chém xéo mắt liếc nhìn mập mạp: "Không biết xấu hổ, thấy người ta chỉ biết làm chuyện này."

Quá oan uổng rồi, đây chính là do chính cô nhào lên trước mà.

Vẻ mặt mập mạp u oán nở nụ cười làm lành. Nhìn hắn tươi cười một cách uất ức, Milan cắn răng thò tay véo người hắn, mập mạp chết tiệt, ngươi cười cái gì, cười có ý gì!

Tay cơ giới của đài sữa chữa, chậm rãi di động.

Ở giữa trạm sữa chữa, một khung xương kim loại màu đen, lặng yên đứng vững. Hàng trăm bộ phận, phân tán trên kệ ở bốn phía.

Ôm Milan, hôn một cái lên mặt nàng, ánh mập mạp mắt sáng ngời khi nhìn khung xương kim loại quen thuộc này.

(Logic).

Sau khi rời xa hơn một năm, đồng bọn trung thực này, sẽ đạt được tân sinh ở nơi này.