Chương 594: Núi non hùng vĩ (8)

Quyển 8 - Chương 64: Núi non hùng vĩ (8)

"Mập mạp, đều đã chuẩn bị xong rồi." Rắm Thối bò lên trên sườn núi nhỏ, ngồi bên cạnh mập mạp.

Không khí trong rừng núi lành lạnh mà tươi mát. Ánh mặt trời tà tà chiếu lên sườn núi nơi hai người ngồi, phủ lên một tầng ấm áp mỏng manh. Mái tóc quăn màu vàng kim đẹp đẽ của Rắm Thối đã bẩn không ra màu sắc, trên bộ quần áo nhỏ nhắn khắp nơi đều là bùn đất. Mập mạp cũng không khá hơn chút nào, bộ đồng phục Phỉ Quân trên người đã có thể cởi ra rồi ném luôn vào trong đống rác được rồi.

"Ừm." Mập mạp gật đầu, tiếp tục ngẩn người nhìn núi rừng dưới chân.

Robot Jaban phủ kín núi đồi đang vững bước tiến lên. Tối đa là mười phút nữa, trận chiến đấu sau cùng này sẽ phải khai hỏa.

Cho dù tính cả nhánh quân đến đây cứu viện, tỷ lệ đội ngũ này của mình chạy thoát được cũng sẽ không vượt quá 30%.

"Ngươi thật sự định làm như vậy sao?" Rắm Thối bứt một ngọn cỏ, ngậm trong miệng, vừa nhìn lướt qua đội ngũ Jaban ở đỉnh núi đối diện, vừa lo lắng mà hỏi thăm.

"Ngươi còn chủ ý gì khác sao?" Mập mạp cũng không thèm quay đầu lại.

"Không có." Rắm Thối thở dài: "Ta chỉ hơi không hiểu tại sao ngươi lại cứ phải liều mạng như vậy. Nơi này cũng không phải Leray của ngươi, không có ngươi, hành tinh vẫn xoay vậy. Rõ ràng là sợ muốn chết, cmn còn làm bộ anh hùng."

Làm bộ anh hùng? Mập mạp trợn mắt nhìn Rắm Thối. Con mắt vừa trừng lên, lại lập tức xìu xuống. Mặc dù trong mắt các chiến sĩ, bao gồm cả các Chiến Thần robot, bản thân mình dường như rất trấn định, rất thong dong. Thế nhưng tên tiểu hỗn đản này dù sao cũng là hiểu rõ về mình ....

Cảm giác sợ hãi... đã bao lâu rồi mình không trải qua?

Là bởi vì mình đã có Phỉ Quân cùng với bản lĩnh có thể giữ mạng, hay là bởi mình căn bản đã quen thuộc với cái cuộc sống luôn giãy dụa bên bờ vực sinh tử này?

Đều đúng, mà cũng đều sai.

Từ cái thang máy bên trong căn cứ hải tặc đến Cảng Tự Do Mars, từ tinh hệ Long Bow đến Thương Lãng tinh, mình tựa như một con chó đua lao ra khỏi cửa giam, liều mạng truy đuổi cái con thỏ máy vĩnh viễn luôn nhanh hơn mình kia. Hoàn toàn không để ý đến hết thảy xung quanh.

Kỳ thực, bản thân mình chỉ là không kịp sợ mà thôi.

"Ngươi có thể tự chạy.." Rắm Thối hỏi: "Ta vẫn luôn không hiểu, ngươi vì sao cứ phải liều mạng chống chọi ở chỗ này? Bất luận là có ngươi hay không, kết cục chẳng phải đều giống nhau cả sao?"

"Không giống." Mập mạp lắc đầu.

"Có gì mà không giống?" Rắm Thối không nghĩ ra, con người thật sự là một thứ rất kỳ diệu. Nó cảm giác mình mỗi ngày chỉ làm mỗi việc nghiền ngẫm về tên mập mạp này thôi thì chương trình cũng đã muốn xuất hiện lỗi logic rồi.

"Dù sao cũng không giống." Mập mạp suy nghĩ hồi lâu, không thể nói rõ đạo lý gì, tiếp tục lắc đầu.

"Ngươi sẽ phải chết...." Rắm Thối lo lắng nhìn mập mạp, thở dài thườn thượt, muốn nói lại thôi....

"Yên tâm đi, chương trình đình chỉ của ngươi ở chỗ lão già rồi...." Mập mạp xoa xoa đầu Rắm Thối.

Đối với văn minh loài người, trí thông minh nhân tạo vừa là một bảo vật, mà cũng là một trái bom. Nguyên bản tấm thẻ chứa chương trình hủy diệt nằm trên người mập mạp, chỉ cần kiểm tra phát hiện thấy dấu hiệu sự sống của hắn hoàn toàn biến mất, chương trình sẽ tự khởi động. Thế nhưng từ một năm trước, hắn đã giao những thứ này cho Boswell rồi.

Đối với mập mạp mà nói, Rắm Thối đã là một phần của cuộc đời. Hắn không muốn lại tiếp tục nắm giữ một thứ như vậy, trói buộc mọi thứ của Rắm Thối trên người mình.

Mà Boswell, hiện đang thiết lập quy tắc hạn chế cho Rắm Thối.

Chỉ có quy tắc thì mới có thể cho Rắm Thối tự do chân chính. Bằng không, trói buộc nó với bất kỳ một người nào, đều là không công bằng.

"Không phải, ta không phải ý này..." Rắm Thối lắc đầu, ngập ngừng nói: "Ta chỉ muốn biết, trí thông minh nhân tạo nữ tính mà ngươi đáp ứng với ta, ta phải đi tìm ai lấy đây?!"

Một chiếc lá lướt bay qua, hai tên mắt to trừng mắt nhỏ.

Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng.

"Nếu không, ta chia cho ngươi một nửa cái búp bê bơm hơi của ta?" Mập mạp do do dự dự nói.

"Phiên bản sưu tầm hoàn toàn mới?!" Rắm Thối hoài nghi hỏi.

Mập mạp đau đớn mà gật đầu.

"Thành giao!" Rắm Thối quả quyết nói: "Không được quỵt nợ! Ngươi nếu chết không trả được, Thối gia ta sẽ nói cho mấy người An Lôi."

Mập mạp bỗng nở nụ cười, viền mắt hơi nóng lên.

Hắn phát hiện, kỳ thực có đôi khi, trí thông minh nhân tạo cũng thật ngốc nghếch quá!

Hắn đứng dậy, nhìn bộ đội Jaban đã gia tăng tốc độ dưới chân núi, hít một hơi thật sâu.

Bóng dáng của ba mươi triệu chiến sĩ Leray người trước ngã xuống, người sau tiến lên lao về phía kẻ địch… Khuôn mặt của Hamilton, Brown, Sneider, cùng với các chiến sĩ đã từng cùng mình sóng vai chiến đấu, còn cả khung cảnh của những thành phố bị phá hủy, những bức ảnh thị trấn thôn làng bị tàn sát... Tất cả của bốn năm qua, tựa như một cuộn phim lướt qua trước mắt.

"Sợ rồi sao?" Rắm Thối nhìn mập mạp.

"Phi! Người chết chim chỉ trời, bất tử sống đời đời." Mập mạp sắc mặt tái nhợt, hung hăng phun ra một ngụm nước bọt, xoay người bước về phía đội ngũ đã tập hợp chỉnh tề: "Béo gia đã khi nào biết sợ là gì!"


Truyền hình trực tiếp phát cho công chúng vẫn chưa mở, thế nhưng hình ảnh từ tiền tuyến đã truyền về đến màn ảnh của bộ chỉ huy Quân Đồng Minh.

Trong bộ chỉ huy không một tiếng động.

Nhìn các robot màu đỏ như con kiến dưới ngọn núi trắng như tuyết chót vót trong mây kia, lại nhìn đối diện bọn họ là vô số robot Jaban lúc nha lúc nhúc đang không ngừng tới gần, sự đối lập thị giác mãnh liệt khiến cho mỗi một vị tướng quân ở đây đều cảm thấy có chút hít thở không thông.

Hơn một trăm chiếc robot đối kháng với gần ba nghìn chiến sĩ robot tinh nhuệ bậc nhất Jaban, mặc dù có mười vị Chiến Thần, có robot đời thứ mười hai, đó cũng vẫn là một nhiệm vụ không thể hoàn thành!

Margaret đứng ở sau lưng Hastings, nhìn lên màn ảnh mà chiến hạm điện tử chụp từ trên cao xuống, nhìn thân ảnh mập mạp đứng lên hướng về phía các chiến sĩ đã tập hợp sẵn sàng, ngón tay bất tri bất giác đã nắm chặt lấy cánh tay Hastings.

“Lại nói tiếp, có chút mất mặt…” Giọng nói của mập mạp xuất hiện ở trong đại sảnh chỉ huy: “Ta thậm chí không nhớ rõ đây là lần thứ mấy chạy trốn của ta. Nghe nói, đám lão già ở bộ chỉ huy kia lần này còn muốn quay trực tiếp…”

Các tướng quân hai mặt nhìn nhau, trên màn hình, lời nói của mập mạp đã khiến cho cho các chiến sĩ cười ầm lên.

Quần áo rách nát, cả người bẩn thỉu, trên khuôn mặt đều là sự mệt mỏi đến tận xương tủy, hơn một trăm vị hán tử với cứ thế lẳng lặng đứng ở giữa núi rừng, hơi hơi híp mắt dưới ánh nắng xuyên qua khe hở giữa những tán cây, nhìn vị cấp trên nghe nói đã từng chạy trốn hai mươi mấy lần trong vòng nửa năm, mỗi lần đều có thể đáp lên chuyến xe rút lui cuối cùng đang đứng trước mắt.

"Ta không biết hôm nay chúng ta sẽ phải đối mặt với một cuộc chiến ác liệt tới cỡ nào..." Mập mạp ngắm nhìn các chiến sĩ bốn phía, nhìn những đôi mắt sáng ngời kia, đột nhiêm cảm giác được một luồng nhiệt huyết đang hừng hực thiêu đốt, máu nóng sôi trào.

"Ta chỉ biết rằng, hơn một trăm người chúng ta ở đây sẽ phải đối mặt với đợt tấn công của kẻ địch gấp hai ba mươi lần chúng ta, đây cmn quả thật quá kích thích!"

Giọng nói của mập mạp vang vọng quanh quẩn trong sơn cốc.

"Vào thời khắc này, ta không thích giảng đạo lý lớn gì đó, ta nghĩ, ta cũng không cần phải động viên trước trận chiến gì gì đó. Ta chỉ muốn nói, mỗi người ở đây đều là đàn ông chân chính, đều là hảo hán tử. Cho nên...."

Rừng rậm hoàn toàn yên tĩnh. Tàu sân bay Hermod hoàn toàn yên tĩnh. Trong bộ chỉ huy ở ngoài mấy trăm vạn năm ánh sáng, cũng hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả mọi người đang đợi câu nói cuối cùng của mập mạp.

Mập mạp không nói gì, hắn đi tới trước mặt các chiến sĩ, ôm chầm lấy từng người từng người một.

-----------------

Anthony...

Hai người đều ôm rất chặt.

----------------

Thực lực của sư đoàn thiết giáp số 2 Jaban đã được vị sư đoàn trưởng kia phát huy hoàn toàn. Trong ba ngày chạy trốn này, cảm giác của mình tựa như một con cá bị vây giữa tấm lưới, bất luận bản thân có dùng bao nhiêu sức mạnh, bất luận mình có nghĩ bao nhiêu biện pháp, có giãy dụa thế nào thì cũng không cách nào phá vỡ được tấm lưới vững chắc đó.

Mà hiện tại, tấm lưới đã siết chặt.

--------------

Lý Vệ Quốc, đôi mắt tên tiểu tử này hơi đỏ lên, tuyệt không phù hợp với cái cá tính hào phóng trước đây của hắn....

---------------------

Bộ chỉ huy tiền tuyến của quân đồng minh đã tận lực. Phải biết rằng, quân đồng minh bây giờ tuy rằng đã giành được thắng lợi tại vùng núi phía bắc, tiêu diệt một lượng lớn lục quân Jaban. Thế nhưng, trên hành tinh này, liên quân Jaban và Sous vẫn còn có hơn bảy mươi sư đoàn, thế lực của bọn hắn vẫn đang trải rộng khắp hành tinh. Bọn hắn vẫn còn rất nhiều máy bay chiến đấu trong bầu khí quyển, còn có một lượng lớn căn cứ thử nghiệm tên lửa đạn đạo.

Chiến dịch Thương Lãng tinh, chỉ vừa mới bắt đầu.

-----------------------

Paddock, đây là một tên tiểu tử tóc đỏ, có một khuôn mặt trẻ con mà Béo gia rất đố kỵ. Da mỏng thịt mềm.

Là gã ôm sướng nhất.

-------------------------

Người Jaban sau khi đánh mất vùng núi phía bắc thì đã phản ứng lại, bắt đầu xuất kích khắp nơi, cướp giật địa điểm các chiến lược quan trọng. Hạm đội của Mikami Yujin cũng đã thoát khỏi sự dây dưa của hạm đội quân đồng minh, quay về uy hiếp vũ trụ trên Thương Lãng tinh.

Trong tình huống như vậy, bộ chỉ huy tiền tuyến điều hơn một nghìn chiếc máy bay chiến đấu, tập hợp ba mươi chiếc tàu vận tải cỡ trung, ảnh hưởng tới các nơi khác có thể nghĩ đến.

Tất cả, chỉ vì hơn một trăm người ở trước mắt này.

-----------------------

Bazz?

Tên chóa này chen tới chỗ này từ lúc nào vậy?

Dám cợt nhả, tùy ý ôm qua loa tí thôi.

------------------

Thành bại của cuộc cứu viện, đều nằm ở năm phút cuối cùng. Năm phút đồng hồ, có lẽ trong cuộc đời một người chẳng qua chỉ là thời gian hút một điếu thuốc, chỉ là một trong vô số năm phút đồng hồ lơ đãng. Thế nhưng, đối với nhánh bộ đội này mà nói, đối với mình mà nói, đối với những chiếc tàu vận tải liều chết hạ xuống từ không trung mà nói, lại là năm phút đồng hồ sống còn.

Sau khi tàu vận tải tiến vào khu vực phòng không, máy bay chiến đấu phóng ra hỏa lực dẫn dụ và mạnh mẽ áp chế thì có thể trụ vững được vài phút, lồng năng lượng bảo vệ của tàu vận tải có thể kéo dài khoảng thời gian đó lên đến mười phút. Thế nhưng, sau mười phút, tàu vận tải vẫn còn ở trên không, dù cho hạ xuống bằng tốc độ nhanh nhất thì cũng không cách nào đạt đến độ cao mà robot có thể nhảy dù được.

Đừng nói là còn lại năm phút đồng hồ, cho dù chỉ còn lại một phút thì cũng đã là trí mạng. Lớp thiết giáp phòng ngự của tàu vận tải tuyệt đối không cách nào chống đỡ được khoảng thời gian còn lại.

------------------

Hargrove, lão tiểu tử này mạnh dữ, chỉ là mùi vị trên người thật đúng là không chịu nổi, Béo gia cũng không tắm mà cũng không hôi như lão.

--------------------

Nếu như mình không thể bảo đảm năm phút cuối cùng, hành động cứu viện lần này cuối cùng sẽ diễn biến thành một hồi tai họa.

Một trận này là trận chiến nguy hiểm nhất mà bản thân từng trải qua.

Không có hy sinh, sẽ không có thắng lợi. Ý nghĩa của câu nói này đến giờ phút này chính là sâu sắc đến cỡ nào.

Đó không phải là coi mạng người như cỏ rác. Không phải là vì giành lấy thắng lợi, vì công huân mà lạnh lùng vô tình đẩy các chiến sĩ đi chịu chết, đi liều mạng.

Trong một trận này, tiểu đoàn cảm tử đã chịu hy sinh, thượng tướng Lý Hồng Vũ đã chịu hy sinh, mà những vị phi công và chiến sĩ đến đây nghĩ cách cứu viện, đều không chần chừ mà chịu hy sinh.

Nếu như tính toán lợi ích, không có tiểu đoàn cảm tử thì cũng sẽ không có lần hành động này, tất cả những thứ xảy ra trên vùng núi phía bắc cũng đều không có.

Hy sinh như vậy mới thật sự là hy sinh, thắng lợi như vậy mới thật sự là thắng lợi.

Mập mạp ôm lấy từng vị chiến sĩ.

"Sống sót!" Mập mạp rất dứt khoát kết thúc cuộc động viên trước trận chiến, phất tay với các chiến sĩ một cái, nhảy lên robot.

Từng cửa khoang lái đóng lại, từng chiếc robot khởi động hình thức chiến đấu, vươn rộng tứ chi.

Dưới chân núi, bộ đội Jaban đã bắt đầu gia tăng tốc độ.